Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

Kim Bảo và Ngân Bảo háo hức tranh công, kính cẩn báo cáo với Diệp Phong.  

             Trần Nam nghe vậy thì bèn cười khúc khích, nhìn sang Diệp Phong: “Anh Tiểu Phong à, ở buổi tỉ võ Thái Sơn hôm nay, một mình anh đã oai phong chiến thắng, cứu nguy cho cả Giang Đông”.  

             “Khi ấy trông anh phong độ cực kỳ, y như bậc đế vương vậy, chắc là làm nhiều cô gái mê mẩn lắm”.  

             “Không ngờ mới đó đã có một cô nàng chạy đến đòi gặp anh, nói không chừng là muốn anh Tiểu Phong ký tặng rồi nhảy vào lòng anh luôn đấy”.  

             “Hôm nay chị Mộc Trân không có ở đây, anh Tiểu Phong không được làm bậy nhé. Bằng không là em mách chị Mộc Trân, để anh Tiểu Phong về nhà quỳ bàn giặt đấy”.  

             Trần Nam bông đùa, đôi mắt lấp lánh vui cười, cong tít thành vầng trăng.  

             Quả thật, Diệp Phong của ngày hôm nay đã trở thành từ đồng nghĩa của “quyền lực Giang Đông” trong mắt nhiều người. Không chỉ uy nghi đứng trên đỉnh cao quyền lực ở Giang Đông, anh còn có tuổi đời rất trẻ, chỉ cần một trận đấu đã vang danh khắp Giang Đông.  

             Một người tuổi trẻ tài cao như Diệp Phong, chắc chắn sẽ có không ít cô nàng cam tâm tình nguyện sà vào lòng anh, mơ mộng trở thành vợ anh.  

             Có thể thấy được, Diệp Phong sẽ phải đối mặt với biết bao cám dỗ sau ngày hôm nay.  

             Trần Nam thật sự lo lắng cho Thu Mộc Trân. Anh Tiểu Phong của Trần Nam liệu có bị cô nàng xinh đẹp nào đấy quyến rũ hay không đây.  

             “Con nhóc này”.  

             Nghe Trần Nam bảo sẽ mách Thu Mộc Trân, Diệp Phong chỉ biết cười khổ, đoạn yêu chiều búng nhẹ vào mũi đối phương.  

             “Rồi rồi, sợ hai người rồi”.  

             “Không gặp cô gái kia là được chứ gì”.  

             “Nhưng hứa rồi, không được mách lẻo với Mộc Trân đâu đấy”.  

             “Bây giờ cô ấy còn đang giận tôi. Còn chia rẽ nữa thì phiền phức to”.  

             Diệp Phong cười trừ, vừa nhìn đã thấy đây là một ông chồng khổ sở vì bị vợ ức hiếp. Đoạn, anh dặn Kim Bảo và Ngân Bảo nói cô gái kia đi đi.  

             “Bảo với cô ta là tôi có việc bận, sau này có duyên ắt gặp lại”.  

             “Nhớ là không được làm khó người ta đấy”.  

             Diệp Phong căn dặn họ xong thì rời khỏi hội quán Thái Sơn cùng đám người Trần Ngạo bằng cửa VIP.  

             Bên trong hội quán, Thu Mộc Trân vẫn đang ầm ĩ đòi gặp Sở tiên sinh.  

             “Cô à, Sở tiên sinh đã đi rồi. E là cô không thể gặp được Sở tiên sinh đâu”.  

             “Trước khi đi, Sở tiên sinh có nhắn rằng, sau này có duyên ắt sẽ gặp lại”.  

             Giọng nói đầy tiếc rẻ của bảo vệ vang lên.  

             Gì cơ?  

             “Đã… đã đi rồi ư?”, Thu Mộc Trân ngẩn người, tay chân đang vẫy vùng cũng buông thõng xuống, thất vọng tràn trề.  

             Rốt cuộc cô vẫn không gặp được Sở tiên sinh. Mối nghi ngờ sâu thẳm trong lòng cô vẫn chưa thể xóa bỏ.  

             Lúc này, Thu Mộc Trân bỗng nhớ đến đêm bên hồ Vân Vụ, Diệp Phong đã nói bằng giọng chắc nịch rằng.  

             …  

             “Đến một ngày, em sẽ hiểu được rằng, thành tựu của anh không cậy nhờ bất kỳ ai, mà có được nhờ chính bản thân Diệp Phong này”.  

             …  

             “Diệp Phong, anh là Sở tiên sinh thật ư?”  

             “Nếu đúng là vậy, thì anh thật sự có đủ tự tin để nói ra những lời ấy”, đôi mắt đã đỏ hoe, Thu Mộc Trân lẩm bẩm trong lòng.  

             Đúng lúc ấy, Tô Thiến từ đằng sau chạy đến. Thấy Thu Mộc Trân không sao, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.  

             “Chú bảo vệ à, đây là bạn tôi. Cô ấy ngưỡng mộ Sở tiên sinh đã lâu nên mới manh động như vậy”.  

             “Nếu có gì mạo phạm, xin thứ lỗi ạ”.  

             Sau khi chạy đến, Tô Thiến bèn đưa tiền cho bảo vệ, xin họ thả Thu Mộc Trân ra.  

             “Ừm, cô biết điều đấy”.  

             “Lần sau trông chừng bạn cô cho kỹ vào. Có hâm mộ thì cũng phải hâm mộ đúng cách”.  

             “Sở tiên sinh đã thành danh sau một trận đấu, uy chấn cả Giang Đông.  Bây giờ có rất nhiều người ngưỡng mộ Sở tiên sinh. Nếu ai cũng manh động như các cô thì biết làm sao?”  

             “Lần này may mà tôi ngăn bạn cô kịp thời. Nếu thật sự mạo phạm đến Sở tiên sinh thì hai cô có mấy cái đầu cũng không đủ đền tội đâu”.  

             “Còn không đi nhanh?”  

             Bảo vệ nói xong thì thả Thu Mộc Trân ra và để họ đi.  

             “Trân Trân, ban nãy cậu bị sao vậy?”  

             “Uống nhầm thuốc à?”  

             “Sở tiên sinh ấy là người đứng đầu Giang Đông, là nhân vật tầm cỡ nắm giữ một tỉnh đấy. Cậu lại còn xông đến đòi gặp, chẳng lẽ cậu không muốn sống nữa ư?”  

             “Cứ cho là cậu thật sự muốn lấy Sở tiên sinh và cam tâm nhào vào lòng anh ta, thì cũng không được liều mạng như thế chứ?”  

             “Thật sự không hiểu nổi cậu”.  

             “Sự ung dung, điềm tĩnh trước đây của cậu đâu rồi? Sao lại manh động như vậy hả?”  

             Bánh xe đang lăn nhanh. Lúc này, Tô Thiến và Thu Mộc Trân đã lên xe và chạy về khách sạn. Nhớ lại chuyện vừa rồi vẫn còn khiến Tô Thiến thấy sợ, bèn quở trách Thu Mộc Trân mấy câu.  

             Suốt đường về, Thu Mộc Trân không nói tiếng nào, tâm trạng rất nặng nề, như thể mất hết hồn vía vậy.  

             Tô Thiến thấy thế lại càng ngán ngẩm hơn: “Mộc Trân à, rốt cuộc cậu bị làm sao? Cậu nói đi chứ”.  

             Cô ta không ngừng chất vấn. Một lúc lâu sau đó, Thu Mộc Trân mới nhỏ giọng đáp: “Thiến Thiến, mình nghĩ mình đã nhìn thấy Diệp Phong”.  

             “Hử?”  

             “Diệp Phong? Tên ở rể ấy hả?”  

             “Không lẽ anh ta chạy theo cậu đến huyện An Ninh, khóc lóc van xin làm hòa?”  

             “Mẹ nó, đúng là bám dai như đỉa mà”.  

             “Nói cho mình biết anh ta ở đâu đi. Mình sẽ đến dạy dỗ một trận, buộc tên nhà quê đấy phải bỏ cuộc, không bám lấy cậu nữa”.  

             Tô Thiến vừa biết chuyện Diệp Phong chạy đến huyện An Ninh thì lập tức nổi cáu, vừa lái xe vừa chửi anh là đồ mặt dày.  

             Nhưng câu nói tiếp theo của Thu Mộc Trân đã khiến cô ta phải sửng sốt.  

             “Thiến Thiến à, Sở tiên sinh ở hội quán ngày hôm nay, có lẽ là Diệp Phong”.  

             Két!  

             Tô Thiến lập tức phanh gấp, âm thanh chói tai do lốp xe ma sát với mặt đất vang lên.  

             Theo quán tính, chiếc BMW của cô ta đã xoay một vòng rồi nằm ngang giữa đường.  

             “Cậu nói gì thế hả Trân Trân?”  

             “Cậu bảo tên nhà quê ấy là Sở tiên sinh?”  

             Tô Thiến trợn trừng mắt như gặp phải ma.  

             “Mẹ nó!”  

             “Cậu đừng vớ vẩn nữa!”  

             “Nếu cậu nói Sở tiên sinh đã oai phong chiến thắng ở hội quán hôm nay là anh rể Sở Văn Phi của cậu, thì còn đáng tin hơn đấy”.  

             “Đằng này cậu lại bảo Sở tiên sinh là gã chồng ở rể của cậu?”  

             “Mình nghĩ cậu điên rồi”.  

             “Đâu phải cậu không biết chồng cậu bất tài kém cỏi thế nào. Hạng nhà quê ấy sao có thể là Sở tiên sinh chứ?”  

             Tô Thiến rít lên, hoàn toàn không tin mấy lời nhảm nhí ấy của Thu Mộc Trân.  

             “Hơn nữa, tuy hôm nay chúng ta không thấy mặt Sở tiên sinh, nhưng nhìn bóng lưng phong độ và phong thái hiên ngang ấy, mà cậu lại nghĩ đấy là tên chồng quê mùa của cậu ư?”  

             “Trân Trân à, mình hỏi cậu câu này. Cậu nghĩ chồng cậu có đủ dũng khí và quyết đoán đứng trước mặt các ông lớn ở Giang Đông, ngạo nghễ hô vang câu nói “Từ nay về sau, cả Giang Đông này đều phải tôn kính tôi” ấy hay không?”  

             Tô Thiến lắc đầu ngao ngán, cảm thấy cô bạn thân của mình vô phương cứu chữa rồi.  

             “Trân Trân, lần này mình đưa cậu đi chơi cho khuây khỏa, để cậu vượt qua cuộc hôn nhân thất bại này. Sao cậu lại càng lún sâu hơn vậy hả?”  

             “Nhìn ai cũng ra gã chồng vô dụng ấy của cậu”.  

             “Cậu nói anh chàng mà mình ngưỡng mộ giống anh ta thì cũng thôi đi. Ngay cả Sở tiên sinh mà Giang Đông tôn sùng, cậu cũng bảo là giống gã ở rể ấy?”  

eyJpdiI6IlozS3N6c25IRXR6bmgybE45T0VLQ2c9PSIsInZhbHVlIjoibWtOOUpPTUJZNTlvVExkemNHY3BtK1RiUXc2OWJ1WEo1QWxkOVRoVnVFbjUyTDI1V2x4SUtLdjRKMmViRzVYV2F4blBoRGx4TTYrRXVrREx2YlFTaEQ5Z05tUXBGeWM0SmhneDJ6c09ubmdnZ1NiTmhxMEh1TDVySUxwQTNVeXpKWVorNTlhaDZjK085OUkyeFlnRWRucHNkYXZDR2pmNlIxNGdFNXArQ2s3QjZ0OHJRQ0FKaVRBa0hmNldBeUpZbEluWDhXRXBVS3NSUUp5QzI4NzlQWUZtS0lSS3kzZXRcL1VyU0djTHB1OHg3WjZxMlwveGRhTE5jWURqU0lZampBR1c5a3d4TXZ1M3dqdkJMOVBWTGUxSU5KN1c2SngxSHhMbE8wSjRQUWVJUFIyTGZHZTJORlZTUzdIN2Vxd3psaXg5RTJmRFF5UFRTaExWU1ExY1ZJUnc9PSIsIm1hYyI6ImM5NmE4NTAwZDg4ODJkNzc0ODliYzU2NWQwMzMxYmM1MjQ1OGM4MGJkMjg5NDg4ODJmNjJmOTM5ODNkN2NkYjcifQ==
eyJpdiI6InZFOEQzeEJQYW9lVGxYQTYzUXpTZUE9PSIsInZhbHVlIjoidmpRTEVuVWZZclY5c09PMkdZTU5hSXBYYTc0UzY5eHREdGZRU2YzdnFIZVhKcjFlMWJHeHpsOFV2dEM5eXBTWnc3S2pGdGNYMGNXb3ZCWEp3eGJrY0l4SUFkRUFLd2hoUU9IVTJzXC9ucWc3RllDZEZ2RWtXNGhRckhPMU1lVGptUytwaTZiaHcyTlVpVjJoalZFMW50cmZmbk4rTGdDOW9PU0hrRVZvY3Zjam5udTRMOW9EQ2VENEZFN25Mb2dZenZFT2ExVkZzR1pYWUpkZEFXRWZkMUgrU1o4azNWOVM1NlduXC8rN3I5XC9YY0NSdGltV2ZaeVNIZDhzVzE2cTJIOSIsIm1hYyI6IjIwMjliNzg3NmQ5NWMwMDAzZjA2ODg5NzcxOWRmMTk0NmI2OGNjODhhYzg5M2I1MzMxODY5NzIxNDgxMDIxZGIifQ==

             Tô Thiến ôm trán đầy bất lực.

Ads
';
Advertisement