“Sao cơ?”
“Nhận nhầm người?”
Cảnh tượng này khiến cả nhà họ Thu đều ngẩn ra.
Tình hình gì đây?
Thu Mộc Doanh cũng sững người, trên khuôn mặt kiêu hãnh kia ánh lên vẻ khó hiểu.
Lúc này, Trương Hiểu Tùng đang chuẩn bị lấy lại bó hoa tươi từ trong tay Thu Mộc Doanh để tặng cho Thu Mộc Trân.
Đám người cấp dưới họ mua tặng bó hoa này cho sếp của mình, nhỡ tặng nhầm người thì đương nhiên phải lấy lại.
Nhưng Trương Hiểu Tùng không ngờ mình lại không giật được bó hoa từ tay Thu Mộc Doanh.
“Cô trả hoa cho tôi đi!”
“Đây là hoa của tôi, tại sao phải đưa lại chứ?”, Thu Mộc Trân nhất quyết không đưa.
Trương Hiểu Tùng ngán ngẩm: “Chị hai à, đây là hoa mà chúng tôi mua đấy. Hoa của cô khi nào chứ?”
“Nhưng hoa đã tặng tôi rồi thì là của tôi”.
Mẹ nó!
Trương Hiểu Tùng ngây ra.
Trên đời có loại người trơ trẽn mặt dày đến thế này à?
Cũng may là nhầm người. Người phụ nữ ngang ngược, bất lịch sự này mà là sếp thật thì Trương Hiểu Tùng khóc mất.
“Thưa cô, tôi đã nói là tôi đưa nhầm người. Hoa này không phải tặng cho cô”, Trương Hiểu Tùng giải thích lần nữa.
Nhưng Thu Mộc Doanh chẳng buồn nghe, kiên quyết không trả lại bó hoa.
Hành động này làm Trương Hiểu Tùng bực bội thật sự, mặc kệ người phụ nữ trước mặt có trả hay không thì vẫn phải giật lại cho bằng được.
Cuối cùng, Trương Hiểu Tùng cũng lấy được hoa và tiến về phía Thu Mộc Trân, hoàn toàn phớt lờ vẻ bực tức của Thu Mộc Doanh.
Lần này, Trương Hiểu Tùng đã thận trọng hơn: “Xin hỏi, cô có phải là cô Thu - Thu Mộc Trân không ạ?”
Thu Mộc Trân khẽ gật đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn những người trước mặt mình bằng vẻ nghi hoặc.
Cô từng nghe danh Trương Hiểu Tùng, đây là nhân tài trong giới kinh doanh, vô cùng thành đạt. Thu Mộc Trân không nghĩ một cô gái bình thường như mình lại có dính dáng gì đến những người này, lại càng không hiểu vì sao họ tìm cô.
Thấy cô gật đầu, Trương Hiểu Tùng bèn thở phào nhẹ nhõm.
“Lần này thì đúng người rồi”.
Trương Hiểu Tùng mỉm cười đáp, sau đó nét mặt trở nên nghiêm túc hơn. Rút một tập tài liệu từ trong túi ra, Trương Hiểu Tùng trịnh trọng và dõng dạc nói với Thu Mộc Trân: “Thưa tổng giám đốc Thu, hội đồng quản trị của công ty đã quyết định bổ nhiệm cô làm giám đốc điều hành đầu tiên của tập đoàn bất động sản Mộc Phong”.
“Đây là giấy bổ nhiệm của cô ạ”.
“Hy vọng tổng giám đốc đừng từ chối, hãy tiếp nhận vị trí và tham gia quản lý tập đoàn!”
Trương Hiểu Tùng vừa nói vừa cung kính tặng hoa cho Thu Mộc Trân.
Những lời kính cẩn ấy vang vọng khắp sảnh nhà họ Thu.
Dứt câu, đám người đi theo Trương Hiểu Tùng cũng đồng loạt tiến về phía trước và cúi chào Thu Mộc Trân.
“Giám đốc tài chính của công ty, Hạ Đông Hải, xin ra mắt tổng giám đốc Thu”.
“Kính mong tổng giám đốc sẽ tiếp nhận vị trí và tham gia quản lý tập đoàn!”
Cái gì?
“Hạ Đông Hải?”
“Chẳng lẽ đó là Hạ Đông Hải, phó chủ tịch tập đoàn giải trí Phi Phàm?”
“Là một trong mười doanh nhân trẻ ưu tú của thành phố Vân Châu?”
“Một trong những nhân vật kinh tế nổi bật của năm?!!”
“Trời ơi!”
“Anh ta cũng đến đây ư!”
Vừa nghe đến tên Hạ Đông Hải, cả nhà họ Thu đều sửng sốt.
Sau khi hai người họ giới thiệu, không gian tựa như tảng đá rơi xuống, làm biển khơi dậy sóng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất