“Mẹ, thím ba lại bắt được một con rể vàng rồi, lúc này Diệp Phàm còn chưa quay lại, xem ra là bị xử lý đó rồi!”, ở một bên sảnh tiệc, chị họ của Hàn Tuyết, Viên Hà Nguyệt đố kỵ nói.
Bên cạnh cô ta là Lưu Thải Liên, chị hai của Lưu Tú Cầm, hai người này khó đối phó nhất, tại tiệc rượu lần trước của nhà họ Lưu, Lưu Tú Cầm bị lừa mất hai triệu, chính là chủ ý của bà ta.
“Haiz, đây là duyên số rồi, sau này chúng ta gặp cô ta phải chúc mừng mới được”.
“Nhưng không ngờ rằng Diệp Phàm lại là đứa con bị bỏ rơi, đúng là đen đủ đường!”
Lưu Thải Liên lắc đầu thở dài, rất không can lòng, thậm chí bà ta còn cảm thấy thương cho Diệp Phàm.
Nếu mà Diệp Phàm không quay về nữa, Lâm Thanh Đế sẽ ở trong ngôi nhà anh mua, ngủ với người vợ anh cưới, thật trớ trêu thay…
Hàn Tại Dần đứng bên cạnh miễn cưỡng gượng cười, nhưng thực ra trong lòng ông ta thấy ghê tởm vô cùng.
Ban đầu nói chỉ mời người nhà họ Lưu đến làm tiệc tân gia thôi, ông ta không ngờ bọn họ còn mời cả Lâm Thanh Đế, thậm chí còn giới thiệu với mọi người hắn ta là con rể mới nữa.
“Cô Hàn, tại sao không qua đứng cùng Thanh Đế?”, Diệp Tử Long rảnh rỗi không làm gì, cùng hai người Hàn Tử Hiên và Hàn Bách Hào đến trước mặt chị em Hàn Tuyết.
“Hừ, liên quan gì đến anh? Chị tôi chỉ đứng cùng anh rể của tôi thôi!”, Hàn Tử Di hừ mũi đáp trả, nhìn thấy Diệp Tử Long liền buồn nôn, hai người Hàn Bách Hào thì càng khỏi nói.
“Hàn Tử Di, chú ý cách nói chuyện đi, cậu Diệp ở thủ đô không phải là người mà cô có thể cãi lại đâu”, Hàn Tử Di cau mày nói.
“Hừ, đồ nịnh hót!”
“Ha ha, xem ra cô Hàn đây có ý kiến với tôi…”
Diệp Tử Long khua tay, không cho Hàn Tử Hiên nói tiếp, pha trò nói: “Cô Hàn cũng đến tuổi lấy chồng rồi, hay để tôi giới thiệu cho cô một chàng rể vàng nhé?”
“Bảo đảm đến từ thủ đô, cô Hàn xem xét…”
Đôi mắt xinh đẹp của Hàn Tử Di lập tức trừng lớn tức giận: “Xem xét em gái anh, đi mà giới thiệu cho Hàn Tử Hiên kìa, không thấy cô ta sốt ruột lắm rồi à, nằm mơ cũng muốn gả vào nhà giàu có!”
“Tôi dám khẳng định, chỉ cần cậu Diệp ở thủ đô anh đây ngoắc tay gọi, cô ta chắc chắn sẽ trèo lên giường của anh đấy!”
“Hừ!”
Cái miệng nhỏ của Hàn Tử Di nói như súng bắn liên thanh, lại quay ra nhìn Hàn Tử Hiên đầy khinh thường.
Cô ta lập tức giận đến phát run, mặt đỏ bừng lên, căm giận chỉ Hàn Tử Di.
“Hỗn láo!”
Hàn Tử Hiên thực sự nhịn không nổi nữa, tuy Hàn Tử Di nói đều là thật, nhưng nói thẳng toẹt ra như vậy vẫn khiến cô ta cảm thấy mất mặt.
Cô ta giơ tay định tát vào mặt Hàn Tử Di, Hàn Tuyết hừ lạnh một tiếng, túm chặt bàn tay của Hàn Tử Hiên, không để cô ta xuống tay.
Hàn Tử Hiên giận dữ vô cùng: “Hàn Tuyết, cô dám ngăn tôi, láo!”
“Cút!”
Mặt Hàn Tuyết lạnh như băng, không hề khách khí.
Sau khi thoát chết khỏi sự đuổi giết, cô đã hoàn toàn thay đổi, tức giận lên sẽ khiến người khác thấy kinh sợ.
Hàn Tử Hiên run rẩy, nhưng ngay sau đó lại thấy giận dữ vì nhục: “Hàn Bách Hào, anh là chủ của nhà họ Hàn, Hàn Tử Di, Hàn Tuyết bất kính với người trên, theo lý phải phạt quỳ!”
Hàn Tử Hiên thét lên, đôi mày Hàn Bách Hào cau chặt lại, đang định lên tiếng thì lại thấy Hàn Tuyết đột nhiên giơ tay lên.
“Chát”.
Một cái tát điếng người tát vào mặt Hàn Tử Hiên, mấy người ở đó lập tức ngẩn người kinh ngạc, Hàn Tử Hiên thì há mồm trợn mắt.
“Cô…cô dám đánh tôi?”
Hàn Tử Hiên không thể tin được, sao dám? Sao Hàn Tuyết dám tát cô ta?
“Đánh cô thì sao, cô là cái thá gì mà dám bắt tôi quỳ?”
Giọng nói Hàn Tuyết lạnh lẽo vô cùng: “Đừng quên, các người đã đuổi tôi ra khỏi nhà họ Hàn rồi, có tư cách để ra lệnh tôi sao?”
Lời nói thẳng thừng lạnh lẽo khiến Hàn Tử Hiên thốt không nên lời, nhưng lại càng khiến cơn giận của cô ta lớn hơn.
Hàn Tử Di che miệng, trong đôi mắt to tròn tràn ngập sự kinh ngạc, ngầu, quá là ngầu luôn!
Hàn Tuyết không thích tranh chấp nhất, thường ngậm bồ hòn làm ngọt, nay lại thay đổi lớn như vậy.
“Hàn Tử Hiên, hôm nay là tiệc mừng tân gia của nhà chúng tôi, ở đây không chào đón cô, mau biến đi!”
“Hàn Tử Di…”
Hàn Tử Hiên tức chết đi được, toàn thân run lên dữ dội, Hàn Tử Di hếch cằm, khinh miệt nhìn cô ta.
“Ha ha, cô Hàn, tính tình ngang ngạnh thật đấy, xem ra phải mau chóng tìm cho cô một cậu chủ nhà giàu ở thủ đô rồi…”
Diệp Tử Long âm trầm cười, sự kiêu căng của Hàn Tử Di khiến hắn ta phát cáu.
Hàn Tử Di hừ một tiếng: “Liên quan gì đến anh? Một kẻ gian xảo tính kế cướp quyền người khác, không biết xấu hổ!”
“Soạt”.
Sắc mặt Diệp Tử Long lập tức tối sầm xuống, đây là điều cấm kỵ của hắn, không thể nói ra, dù sao chuyện bọn họ đang làm không đàng hoàng, đúng là đang mưu tính cướp quyền.
“Cô Hàn, nói xằng nói xiên sẽ bị trừng phạt đấy, bây giờ thằng anh rể của cô không có ở đây đâu!”
Câu nói lạnh lanh của Diệp Tử Long khiến Hàn Tử Di hơi sợ hãi rụt cổ lại.
Nhưng vẫn trừng mắt giận dữ nhìn hắn ta, nếu không phải Diệp Tử Long giới thiệu Lâm Thanh Đế chó má kia, thì sao có nhiều phiền phức đến vậy?
“Anh rể tôi không ở đây thì làm sao? Tôi chỉ nói sự thật mà thôi!”
“Ha ha, vậy thì chịu phạt đi!”
Diệp Tử Long cười mỉa, đột nhiên giơ tay đánh Hàn Tử Di, đến Hàn Tuyết cũng không phản ứng kịp.
Nhưng cho dù phản ứng kịp, cô cũng không cản được, Diệp Tử Long đã luyện võ mấy năm nay rồi.
Hàn Tử Di sợ nhắm chặt mắt, chính vào lúc này, một cái cốc từ phía xa bay đến.
“Bịch”.
Cốc thủy tinh vỡ tan tành, tay Diệp Tử Long bị đánh văng ra, tay hắn tê rần, cổ tay bị mảnh vỡ cứa một đường.
“Khốn kiếp!”
Diệp Tử Long nổi giận vô cùng, ngẩng đầu nhìn liền lập tức sững sờ.
Không ngờ là Diệp Phàm đang bước đến, bên cạnh anh còn có Âu Dương Ngọc Quân, nhưng không thấy Hoắc Thanh Thanh.
Âu Dương Ngọc Quân bế Hy Hy bước cạnh Diệp Phàm, cậu ta không vào cũng là vì bất đắc dĩ, vì Lưu Tú Cầm phản đối kịch liệt, mấy ngày trước Lưu Tú Cầm bị cậu đánh, đâm ra cực kỳ hận Âu Dương Ngọc Quân.
“Nghe nói mày tìm tao?”
Diệp Phàm cười cười.
“Diệp Phàm”.
Hàn Tuyết kêu lớn, rảo bước chạy đến nhào vào vòng tay của Diệp Phàm.
“Hu hu hu…”
“Em tưởng anh không về nữa, em lo chết đi được, hu hu hu…”
Hàn Tuyết kích động rơi nước mắt, vành mắt Hàn Tử Di cũng đỏ lên, chạy đến, bên này đột nhiên ồn ào khiến không ít người dự tiệc ngạc nhiên.
Lâm Thanh Đế đang đón nhận sự ton hót, nịnh nọt của người nhà họ Lưu, quay đầu nhìn thấy Hàn Tuyết đang lao vào vòng tay Diệp Phàm, đôi mắt hắn lóe lên lửa giận.
Hắn có cảm giác bị cắm sừng ngay trước mặt mọi người, Lưu Tú Cầm cứng đờ người, sao Diệp Phàm lại quay về?
Hàn Tại Dần thở phào nhẹ nhõm, thậm chí miệng còn cong lên một nụ cười nghiền ngẫm, Diệp Phàm quay về, Lưu Tú Cầm lại giới thiệu Lâm Thanh Đế là con rể mới.
Đúng là như sao chổi đâm vào trái đất, kịch hay lên sàn rồi!
Cảm nhận được vô số ánh nhìn nóng rực, Diệp Phàm quay đầu, liếc mắt là thấy Lưu Tú Cầm cùng Lâm Thanh Đế.
Lâm Thanh Đế lập tức giận tím người!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất