Lâm Thanh Thanh lập tức từ chối: "không được em vừa mới khá lên, trời lại vừa mới mưa, đường lên núi chắc không dễ đi."
"Em có yếu ớt vậy đâu? Hơn nữa, trước đây không phải chúng ta thường xuyên lên sau núi hái nấm à? Cũng có chuyện gì đâu nào, chị cứ đi cùng em đi. Chứ ba mẹ không chịu để em đi một mình đâu."
Nghĩ đến em trai mình vì đau ốm mà nằm viện hơn một tháng trời, về đến nhà cũng chỉ có thể nằm dưỡng bệnh một chút, thế nên nhất định cư cậu cảm thấy ngột ngạt lắm.
Lâm Thanh Thanh nghĩ đi nghĩ lại,tháng sau cô phải đi học xa rồi, không thể chơi với em trai như trước nữa, vì vậy cô gật đầu: "Được rồi để chị nói với ba mẹ một tiếng."
Quả nhiên, Lâm Thanh Thanh vừa lên tiếng là hai vợ chồng già liền đồng ý luôn, nhưng bọn họ không cho phép hai người đi vào sâu trong núi. Ở sâu trong núi có rất nhiều dã thú, người đi vào trong đó phần lớn đều bị dã thú tấn công mà bị thương, ngay cả trâu bò của các nông hộ, nếu lỡ không cẩn thận đi vào núi sâu thì lúc tìm được cũng đã bị gặm hầu như chẳng còn gì rồi.
Hai chị em mỗi người xách một gùi đan, bằng tre trúc đi về phía sau núi, cây cối ở sau núi rất lớn, cơ bản đều là rừng rậm chưa được khai phá thế nên tài nguyên bên trong rất là phong Phú.
Người ta nói,dựa núi ăn núi, dựa sông ăn sông, người trong thôn phần lớn đều từng lên núi băng rừng cả rồi .
Trên đường đi, hai chị em cũng gặp mấy người cùng thôn đang lên núi sau hái nấm giống mình.
Có điều trong tay người ta cầm cả một cái bao rất lớn, chứ không phải cầm hai cái gùi nhỏ như hai người họ.
Nghĩ đến việc sau khi hái nấm đầy rổ là về nhà luôn, số nấm hái được cũng chỉ đủ ăn hai bữa, hai chị em cũng coi như là ra ngoài dạo chơi một lúc thôi.
"Chị, mau tới đây, nơi này có rất nhiều nấm." Lâm Hạo tìm được một gốc cây đổ, trên thân cây mọc đầy nấm mới nhú, thoạt nhìn rất ngon mắt.
Hai chị em cùng ngồi xổm bên khúc cây bắt đầu hái nấm, hồn nhiên như hai đứa trẻ.
"Chị, chị hái ở đây trước đi, em qua bên đó xem thử. Em vừa nhìn thấy đám Nhị Tử cũng tới đây, đừng để mấy đứa đó cướp hết nấm của mình." Lâm Hạo vốn tình hình nôn nóng, cậu sợ nấm sẽ bị người ta hái hết.
"Được.” Lâm Thanh Thanh nhìn thấy toàn nấm là nấm, đến hoa cả mắt nên cũng vui vẻ. Sớm biết có nhiều như vậy thì cô đã mang theo một túi lớn rồi, như vậy thì có thể lấy một ít về xào cho Lưu Chính ăn, cũng có thể phơi khô rồi mùa đông hầm ăn cũng được.
Cô vui vẻ nghĩ vậy. Thế nhưng chờ cô hái gần xong nấm trên thân cây này rồi mà Lâm Hạo vẫn chưa quay lại.
Lâm Thanh Thanh có chút sợ hãi, nhìn quanh bốn phía đều là cây cối rậm rạp. Cây cối cản trở tầm nhìn, khiến cô không thể quan sát được gì. Cả người Lâm Thanh Thanh nhìn không được mà nổi một tầng da gà: "Lâm Hạo?"
Lâm Thanh Thanh thăm dò gọi một tiếng, vùng núi trống trải nên có vô số tiếng vang dội lại, nhưng lại không có giọng của Lâm Hạo.
"Lâm Hạo! Lâm Hạo!" Lâm Thanh Thanh lại gọi thêm hai tiếng, vẫn không có ai đáp lại cô.
Cô vội vàng xách giỏ tre, đi tới đi lui quay đó, vừa đi vừa la lớn: "Lâm Hạo! Hạo Tử!"
Dù Lâm Thanh Thanh có hét lên thế nào cũng không có người đáp lại, điều đáng sợ hơn chính là, cô phát hiện mình bị lạc trong núi rồi. Rõ ràng là cô chỉ đi dọc theo con đường lúc nãy lên núi, thế nhưng càng đi thì cây cối càng rậm rạp, cơ hồ che lấp hết dấu vết qua lại của con người. Điều này chứng tỏ đã lâu không có ai tới đây, cô đã đi sâu vào trong núi rồi...
Lâm Thanh Thanh không khỏi càng thêm sợ hãi hơn nữa, cô sợ Lâm Hạo xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, càng sợ mình không tìm được đường về nhà.
"Lâm Hạo! Em ở đâu? Lâm Hạo!" Lâm Thanh Thanh sắp khóc mất rồi, cô không chỉ để lạc mất em trai mình mà còn để bản thân đi lạc nữa.
Lâm Thanh Thanh ngồi xổm trên mặt đất, không dám đứng dậy. Cô sợ con hổ nhìn thấy mình, cô phủ phục xuống thật thấp, cổ bò về phía trước, thậm chí còn không dám thở mạnh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất