"Vậy tại sao con lại muốn về nhà mẹ đẻ ngủ lại, Thanh Thanh à, con đã đồng ý gả cho người ta rồi, Lưu Chính cũng đã trả tiền chữa bệnh cho em trai con lại sẵn sàng gánh vác chi phí học đại học mấy năm cho con, con cũng không thể ghét bỏ người ta được."
Trong lòng mẹ Lâm rất biết ơn Lưu Chính. Nếu không có anh cái nhà này chỉ sống trong bất hạnh mà thôi.
Nhưng bà cũng biết lòng con gái mình, một người sắp trở thành sinh viên đại học, lại phải gả cho một anh nông dân thô kệch, sau khi xuất ngũ thì về quê trồng trọt, chữ to cũng chẳng biết, chứ nhỏ không hay. Trong lòng cô nhất định là rất khổ sở.
Lâm Thanh Thanh thực sự không có suy nghĩ như mẹ lâm vẫn nghĩ. Cô biết Lưu Chính chẳng biết mấy chữ, nhưng cô biết anh đã từng vì bảo vệ đất nước mà chiến đấu trên tiền tuyến.
Cô biết hiện tại anh làm ruộng kiếm sống, nhưng không phải là anh không muốn đi học, mà chỉ là giai đoạn này, hệ thống giáo dục không thể đưa anh lên con đường học tập được.
Ở vùng nông thôn cằn cỗi này, Lâm Thanh Thanh sinh ra và lớn lên ở đây, rồi cố gắng từng bước để trở thành sinh viên đại học, thế nên cô càng biết điều đó khó khăn đến nhường nào.
Mẹ yên tâm Con sẽ không như vậy đâu vậy,Lâm thanh Thanh không nói với người trong nhà chuyện cô và Lưu Chính đã thỏa thuận sẽ ly hôn sau khi cô tốt nghiệp. Cô... không có cách nào mở miệng được.
“Lâm Hạo đâu." Lâm Thanh Thanh giờ mới phát hiện nói chuyện nửa ngày cũng chưa thấy em trai cô đâu .
"Ngủ rồi, bác sĩ nói có bệnh là có căn nguyên, cơ thể nó yếu nhược, phải qua mùa đông này mới có thể dần dần khá lên được." Mẹ Lâm thở dài một hơi, chỉ trách bọn họ là cha mẹ mà bất tài vô dụng.
Cô con gái lớn n phải gả cho người ta để cứu lấy đứa con trai út yếu ớt.
"Vậy à, thế con vào xem Lâm Hạo một chút." Lâm Thanh Thanh vừa nghe nói Lâm Hạo yếu người thì liền chạy vội tới căn phòng phía tây tìm cậu.
Lâm Hạo nghe thấy động tĩnh bên ngoài, đang định rời giường đứng dậy thì thấy Lâm Thanh Thanh đi vào.
“Chị!” Lâm Hạo nhìn thấy Lâm Thanh Thanh là hai mắt sáng lên: “Sao chị lại tới đây?”
“Anh rể em bảo chị về ở lại đây hai ngày."
Lâm Thanh Thanh rất tự nhiên giúp cậu vén gọn giường đệm, cô ngồi trên giường cậu, lại nói: "Thế nào rồi? Chị nghe mẹ nói người em còn yếu?"
"Chị tới cười em đấy à? Đừng nghe mẹ nói bừa, bác sĩ nói em vừa bị viêm phổi, mùa đông dễ tái phát, chỉ cần đợi đến mùa xuân năm sau là có thể hoàn toàn bình phục." Lâm Hạo cũng sợ chị mình sẽ lo lắng cho mình.
Hai chị em cùng nhau ngồi trên giường, cậu nhìn Lâm Thanh Thanh rồi hỏi: "Anh rể bảo chị về đây ở lại à?"
"Hừ sao em lại hỏi thế?"
"Chị không biết đâu, hôm qua anh ta vặn ngược cánh tay em, bảo em không được giữ chị ở lại đây. Thế mà vừa quay đầu lại, thấy chị đứng đó thì ngoan ngoãn chẳng
khác gì cháu trai." Giờ Lâm Hạo chỉ cần nhớ lại là đã thấy tức điên người rồi.
Lâm Thanh Thanh nhớ lại tiếng hét thảm của cậu ngày hôm qua, không nhịn được cười: "Mẹ nói đúng, em vẫn còn yếu quá." Nói xong, cô ấy đứng dậy ra khỏi phòng.
Lâm Hạo nói với theo sau, cố gắng giải thích: "Yếu cái gì mà yếu!? Lưu Chính ấy hả, có ai là đối thủ của anh ta đâu, một mình anh ta là có thể chấp mười đứa như em rồi."
“Ừ, cái này thì chị tin, mười một đứa như em thì anh ấy cũng có thể đánh. Còn nếu anh ấy không đánh thì chắc chắn là bởi vì đánh mệt rồi, chứ không phải là không đánh được."
Hai chị em nói nói cười cười, cứ như thể trở lại những ngày trước kia.
Có lẽ ngay cả Lâm Thanh Thanh cũng không chú ý, lời nói và việc làm của cô đều tràn ngập sự thiên vị đối với Lưu Chính.
Lâm Thanh Thanh vừa về ở nhà mẹ đẻ thì trời bắt đầu mưa to, mưa suốt cả một đêm đến sáng hôm sau mới tạnh. Nước mưa cọ rửa hết thảy, ngay cả lá cây cũng đều được rửa sạch, về lại màu xanh biêng biếc.
Sau khi ăn sáng xong, Lâm Hạo liền bắt đầu bồn chồn. Cậu nghiêng người đến bên Lâm Thanh Thanh rồi nói: "Chị chúng ta lên núi đi. Trời vừa mưa xong chắc chắn có thể hái được nấm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất