“Tôi là giám đốc nhân sự, Vương Tứ Hải”.
…
“Giám đốc vận hành, Từ Đạt Lộ”.
“Đến ra mắt tổng giám đốc Thu!”
“Mong tổng giám đốc Thu sẽ tiếp nhận vị trí tổng giám đốc và tham gia quản lý tập đoàn!”
…
“Hy vọng tổng giám đốc Thu sẽ tiếp nhận vị trí và tham gia quản lý tập đoàn!”
…
“Kính mong tổng giám đốc Thu sẽ tham gia quản lý tập đoàn!”
…
Trong đêm trăng sáng, nơi sân nhà, đám người Trương Hiểu Tùng, Hạ Đông Hải đã cùng kính cẩn cúi chào và bày tỏ mong muốn với cô.
Những lời đầy tôn trọng và kính nể ấy đồng loạt vang lên và vọng khắp không gian!
Tựa như tướng lĩnh ba quân đồng loạt vái lạy vị vua trị vì thiên hạ và thiết tha mong cô trở về để lo cho đại cuộc.
Thanh âm cung kính lấy hợp lại thành dòng nước, chảy trôi và vang vọng khắp nhà họ Thu.
Thu Mộc Doanh nhìn cảnh này mà sững sờ, ngay cả Sở Văn Phi cũng ngơ ngác.
Thu Quang trợn mắt, Vương Xảo Ngọc thì không thể nào tin nổi.
Ngay cả ông cụ Thu cũng trợn trừng đôi mắt già nua, toàn thân run lẩy bẩy.
Giây phút ấy, cả nhà họ Thu đã rơi vào sự im lặng đến chết người.
Tất cả tiếng nói cười đều biến mất. Những lời chế giễu và mỉa mai Thu Mộc Trân, tán dương và xu nịnh Thu Mộc Doanh, chỉ trong tích tắc đều không còn nữa.
Mọi người ở sảnh đều đứng trơ như phỗng, tâm trạng bàng hoàng, trong lòng như đang nổi bão.
“Chuyện… chuyện này…”
“Sao có thể chứ?”
“Sao lại là nó?”
“Không thể nào!”
Nhìn đám người Trương Hiểu Tùng, Hạ Đông Hải cung kính chào Thu Mộc Trân, cả nhà họ Thu đều tức phát điên.
Chẳng ai ngờ được, nhân vật trở thành tổng giám đốc của bọn người Trương Hiểu Tùng lại không phải Thu Mộc Doanh, mà là Thu Mộc Trân - kẻ vừa bị nhà họ Thu đuổi cổ.
Họ cứ nghĩ, sau khi bị đuổi đi, không còn sự che chở từ nhà họ Thu và chức vụ trong công ty Thu Thủy, Thu Mộc Trân chắc chắn sẽ rơi vào tình trạng rất thảm hại. Biết đâu cô sẽ nghèo đến nỗi phải nhịn đói, thậm chí gặp phải kết cục trở thành người phụ nữ quê mùa.
Nhưng đám người nhà họ Thu thật sự không ngờ. Thu Mộc Trân vừa bị họ đuổi khỏi nhà và tước bỏ mọi chức vụ, ngay sau đó đã được nhân tài của giới kinh doanh đến chào hỏi và mời về làm tổng giám đốc công ty.
Là tổng giám đốc đấy. Cao hơn vị trí của Thu Mộc Trân ở Thu Thủy rất nhiều, thậm chí đến chức vụ bây giờ của Thu Mộc Doanh ở công ty cũng không so bì được.
Tựa như một bạt tai giáng vào mặt họ, nặng nề biết chừng nào.
Sắc mặt của ông cụ Thu đã đỏ bừng, trông khó coi cực kỳ.
Đám người nhà họ Thu mới nãy còn hả hê chế nhạo và châm chọc cô, nay đã thu lại vẻ khinh bỉ, trên mặt chỉ còn sự kinh ngạc và ngưỡng mộ.
“Tổng giám đốc ư?”
“Thế một tháng kiếm được nhiều tiền lắm nhỉ?”
“Còn có quản lý chuyên nghiệp như Trương Hiểu Tùng à?”
“Vậy là sau này Thu Mộc Trân phát tài rồi?”
“Thế thì nhà ông Ba ghê gớm thật đấy!!”
Rất nhiều người nhà họ Thu đang cảm thán.
Vương Xảo Ngọc sa sầm mặt mũi, trông rất khó coi.
Bà ta cứ nghĩ hôm nay sẽ có thể thấy kết cục bi thảm của Thu Mộc Trân. Nhưng gia đình Vương Xảo Ngọc không ngờ lại xảy ra bước ngoặt này. Thu Mộc Trân sau khi bị đuổi khỏi nhà họ Thu, không những không trở nên thê thảm, mà còn một bước nhảy lên vị trí tổng giám đốc? Vị trí này cao hơn con gái Doanh Doanh của bà ta rất nhiều đấy!
Vương Xảo Ngọc làm sao chịu đựng được!
“Bọn người Trương Hiểu Tùng này ngốc cả rồi à?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất