Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

Chiếc xe mà Diệp Phong ngồi đã lăn bánh rời đi, chỉ còn lại mình Trần Ngạo ở đó, khóe mắt giật giật.  

             Mới ban nãy có thị trưởng của cả một thành phố chủ động mời tiệc, muốn gặp mặt Sở tiên sinh.  

             Nếu là người khác thì e là đã vui sướng phát điên lên được, cảm thấy vô cùng vinh dự.  

             Nhưng ai ngờ được, Sở tiên sinh chốt gọn một câu không rảnh, từ chối thẳng thừng.  

             Lý do lại còn là vì vội về nấu cơm cho vợ.  

             "Mẹ nó chứ!"  

             "Sở tiên sinh của chúng ta có thể ngầu hơn chút được không?!!"  

             Trần Ngạo thấy vô cùng bất bình.  

             Lời mời của thị trưởng còn không quan trọng bằng việc về nhà cắm cơm cho vợ sao?  

             Cuối cùng, Trần Ngạo chỉ đành cười khổ, cảm thán một câu rồi nghĩ cách làm sao để truyền tải khéo léo ý tứ vừa rồi của Sở tiên sinh.  

             Bên trong xe.  

             Lý Nhị và Trần Nam mặt cũng như vừa nuốt phải viên thuốc đắng.  

             "Sở tiên sinh, thị trưởng Chu chủ động mời tiệc mà chúng ta lại từ chối thẳng thừng, không giữ thể diện cho người ta như vậy có phải hơi không thỏa đáng không?", Lý Nhị nhẹ nhàng khuyên can.  

             Diệp Phong chẳng thèm để ý đáp: "Có gì không tốt? Thị trưởng Chu này có làm ấm giường cho tôi không? Có sinh con đẻ cái cho tôi không?"  

             "Nếu những việc trên ông ta đều không làm được thì có lý do gì để tôi hy sinh thời gian ở nhà với vợ để đến dự tiệc của ông ta?"  

             "Hơn nữa, há miệng thì sẽ mắc quai. Thị trưởng Chu này đột nhiên mời tiệc, e là có việc gì muốn nhờ vả tôi. Nếu tôi đi, chẳng khác nào tự thêm phiền phức cho mình. Vậy thì thà rằng không đi cho nhàn cái thân".  

             Diệp Phong hờ hững đáp.  

             Ban nãy Diệp Phong thẳng thừng từ chối không chỉ vì đang vội về nhà mà còn là vì suy xét đến những khía cạnh khác nữa.  

             Nghe Diệp Phong nói vậy, Lý Nhị và Trần Nam cũng im lặng gật đầu, trong lòng càng thêm khâm phục chàng thanh niên này.  

             Có lúc, Lý Nhị cảm thấy nghi ngờ người thanh niên trước mặt có thực sự mới ngoài hai mươi tuổi hay không? Chỉ nói về trí tuệ thì e rằng anh còn vượt xa rất nhiều người lớn tuổi khác.  

             Chiếc xe phi như bay, ánh đèn xe sáng rực như xé rách màn đêm, chạy rất nhanh về hướng Vân Châu.  

             Tiếng động cơ gầm rú như tiếng gầm của con quái thú vang vọng khắp nơi.  

             Nếu cảnh sát giao thông mà cầm máy đo tốc độ ra đo thì sẽ phát hiện hóa ra vận tốc của xe Mercedes này có thể đạt tới 180 km/h mà vẫn có thể tiếp tục tăng tốc.  

             "Mẹ kiếp!"  

             "Chiếc xe này điên rồi sao?"  

             "Vội đi đầu thai hay sao?"  

             Xung quanh vọng tới tiếng người la ó.  

             Ở đầu bên kia, Thu Mộc Trân vừa cúp máy.  

             "Thế nào, Trân Trân, lần này đã bỏ hẳn suy nghĩ đó rồi chứ?"  

             "Mình sớm đã nói với cậu rồi, Diệp Phong và Sở tiên sinh khác nhau một trời một vực".  

             "Hơn nữa, Diệp Phong họ Diệp thì dù thế nào cũng không thể là Sở tiên sinh được. Dù anh ta có tài cán thật thì cũng phải gọi là Diệp tiên sinh mới đúng".  

             Trong chiếc BMW màu trắng, Tô Thiến lắc đầu nói với Thu Mộc Trân.  

             Vừa nãy Diệp Phong nói đang đi chợ thì chẳng khác nào phủ nhận mình đang ở huyện An Ninh, cũng có nghĩa những điều Thu Mộc Trân đang nghĩ là vô cùng vô lý.  

             "Đúng vậy, mình hoàn toàn sai rồi".  

             Thế nhưng Tô Thiến rất ngạc nhiên vì khi Thu Mộc Trân biết được sự thật này thì không những không thất vọng mà còn cười rất tươi.  

             Một nụ cười đầy thư thái giống như vừa trút được gánh nặng.  

             Giống như một chú chim nhỏ vừa thoát khỏi lồng được bay lên bầu trời, bao nhiêu áp lực đè nặng trong lòng đã biến mất.  

             "Trân Trân, sao mình lại cảm thấy như cậu đang rất vui vậy?"  

             "Lẽ nào cậu không mong ông chồng vô dụng của cậu thực ra là một nhân vật lớn sao?"  

             "Lẽ nào cậu không hy vọng Diệp Phong đúng là Sở tiên sinh?"  

             "Đáng lý ra cậu phải thất vọng mới phải, sao lại cười tươi thế kia?"  

             "Thực không hiểu nổi cậu", Tô Thiến nói với vẻ nghi hoặc.  

             Thu Mộc Trân lắc đầu đáp: "Thực ra, cứ như hiện tại cũng rất tốt".  

             "Cuộc sống bình dị thực ra cũng khá ấm áp".  

             "Ít nhất thì đó vẫn là Diệp Phong".  

             Vẫn là Diệp Phong trước giờ luôn đối tốt với cô.  

             "Thiến Thiến, chúng ta quay về Vân Châu đi".  

             "Mình đã đi một ngày rồi, hơi lo lắng cho công ty".  

             Thu Mộc Trân lúc này đã bình tĩnh trở lại, lấy lại thần thái ngút ngàn.  

             Rõ ràng là chuyến đi Thái Sơn lần này dù không dài nhưng rất có hiệu quả.  

             Tô Thiến cũng tìm thấy mục tiêu mới để theo đuổi, còn Thu Mộc Trân xốc lại được tinh thần để tiếp tục làm việc.  

             Còn Diệp Phong, khi anh về đến nhà thì đã rất muộn nên bị vợ chồng Hàn Lệ mắng cho một trận.  

             Diệp Phong vốn đã quen rồi, có điều anh khá ngạc nhiên vì Thu Mộc Trân không có nhà.  

             Diệp Phong lo lắng gửi tin nhắn cho Thu Mộc Trân hỏi cô đang ở đâu.  

             Thu Mộc Trân trả lời ngắn gọn một câu đang tăng ca ở công ty.  

             Rõ ràng là người kiêu ngạo như Thu Mộc Trân không muốn Diệp Phong biết vì cãi nhau với anh mà tâm trạng cô không tốt nên phải đi giải khuây.  

             Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Diệp Phong làm xong việc nhà thì cũng ra ngoài.  

             Anh đã hẹn Từ Lôi, muốn bàn với cô chuyện của công ty bất động sản Mộc Phong.  

             Bên hồ Vân Vụ, khi Từ Lôi tới nơi đã gần trưa.  

             "Ủa?"  

             "Giám đốc Từ, sao sắc mặt cô tệ vậy?"  

             Nhìn thấy Từ Lôi, Diệp Phong hơi ngạc nhiên.  

             Trong ấn tượng của Diệp Phong, Từ Lôi luôn là một cô gái kiêu ngạo, tự tin, vừa tinh tế vừa kiêu sa. Nhưng Từ Lôi hôm nay lại vô cùng phờ phạc, trang điểm cũng không đẹp như trước, mặt cô trắng bệch ra nhìn vô cùng thiếu sức sống.  

             Từ Lôi khẽ cười đáp: "Không sao".  

             "Trước tiên xin chúc mừng vua của Giang Đông, Sở tiên sinh".  

             Việc ở hội võ Thái Sơn, Từ Lôi đương nhiên đã hay tin.  

             Diệp Phong cũng cười đáp: "Giám đốc Từ quả là nhạy tin, mới có một đêm mà đã biết chuyện rồi".  

             Từ Lôi đáp: "Danh tiếng của Sở tiên sinh giờ đã vang khắp Giang Đông. Tôi có không muốn biết e rằng cũng khó".  

             "Anh tìm tôi vẫn là vì chuyện của công ty mới kia đúng không?"  

             "Yên tâm, tôi đã giải quyết xong rồi".  

             "Giấy ủy quyền tôi cũng đã chuẩn bị xong, chỉ đợi ai đó lên nhậm chức, nắm giữ đại cục mà thôi".  

             Từ Lôi khẽ nói, nhưng không biết tại sao, Diệp Phong cứ cảm thấy Từ Lôi hôm nay rất nhiều tâm sự.  

             "Cảm ơn giám đốc Từ".  

             "Không có gì, đây là việc tôi có thể giúp. Nếu không còn chuyện gì thì tôi xin phép đi trước".  

             Từ Lôi không ở lại lâu mà quay lưng rời đi.  

             "Giám đốc Từ ~", Diệp Phong đột nhiên gọi giật lại. Từ Lôi dừng bước, quay lại nhìn Diệp Phong.  

             "Giám đốc Từ, thời gian này cô giúp đỡ tôi rất nhiều. Nếu như cô gặp khó khăn gì cần tôi giúp đỡ thì cứ nói".  

             "Bạn bè là phải giúp đỡ nhau lúc khó khăn", Diệp Phong trầm giọng nói.  

             Từ Lôi nhìn thẳng Diệp Phong hỏi: "Có thể nói cho tôi biết nếu anh giúp tôi thì anh sẽ giúp với thân phận gì được không?"  

             "Hả?", Diệp Phong cảm thấy khó hiểu.  

             Từ Lôi nói tiếp: "Là người nhà họ Sở hay là Sở tiên sinh của Giang Đông?"  

             Diệp Phong nghe xong thì nét mặt cũng trùng xuống, anh đáp: "Giám đốc Từ, tôi nghĩ tôi phải nhắc lại lần nữa. Tôi của hiện tại tên là Diệp Phong".  

             "Thân phận người nhà họ Sở đối với tôi mà nói không phải thứ gì đáng tự hào".  

             Không khí đột nhiên trầm xuống, chỉ còn tiếng gió thổi.  

             Một lúc sau, Từ Lôi lắc đầu cười nói: "Thực ngưỡng mộ anh, có thể rũ bỏ quan hệ với gia tộc của mình một cách thoải mái như vậy".  

             "Còn tôi sinh ra và lớn lên trong gia tộc, trên người tôi có quá nhiều dấu vết của gia tộc. Có lẽ ngay từ khi bắt đầu, số mệnh tôi đã không thuộc về bản thân tôi rồi".  

             "Diệp Phong, được quen biết anh, tôi cảm thấy rất vinh hạnh".  

eyJpdiI6InNwcFBsVDhxS293V2VPNU5pdms4Smc9PSIsInZhbHVlIjoiRFBteXFjZjN4T2EzbXErYUhLamNrem9UT3JzSmhWQlkyUzZMXC9nV3VuNDNkVXVXY0d2d1VZWEpcLzEzUTlKS2xiQlc4ZXdXdXNVTG1VY2hHR3lWSHBxMzRjcFI2QktFNWRCNkpaSU9OSllMVzdYZXNkemRJN0FjNkV6Y2hoMEw4Q2xXQTlLSGpaUzlZQVwvMU5sS0d1Nll3SEVhTVZ2bGJQZXl1NkhTdk1iODdCY1wvTW45bGtQRzZlR2R1K0tERzZ1T1JpcWxSY1A0bGJ5N0Z0dzZPb3J3XC9aMVJhU2c5K1lDVHJNdjVBWHI1SHkxS2RWYVlGckNIRldFU3Rxald0cXc0IiwibWFjIjoiOTljZDFiYjUxZTA3OTBiOGE3ZjEyOTIyYzRmODU4OTI1MGIzMmZlNWVkOTFhODMzYjBmMTc5ZTg0MWFiZmViNyJ9
eyJpdiI6IlFlUUZsVTlFdXV6RWNYa0FxUFZhMlE9PSIsInZhbHVlIjoiT3lNNEJrZFVVdDdZQ0lYS1phYXgraEk4R2RrXC9nT1FnYjU4K2pjTUhrM1BTMHI4TzZQRE1oT3dQN3lIWlVOTG5CT09ZdTM1MFVNZE5HbFpicDY4bkxRcGN3dEo3Q3NHUnFER2tpNVJkcTJQVmpoV2xLcitSODFwNDI4Qmg0Y3Q3Y3RyWEp4cHdcL2txVUt6cTNuZUxwOEplOG9Qcnd4ZEFJY2h5SURBbVwvZ1Q2bnlCbCtNbDk2QUZcLzg1RW5zUHNhclhUNHdaeVFCWjZoREl3NFBuUmc5dE51QzNEQmcwXC80VW42WnE3eGVadmkyMGpHWFZETXJ2MGRDOVlqZHdxd2xMOGRzdU9ENjR4aU9kTU9iaGRBQWhsRUhncnRuZXN0SG1GaG1ub2JuaVlCUE9xWTRyN2dFQW9QaUFvWDh3ODRSeDl1RlU0akdxQUNoTytwY1g1TUE2ZGc9PSIsIm1hYyI6Ijg1ODU0ZmVjOWUyODdjMjEwNDkxOTFkM2VhZGUxYTliN2QxZDE4NzcxYzI2NjBiYTgyOTZjYThlYTFmNDgyYjAifQ==

             Ánh nắng chiếu xuống vai cô nhưng lại khiến bóng cô trông càng cô độc.

Ads
';
Advertisement