Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

Nghe những lời Tô Thiến nói, Thu Mộc Trân từ đầu đến cuối vẫn im lặng không đáp lời, mặc kệ Tô Thiến thích nói gì thì nói.  

             Quả thực, giống như Tô Thiến vừa nói, có thể tìm được cả trăm nghìn lý do để thuyết phục Thu Mộc Trân rằng người đó không phải Diệp Phong.  

             Dù gì khoảng cách giữa hai con người đó là quá lớn.  

             Một người xuất thân nông thôn bần hàn, vào nhà họ Thu ở rể. Còn một người có quyền có thế, là Sở tiên sinh nổi danh toàn Giang Đông.  

             Khoảng cách đó giống như khoảng cách giữa hoàng đế và tên ăn mày vậy. Nếu không phải do tận mắt chứng kiến thì Thu Mộc Trân không bao giờ dám nghĩ đến điều này.  

             Thế nhưng, tối qua, khi cô nhìn thấy người đó, Thu Mộc Trân dường như đã chắc chắn rằng đó chính là Diệp Phong.  

             Cho dù họ chưa từng chung chăn gối, thậm chí còn chưa từng hôn nhau. Nhưng ở bên nhau ba năm trời, hình bóng của Diệp Phong sớm đã in sâu trong tâm trí Thu Mộc Trân rồi.  

             Quá giống!  

             Nếu không phải vì Thu Mộc Trân chưa từng thấy Diệp Phong mặc bộ quần áo kia bao giờ thì có lẽ cô đã có thể chắc chắn một trăm phần trăm đó chính là Diệp Phong rồi.  

             Nhưng hiện giờ, điều duy nhất khiến Thu Mộc Trân cho rằng đó là Diệp Phong chỉ là cảm giác của cô mà thôi.  

             Lý do này nghe cũng thật nực cười, đến Thu Mộc Trân còn không thể thuyết phục nổi bản thân mình bằng lý do này chứ đừng nói là đi thuyết phục người khác tin mình.  

             Cho nên, cô không hề lên tiếng phản bác lại khi Tô Thiến nghi ngờ cô.  

             "Mẹ nó!"  

             "Mộc Trân, đừng nói cậu tưởng Sở tiên sinh đó là Diệp Phong nhé?"  

             "Phục cậu sát đất luôn rồi đấy".  

             "Nếu cậu thực sự không tin thì cứ gọi điện hỏi chồng cậu là biết mà".  

             "Hỏi xem giờ anh ta đang ở Vân Châu hay ở huyện An Ninh?"  

             Tô Thiến cảm thấy bất lực.  

             Thu Mộc Trân do dự hồi lâu, có lẽ cô muốn chứng minh cảm giác của mình là đúng nên đã cầm điện thoại lên toan gọi cho Diệp Phong thật.  

             Thế nhưng, sau khi tìm thấy số của Diệp Phong, cô lại không có dũng khí ấn nút gọi.  

             Nếu thực sự do cô hoang tưởng thì thôi bỏ đi, dù sao cuộc sống vẫn sẽ tiếp diễn như trước đây.  

             Thế nhưng, nếu Diệp Phong thực sự là Sở tiên sinh thì cô phải đối mặt với anh thế nào?  

             Nếu vậy thì cuộc sống của bọn họ sẽ hoàn toàn bị đảo lộn.  

             Có lẽ cô sẽ chẳng còn dũng khí mà nói chuyện với anh.  

             Thế nên Thu Mộc Trân lại tiếp tục do dự.  

             "Ai da, mẹ nó!"  

             "Cậu do dự cái khỉ gì, gọi đi".  

             Tô Thiến cũng đến cạn lời, không thể ngờ cô gái trước giờ thông minh quyết đoán như Thu Mộc Trân sau khi lấy Diệp Phong xong lại biến thành bà cô già lúc nào cũng lưỡng lự.  

             Sau cùng Tô Thiến bực dọc giật lấy điện thoại của Thu Mộc Trân, ấn nút gọi cho anh.  

             Rất nhanh sau đó, trong điện thoại vọng tới tiếng thông báo.  

             "Xin lỗi quý khách, số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!"  

             Mẹ kiếp!  

             Tô Thiến cất tiếng chửi thề, không ngờ điện thoại Diệp Phong lại đang bận.  

             _________  

             _________  

             "Cái tên ngu ngốc đần độn Diệp Phong chạy đi đâu rồi?"  

             "Muốn cho hai ông bà già này chết đói à?"  

             "Còn không mau về nấu cơm!"  

             "Đúng là tên phế vật".  

             "Giờ đến cơm cũng không chịu nấu nữa, nhà họ Thu nuôi cậu còn tác dụng gì nữa?"  

             Trong điện thoại vọng ra tiếng chửi mắng của Hàn Lệ.  

             Lúc trước Diệp Phong ở nhà đều là anh nấu cơm cho vợ chồng Hàn Lệ, việc nhà cũng đều do anh làm. Mấy ngày nay anh không ở nhà thì Thu Mộc Trân thay anh làm.  

             Hai vợ chồng Hàn Lệ tuyệt nhiên không làm bất cứ việc gì.  

             Theo cách Hàn Lệ nói thì hai ông bà ta đã nuôi họ lớn đến chừng này là tận tình tận nghĩa lắm rồi, bây giờ là lúc con cái phải báo đáp.  

             Cho nên hai vợ chồng họ luôn cho rằng mình được sống hưởng thụ, con cái chăm sóc là lẽ đương nhiên.  

             "Mẹ, con sắp về đến nhà rồi".  

             "Mẹ đừng giận, con về đến nơi rồi".  

             Diệp Phong không hề nổi giận mà cười hi hi ha ha nói ngọt, sau đó liền cúp điện thoại.  

             Thế nhưng, vừa cúp máy xong thì Thu Mộc Trân gọi tới.  

             Nhìn thấy dãy số quen thuộc này, Diệp Phong đột nhiên giật mình.  

             Từ sau khi cãi nhau tối qua, đây là lần đầu tiên Thu Mộc Trân chủ động liên lạc với anh.  

             Diệp Phong do dự một lát rồi cũng bắt máy.  

             "Anh đang ở đâu vậy?"  

             Trong điện thoại vọng ra giọng nói trong trẻo của Thu Mộc Trân, vẫn lạnh lùng y như trước.  

             Diệp Phong nghe xong đột nhiên cảm thấy vui mừng, hỏi lại: "Mộc Trân, em không giận anh nữa sao?"  

             "Trước đây anh thực sự không cố ý lừa em, anh thực sự có nỗi khổ trong lòng. Anh đảm bảo, đây là lần đầu cũng là lần cuối, sau này anh sẽ không bao giờ lừa dối em nữa".  

             Trong xe, Diệp Phong đang hạ giọng lấy lòng vợ. Trần Nam và Lý Nhị ngồi cạnh thấy cảnh này thì đều cười thầm trong bụng.  

             Thật không ngờ, Sở tiên sinh mới lúc trước uy chấn thiên hạ nay lại thành một gã râu quặp.  

             "Quả là núi cao còn có núi cao hơn, vỏ quýt dày có móng tay nhọn", Lý Nhị lắc đầu cười.  

             "Tôi hỏi anh giờ đang ở đâu?", Thu Mộc Trân không buồn quan tâm đến mấy lời thề thốt của Diệp Phong, vẫn lạnh lùng hỏi lại câu cũ.  

             Diệp Phong lặng người.  

             Trong lòng thầm nghĩ có lẽ nào vợ cũng đói quá nên bực vì không ai nấu cơm cho? Cho nên mới hỏi anh đang chết dí ở đâu rồi?  

             "Ha ha, Mộc Trân, anh đang đi mua đồ ăn ở khu chợ gần nhà chúng ta. Em đợi chút, anh sắp về đến nhà rồi, anh sẽ về nấu cơm cho cả nhà ngay".  

             "Thôi anh cúp máy đã, về nhà nói chuyện nhé".  

             Diệp Phong sợ nói nhiều sẽ lộ ra sơ hở, cho nên nhanh chóng cúp điện thoại.  

             Trần Nam ngồi cạnh thấy Diệp Phong nói dối mà tim không đập chân không run lại đột nhiên cảm thấy người đàn ông này rất có sức mê hoặc.  

             "Anh Tiểu Phong, không phải anh vừa nói sau này sẽ không lừa dối chị Mộc Trân nữa sao? Chẳng phải anh vừa mới nói dối hay sao?"  

             "Cẩn thận chị Mộc Trân mà biết sẽ càng giận hơn đấy", Trần Nam giận dữ nói, dáng vẻ như tức giận thay cho Thu Mộc Trân.  

             Diệp Phong cười ha ha đáp: "Nam Nam, em không hiểu rồi. Đây gọi là trí khôn của cánh đàn ông. Biết cách nói dối là kỹ năng người đàn ông tốt nào cũng cần có, rất nhiều khi lời nói dối giúp tránh được mâu thuẫn trong gia đình".  

             "Nếu để Mộc Trân biết anh đang ở nơi cách Vân Châu hàng nghìn cây số, bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp thì cô ấy chẳng tức chết đi được ấy chứ?"  

             "Ông Hai cũng học tập tôi đi".  

             Diệp Phong ra vẻ dương dương tự đắc, truyền thụ kinh nghiệm bao nhiêu năm ở rể cho hai người kia.  

             Trong lúc nói chuyện thì đột nhiên chiếc xe mà Diệp Phong đang ngồi phanh lại.  

             "Hả? Có chuyện gì vậy? Sao lại dừng xe?"  

             "Thế này thì làm sao mà về kịp?", Diệp Phong đã hơi cuống.  

             "Sở tiên sinh, xe của giám đốc Trần phía trước đột ngột dừng lại, hình như có chuyện gì đó muốn nói với tiên sinh", tài xế giải thích.  

             Quả nhiên, chiếc Maybach màu đen đằng trước đã dừng lại. Trần Ngạo bước xuống xe, đi về phía Diệp Phong.  

             "Sở tiên sinh, ban nãy thị trưởng thành phố Cảnh Châu gọi điện. Ông ấy nói hy vọng tối nay có thể gặp mặt tiên sinh. Muốn lấy danh nghĩa chủ nhà mời Sở tiên sinh tới chỗ ông ấy chơi. Tiên sinh thấy thế nào?"  

             Huyện An Ninh thuộc địa phận Cảnh Châu, danh tiếng của hội võ Thái Sơn hôm nay vô cùng lớn nên đương nhiên thị trưởng Cảnh Châu cũng biết. Đặc biệt là sau khi biết Giang Đông có thủ lĩnh mới thì thị trưởng Cảnh Châu - Chu Hải Phong lập tức gọi điện cho Trần Ngạo,  mong Trần Ngạo giới thiệu cho ông ta gặp mặt Diệp Phong.  

             Dù cho có là thị trưởng của một thành phố thì cũng phải có được sự hỗ trợ của Trần Ngạo, ông Lôi và các ông lớn khác thì mới có thể giúp địa bàn của mình phát triển ổn định.  

             Chu Hải Phong mời Diệp Phong ăn tối, đương nhiên là muốn tìm cơ hội kết giao, lôi kéo Diệp Phong.  

             "Gặp cái quái gì mà gặp?!"  

             "Bảo ông ta là tôi không có thời gian".  

             "Mẹ nó chứ, tôi còn đang vội về nấu cơm cho vợ đây! Nếu về muộn vợ tôi lại nổi giận lôi đình! Làm gì có thời gian mà đi phè phỡn với ông ta cơ chứ?"  

eyJpdiI6IllzenhqbkttUVwvS2Z2b2lvd0dGVytBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ijd0a2lENW94dUxBU3dLeldINmtoMGRNbnlrOEd1Vm5BSGRCa1JqaUlYbUJNUGdXWk1qNDYreFUzcm92Y2NTRzFHZ2ZpcXZoZld0NDJkQk1FcHlcLzN0NGViM09MeWVHMkYwSFhOSHNTbkw5NzJLN3pzNFQxbWNIam5DUitlc1BmendzQjFza0V4Q1N3T3JtUVFhNmpVdURlWHB6SUdzbTJnWUVZaDkzVFg2TVgrQitBSUtqVnhzeUxTMXNVSjJKRVNNb2NGdEhvc3hEVWVIR25BZ2c2cmpXWG9hZmdBUjl6Y2NLRjRKZEhWQVpJQW1GYXg1d284a0o1K1VmRGc0Tk8rTzh6bmxmQTlOUGgwdXJQcUJOYW0xc0t4MGVweDgzK0ozUVE2YzJ6RjlyST0iLCJtYWMiOiIzNDViYWZiN2FlMzcxY2VkYzY0ODY4ODExZWViYjM2ZGM5Yzk1ZjE4OGFmYTA4YTkzZDQzMTE5ZTkyZjFlODNhIn0=
eyJpdiI6IlVvbHhTd3V2RjNWUVZJQTFzV1wvRjlnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Iko0OStPXC96OWNnQnViVEp6Z24wUWVoenlcLzM5YndXVFduRkhHWUVzbWVhZktoVXk0NFNOXC8zQU1la1ZaZG9tR291elJvWWE4cGpIK01VZmNqc2RLYkNiXC8wek91blRsTFFpbGZJRVZtaEFYNldMc2lWWTJcL05xaVF1THIrbkNaTmVURjJnRDU0ZTVNZFZTYXJ0K1dDSGxyZHI5ZTdIc0JidXNTcHJyeWZRNHVLZ3JvamZhVWEybTljQkdndkhMN3hyZEMwVHhGaVBcL05DQzA2eWU5Um1jY0RhVGFrSVJiWFRZVktwakJQUkd3elZuTFNtWU96UHFPR0ZMTmNUVEJzYlhaSmhJcjVKU25hSlkwMm92YU56ME9lcE5jRXF0cTBTdkpXXC9QNGlkbjZxRT0iLCJtYWMiOiJjZjgxMjJiOTZmZDg4YTY0ODZmMzY0NWE3NDA5ZDY1Yzk4N2MzNzJhZGRiMGUzNGI2NTFjM2Y2Yzk4YjEzZDY4In0=

             Diệp Phong mắng vài câu rồi lớn tiếng ra lệnh cho người lái xe.

Ads
';
Advertisement