Tình Yêu Nóng Bỏng - Lâm Thanh Thanh - Lưu Chính

 

Thế nhưng khứu giác của loài hổ quá kinh người, đặc biệt là trong khu rừng rậm rạp như thế này, bất kì mùi lạ nào sẽ trở nên cực kì nổi bật. 

Khi Lâm Thanh Thanh quay đầu lại, con hổ đã ở ngay sau lưng cô rồi. 

“A” Lâm Thanh Thanh sợ tới mức kêu to. Cô còn chưa kịp chạy được hai nước đã ngã nhào trên mặt đất. Mắt nhìn con hổ đang tiến lại gần, Lâm Thanh Thanh cảm thấy lần này cô chạy trời không khỏi nắng rồi. 

Ngay khi cô nghĩ xem con hổ sẽ gặp người cô trước hay ăn đầu cô trước thì đám cây đó vang lên một trận xào xạc, Lưu Chính cầm theo một cái liềm từ bên đó chạy tới. Anh ném chiếc liềm về phía con hổ đang Bồ về phía Lâm Thanh Thanh. 

Lưỡi liềm cắt vào móng vuốt con hổ, khiến nó đau gầm lên một tiếng rồi lùi lại hai bước. Thế nhưng nó không từ bỏ con mồi mà vẫn như cũ, nhìn chằm chằm về phía hai người. 

Lưu Chính vươn tay túm lấy Lâm Thanh Thanh lên, kéo cô ra sau lưng anh em không sao chứ? 

Lâm Thanh Thanh nhìn thấy nah thì sửng sốt, cô cảm thấy có chút không chân thật. 

"Lưu Chính?” Lâm Thanh Thanh vẫn cảm thấy không chân thật, lớn tiếng kêu lên n như muốn xác nhận. 

“Ừ.” Đối mặt với con hổ này, Lưu Chính cũng không dám thiếu cảnh giác, chỉ cố bảo vệ cô thật chặt ở sau lưng mình. 

Con hổ ăn đau, cũng cảnh giác nhìn chằm chằm Lưu Chính,nó phủ phục thân trước, lại lần nữa làm một động tác tấn công. "Cẩn thận!” Lưu Chính đẩy cô ra, tự mình tiến lên đón lấy đòn tấn công của con hổ. 

Lần này, con hổ cũng không hề chần chừ mà vươn một vuốt lên, tát về phía Lưu Chính. 

Móng vuốt to như cái chiếc quạt hương bồ đánh úp về phía Lưu Chính trong nháy mắt, lưỡi liềm của anh cũng hướng về phía con hổ mà chém tới. 

Lưỡi liềm cắt qua bả vai con hổ, móng vuốt của nó cũng quét một phát qua ngực Lưu Chính. 

Máu tươi nháy mắt từ quần áo tràn ra. 

"Lưu Chính!” Lâm Thanh Thanh kêu to một tiếng, muốn chạy về phía anh. 

"Đừng tới đây!” Lưu Chính ngăn cô lại, sắc mặt càng thêm nghiêm túc chưa từng có. Khuôn mặt anh trầm xuống, mày nhíu lại, ánh mắt như sao mà nhìn chằm chằm vào con hổ trước mặt mình, trong nháy mắt, khí chất của anh trở nên lạnh lùng tàn nhẫn. 

Con hổ dường như cũng cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo toát ra từ anh, nó không khỏi lui về phía sau hai bước, trên vai nó lúc này là vết thương da tróc thịt bong do bị lưỡi liềm chém qua. 

Con hổ nhìn Lưu Chính thật sâu, sau đó quay người bỏ đi. 

Nhất thời, khu rừng yên tĩnh đến mức đáng sợ, không còn bất kỳ âm thanh nào khác. 

"Lưu Chính.” Lâm Thanh Thanh run giọng đi tới trước mặt anh. Quần áo trên người anh sớm đã bị máu tươi trào ra từ vết thương trên ngực tẩm ướt. 

Lâm Thanh Thanh hoảng sợ lại luống cuống, trước đây cô chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, cô thực sự không biết phải làm gì, chỉ có thể sử dụng vài kiến thức nhỏ mà mình biết, đưa tay đè lên vết thương của anh, cố ngăn không cho máu chảy tiếp. 

"Không sao, đừng sợ, có anh ở đây” Sắc mặt Lưu Chính dần tái nhợt, nhưng anh vẫn không quên an ủi cô. 

Lâm Thanh Thanh lắc đầu thật mạnh, nước mắt cô không ngừng lăn dài trên hai má: "Lưu Chính, anh đừng có việc gì, xin anh, đừng có việc gì." 

Cô nhất thời hoảng hốt đến không biết phải làm sao, chỉ một lòng nghĩ là ngàn vàn lần Triệu Tranh đừng xảy ra chuyện gì, cô không nỡ để anh rời đi. 

“Sẽ không sao đâu..." Lưu Chính đau lòng giơ cánh tay lên, lau đi nước mắt trên mặt cô. Anh thích nhìn cô khóc, nhưng không phải tình huống như bây giờ. Có điều, cô gái nhỏ hình như đang khóc vì lo lắng cho anh... 

Lưu Chính nhếch môi cười thầm. 

Lâm Thanh Thanh chật vật đỡ anh xuống núi. Những người cùng thôn lên núi hái nấm nghe thấy tiếng kêu cứu cũng đã tìm được hai người họ. 

Lưu Chính được người trong thôn vội vàng đỡ về nhà, vết thương trên ngực không quá sâu nhưng cũng coi như là da tróc thịt bong. Móng vuốt của hổ cực kỳ sắc bén, 

ngực anh bị cắt ba đường, mỗi một đường đều bị rạch rách da, máu thịt phơi bày. 

Lâm Thanh Thanh vẫn luôn khóc không ngừng được, cô giúp anh lau vết máu trước ngực. 

Lưu Chính cảm thấy vẫn còn tốt, nhưng anh bị mất máu quá nhiều nên sắc mặt tái nhợt, ngồi trên ghế thì thấy hơi chóng mặt. 

eyJpdiI6IlVqZDl4RGpkY0R3Q1ZcL0FSUjhHNURBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImlJWVpcL0VFakhNMU96eEZCUGtqV1NUREJJSlNrMzZvWU1WVlRES3VxdVlYbW5PSnoxWDB3N0ltaEs1ZnUwdmd1MHJVUDV5U1Z3S1B2alU0SFNzUFlrMElrZktkM01QczhRXC8wQ0krRGlsNURTSk10T0E0QnlFbVJZbW1PU1Y3S201aGFFNE9ZUlFSTDVXWE82R0VwemtJXC8za0Jrb1graW9DWTRGaEhjTTZXQXBTdmdUODZ2elY1UFdLcVhiRTVFdCszNG9kemo1U3FUUmtjcXA1UUJqK0E9PSIsIm1hYyI6IjZjODhkNWNjM2NkYzM4MjRmMjQzNmM1OTFiMTZkMjRhNzQ3NmNmNWQ1Y2I4MDFmZGZjNTZhMTNkOWUyNjljNmIifQ==
eyJpdiI6IlRBclZmOXJBMWFPQmNyeFpcL2VGc2lnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkNLcGtkQWJ2R05aSHd5VHpnbFhwY2hYUVZBeVUwQnRSUUFRbWZkT3VvMENJTmwreGM2WG5DeW9OZmNoSGkyQjhXXC9ZblJQQUErcjJwVnQzM3EyZjVvVE94M3Z5RWtZSUpaWEptUTJGSFJ5RHE5YVNDVWNqeFN0aDBaSzExWk5KTWc3RHljRFQ4Rk5haGtNTWpoMjNHYWJqYkx0SW1DOFJmbmoxbHNqRzVpSzl0VXVnck5TTHJnc0JkM0VkcWw0dDRsU3paS2FnTUlDT1U3ak51djlwenA5bEQ3bE5rUmw5aHNDRjhDTG9JRzhPRjVsVlhoQWlpaUxXK2ozTWxESVZtZkRqQ0tnWDE3a3cwbDJlaVRwUjIzUT09IiwibWFjIjoiOWM1MDUzNTZlOGM3ZDU4NzVjNjFhMDA0OGJkYzEzM2Q0ODVjZDQ0YjQ3YjA4OGM5NjAyMGFlNmEzNmQwOTI4OSJ9

Ba Lâm tức giận bắt Lâm Hạo quỳ trên mặt đất, tìm một cành liễu rồi quất lên người cậu, khiến cậu giật nảy mình: "Cái đồ không nên thân này, một ngày mày không gây họa là cả người khó chịu hả."

Ads
';
Advertisement