Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

 

 "Năm đó, Trương Hiểu Tùng đã làm chấn động cả giới kinh doanh Vân Châu này".  

 

"Ông ấy được bình chọn là doanh nhân tiêu biểu nhất năm, là thủ lĩnh của giới doanh nhân, là doanh nhân nổi tiếng Vân Châu, top mười giám đốc nổi tiếng nhất Giang Đông ~"  

 

Thu Quang không ngừng giải thích, kích động đến nỗi mặt đỏ bừng lên.  

 

Trương Hiểu Tùng, người này không quá nổi tiếng trong thế giới của những người bình thường. Nhưng trong giới doanh nhân Vân Châu, không ai là không biết tới.  

 

Đến Thu Quang chỉ là giám đốc một doanh nghiệp nhỏ cũng biết tới Trương Hiểu Tùng, thậm chí ngày ngày còn xem các bài phỏng vấn hoặc sách của ông ta để học cách quản lý doanh nghiệp.  

 

Nhưng Thu Quang không hiểu tại sao một nhân vật đình đám đến vậy lại đột nhiên muốn tới công ty nhà họ Thu, lại còn tình nguyện làm việc cho họ.  

 

"Ha ha ha ~"  

 

"Mộc Doanh lợi hại quá!"  

 

"Lại còn chiêu mộ được nhân tài như vậy cho nhà họ Thu chúng ta?"  

 

"Xem ra lúc đầu chúng ta giao quyền quản lý công ty cho nó chứ không giao cho Thu Mộc Trân ngỗ ngược kia là một quyết định hoàn toàn đúng đắn".  

 

"Ông nội, sau này nhà chúng ta có nhân tài như vậy thì chỉ việc chờ đếm tiền mà thôi!"  

 

"Ha ha ~"  

 

Tất cả đám người nhà họ Thu đều vô cùng kích động.  

 

Ông cụ Thu ban nãy còn giận điên người vì việc của vợ chồng Thu Mộc Trân thì giờ cũng đã nguôi giận, ông ta cười rất hoan hỉ.  

 

"Được lắm, đúng là Mộc Doanh rất tài giỏi".  

 

"Đúng là biết chọn mặt gửi vàng, chính vì Mộc Doanh tuổi trẻ tài cao nên mới thu hút được nhân tài như vậy tới đầu quân phò tá".  

 

"Mộc Doanh, nhà họ Thu có cháu đúng là có cơ hội để đổi đời!"  

 

"Công ty có cháu thì tương lai xán lạn!"  

 

"Ông nội tự hào về cháu".  

 

Ông cụ Thu tấm tắc khen.  

 

Những người họ hàng khác cũng thi nhau phụ họa.  

 

"Đúng, Mộc Doanh, bác Cả cũng tự hào về cháu ~"  

 

"Cả bác gái nữa!"  

 

"Sau này công ty phát triển lớn mạnh thì cháu là công thần số một của nhà họ Thu".  

 

Cả nhà họ Thu vui mừng khôn xiết, sau khi nghe tiểu sử của Trương Hiểu Tùng thì bọn họ dường như đã nhìn thấy tương lai phú quý kéo đến đầy nhà.  

 

Vương Xảo Ngọc chắc phải là người đắc chí nhất. Bà ta không ngờ con gái mình lại giỏi giang đến vậy.  

 

Giỏi đến nỗi khiến doanh nhân số một Vân Châu phải tới phò tá.  

 

Thu Mộc Doanh cũng vô cùng kinh ngạc.  

 

Đừng nói là người khác, đến bản thân cô ta còn không tin nổi mình lại giỏi giang như vậy, thu hút được cả nhân tài như vậy tới công ty?  

 

"Doanh Doanh, còn ngẩn ra đó làm gì? Giám đốc Trương tặng em hoa, coi em như cấp trên của mình. Em còn không mau nhận hoa?", Sở Văn Phi bước tới ôm eo vợ mình, cười nói.  

 

Thu Mộc Doanh lúc này mới hoàn hồn. Cô ta đằng hắng mấy tiếng, ra vẻ oai phong như bà chủ lớn, nói: "Ừm, Hiểu Tùng phải không? Ông yên tâm, sau này tôi sẽ trọng dụng ông. Ông làm cấp dưới của tôi thì chỉ cần dốc sức làm việc. Về vấn đề đãi ngộ, ông không cần phải lo".  

 

Thu Mộc Doanh rất biết làm màu, dám gọi thẳng tên Trương Hiểu Tùng, lại còn tỏ vẻ trịch thượng như một doanh nhân lớn vậy. Sau cùng cô ta nhận lấy bó hoa, khóe miệng nhếch lên đầy kiêu ngạo.  

 

"Ha ha~"  

 

"Mộc Doanh giỏi lắm".  

 

"Tôi thấy nên giao cho Mộc Doanh chức vụ cao nhất trong công ty".  

 

"Đúng là có tiền đồ. Nếu so sánh với Mộc Doanh thì con gái ông Ba Thu Mộc Trân chẳng khác gì bãi phân trâu", đám Khương Hồng không ngừng tâng bốc nịnh nọt, ánh mắt người nhà họ Thu nhìn Thu Mộc Doanh đầy ngưỡng mộ.  

 

Lúc này đây Thu Mộc Doanh cứ như đang đứng trên đỉnh thế giới, cô ta nhìn Thu Mộc Trân đang tiều tụy, thất vọng ở phía trước mà cười kiêu ngạo, nói: "Chị Ba, thấy thế nào?"  

 

"Thu Mộc Doanh tôi có cả gia đình lẫn sự nghiệp. Còn chị, chị có thứ gì so được với tôi không?"  

 

"Sau ngày hôm nay, số mệnh của chị là sẽ bị tôi giẫm đạp dưới chân".  

 

Giọng dương dương tự đắc của Thu Mộc Doanh vang vọng trong căn phòng.  

 

Thu Mộc Trân mặt trắng bệch, thất vọng cúi thấp đầu.  

 

Hai vợ chồng Hàn Lệ cũng buồn bã, trong lòng vô cùng nặng nề.  

 

Thế nhưng, đúng lúc đó, Trương Hiểu Tùng ban nãy cung kính dâng hoa bỗng sững lại: "Hả? Cô tên là Thu Mộc Doanh sao?"  

 

Lúc này, đằng sau có người khẽ huých nhẹ Trương Hiểu Tùng, nói: "Giám đốc Trương, tôi đã xem ảnh rồi. Hình như vị kia mới là giám đốc Thu".  

 

"Mẹ nó!"  

 

"Sao cậu không nói sớm?"  

eyJpdiI6IlRTM3FCYU1RUVVIeEEwYUU4bzRURkE9PSIsInZhbHVlIjoiTW5OUGgzV2I2dXMxM1NmVTVkb1dZWW5SUTJWUEJ1ZVk4a2k5REhVazJMN2NLZjJranlNaVZOXC8rYUJVU1Y1RlkiLCJtYWMiOiI3NDhiZTBjOWVmNzc5NzliNWZkMGQ5Mjg1M2JiNWRhMjg0NWVjNjk3NmMzMzQ0MjYxN2JiMTY4N2JlMDdhZmRkIn0=
eyJpdiI6ImhacWN0enhON0IyM2pVZGt5VklJREE9PSIsInZhbHVlIjoiTjd2R3U0YTJzbEhQd0ZQSHE2czdCaHIwQUxjQUZsNUQrQ0szTTJ3YktvOEZTMWcrR3Z0bG1CdXJwbisxMmUyT0RjYlRPWFo3Q3h4Tk8rcG9pZVN0NWRwU2ZsWVB3UGlIUGsxVGt0VEkxRG9zQnRMV0I2Vnd6MmcxMkVQd2lGNGtHTHdPbkZLb1FtdkVGRHVzQ0dxTkNkM3RaekhCK0JmVk0rQWhBdGhzTVNrPSIsIm1hYyI6IjAzOGFmZTIzODFlOTU0YzRlMDU0ZDE5NjQzNWYxYjZiOTg5OWNiMTNlMzJlZDdjYmEzNGViYjdmMTkyY2IzNWQifQ==

Trương Hiểu Tùng mặt sa sầm lại, sau đó giật lại bó hoa trong tay Thu Mộc Doanh, chạy về phía Diệp Phong và Thu Mộc Trân.

Ads
';
Advertisement