Nhưng Thu Mộc Trân đã phải thất vọng.
Đợi đến khi cô vùng ra khỏi sự ngăn cản của bảo vệ, thì nơi mà đám người Sở tiên sinh đứng ban nãy đã không còn một ai.
Cuối cùng, Thu Mộc Trân cũng không thể thấy rõ gương mặt của Sở tiên sinh, sau đó lại tiếp tục bị bảo vệ chạy theo giữ lại.
Ở phòng chờ.
Diệp Phong yên lặng ngồi đó, bên cạnh là Trần Nam.
Đám người Trần Ngạo, Lý Nhị cũng đang ở đấy.
Không gian tĩnh lặng như tờ. Chỉ có tiếng gió ngoài ô cửa sổ đang vi vu thổi.
Đứng trước mặt họ, bọn người Triệu Vô Cực đều tái nhợt mặt mũi, chỉ biết cúi thấp đầu, trên bộ Âu phục sang trọng còn dính máu.
Ban nãy Ngô Hạ Vinh bị Diệp Phong đá xuống võ đài, máu đã văng lên người Triệu Vô Cực.
Sức mạnh kinh khủng của Diệp Phong đã khiến Triệu Vô Cực vô cùng sợ hãi.
Ông ta đang run rẩy đứng đó, chẳng còn ra vẻ oai phong với Diệp Phong như hồi mới đến huyện An Ninh.
“Ông còn không mau quỳ xuống trước mặt Sở tiên sinh!”
Lý Nhị cười khẩy, đoạn tiến về phía trước, đạp Triệu Vô Cực ngã lăn ra đất.
“Lý Nhị, ông dám đá tôi? Tôi là người giàu nhất Giang Đông…”
“Nhất cái con khỉ!”
Triệu Vô Cực mới nói được nửa câu đã lĩnh trọn một bạt tai từ đối phương, mặt liền sưng lên.
“Ông nghĩ bây giờ Giang Đông còn như lúc trước ư?”
“Giang Đông của hiện tại, phải tôn kính Sở tiên sinh”.
“Nếu Sở tiên sinh nói ông là người giàu nhất Giang Đông, thì ông phải. Còn nếu Sở tiên sinh không chấp nhận, thì ông chẳng là cái thá gì cả!”
Nói đoạn, Lý Nhị lại vung tay tát lệch mặt Triệu Vô Cực.
“Mẹ nó, thoải mái thật đấy!”
Lý Nhị cứ như đánh quá hóa nghiện, hết tay trái đến tay phải tát bôm bốp vào mặt Triệu Vô Cực.
Trước đây, Triệu Vô Cực là người giàu nhất Giang Đông nên cực kỳ có quyền có thế, đã không ít lần Lý Nhị chịu thiệt thòi trước mặt ông ta. Có một lần Lý Nhị đắc tội Triệu Vô Cực, nên Triệu Vô Cực đã cậy thế hiếp đáp, ra lệnh cho thuộc hạ tát thẳng vào mặt Lý Nhị.
“Triệu Vô Cực, cái tát năm ấy, tôi đã nhịn”.
“Bởi vì tôi biết, sớm muộn gì tôi cũng sẽ trả lại cho ông gấp bội”.
“Giờ đây, tôi đã làm được rồi!”
Lý Nhị bật cười đầy hung hãn, chân lại đạp lên người Triệu Vô Cực.
Những kẻ dưới trướng Triệu Vô Cực chỉ biết giương mắt đứng nhìn, trong lòng thì hoảng loạn, chẳng dám hó hé lời nào.
Diệp Phong vẫn đang ngồi đấy quan sát.
Bọn họ đã được chứng kiến sự hung tợn của Diệp Phong rồi. Đứng trước mặt anh, ai lại dám làm càn kia chứ?
Rốt cuộc, Triệu Vô Cực cũng nhận thua. Quỳ trên sàn, ông ta sợ hãi xin lỗi Diệp Phong: “Sở… Sở tiên sinh, trước đây do tôi có mắt không tròng, không thấy Thái Sơn. Mong Sở tiên sinh độ lượng tha cho tôi lần này”.
“Về sau, tôi chỉ theo Sở tiên sinh. Tiên sinh sai đâu đánh đó, Triệu Vô Cực tôi tuyệt đối không dám trái lời”.
Tiếng van xin thê thảm của Triệu Vô Cực vang khắp phòng.
Diệp Phong không đáp, chỉ bóc một quả nho rồi đưa cho Trần Nam ở bên cạnh.
“Cảm ơn anh Tiểu Phong ạ”, Trần Nam cười hi hi, đôi mắt cong tít lại như vầng trăng.
Lý Nhị nhìn cảnh tượng này mà vừa bực vừa tiếc, trong bụng thầm mắng Trần Ngạo đúng là cáo già mưu mô. Chiêu mỹ nhân kế này thật sự khiến Lý Nhị phải khâm phục.
Mẹ, sao trước đây ông ta không nghĩ đến cách này nhỉ. Đáng ra Lý Nhị cũng nên đưa em gái theo để thắt chặt mối quan hệ với Diệp Phong, giống như Trần Ngạo vậy.
“Sở… Sở tiên sinh cảm thấy sao ạ?”
Triệu Vô Cực đã sợ phát khóc rồi. Ông ta giống như tù nhân đang chờ xét xử. Phải chờ đợi trong mờ mịt thế này chính là cảm giác đáng sợ nhất.
Một lúc sau, Diệp Phong mới lắc đầu cười: “Chỉ nghe theo tôi, tôi sai đâu đánh đó?”
“Xét về lòng trung thành, ông nghĩ ông có bằng Lý Nhị hay không?!”
“Xét về mánh khóe, ông có hơn được Trần Ngạo không?!”
“Xét về sức mạnh gia thế, ông có bì kịp ông Lôi hay không?!”
“Nhân tài ở Giang Đông rất nhiều. Những thuộc hạ của Diệp Phong tôi đều tốt hơn ông. Ông nghĩ, tôi giữ ông lại có tác dụng gì?!!”
Một loạt câu hỏi Diệp Phong được cất lên đầy lạnh lùng và uy nghiêm.
Giọng điệu và khí phách mạnh mẽ ấy tựa như tiếng sắt đá rơi xuống biển, chấn động khắp không gian.
Triệu Vô Cực lập tức tái mặt, trông thê thảm vô cùng. Với vẻ mặt sợ hãi, ông ta liên tục cúi xuống cầu xin: “Xin đừng, Sở tiên sinh”.
“Tôi sẽ dâng cho tiên sinh một nửa số tài sản của Triệu Vô Cực này bằng cả hai tay. Chỉ mong Sở tiên sinh tha cho tôi một lần”.
Triệu Vô Cực hoảng sợ quỳ lạy, nài nỉ rất thảm thương. Nhưng Diệp Phong làm sao tha cho ông ta được. Anh cười khẩy.
“Một nửa số tài sản?”
“Quả là nực cười”.
“Ông nghĩ, bây giờ ông còn tư cách nói câu này với tôi sao?”
Diệp Phong hỏi ngược lại đối phương, đoạn tiếp tục lạnh lùng quát lên, “Triệu Vô Cực, lỗi lớn nhất của ông là chọc giận tôi”.
“Trần Ngạo, cỗ quan tài mà sếp Triệu đây tặng ông, đã đem đến hay chưa?”
“Lát nữa đánh gãy chân ông ta, sau đó ném vào quan tài rồi mang ra khỏi Giang Đông”.
“Từ nay về sau, Giang Đông không còn người tên Triệu Vô Cực này nữa”.
Câu nói ấy của anh, chính là bản án tử hình đối với Triệu Vô Cực.
Ông ta lập tức tuyệt vọng, tiếp tục cầu xin anh đầy thống thiết. Nhưng đám người Trần Ngạo không cho ông ta cơ hội nữa.
“Lôi đi!”
Trần Ngạo ra lệnh đưa Triệu Vô Cực đi, giọng lạnh như băng, không chút thương xót.
Thắng làm vua, thua làm giặc. Cuộc chiến quyền lực từ xưa đã luôn tàn khốc như vậy đấy.
Hôm nay, nhờ vào uy thế của Diệp Phong, Trần Ngạo đã trở thành người mỉm cười chiến thắng cuối cùng. Nhưng Trần Ngạo biết chắc, nếu như thân phận tráo đổi, tình thế đảo ngược, thì kết cục của ông ta e rằng còn thê thảm hơn cả Triệu Vô Cực của bây giờ.
Sau khi Triệu Vô Cực bị lôi đi, Diệp Phong mới ra lệnh cho Trần Ngạo, Lý Nhị và ông Lôi ngày mai đến các thành phố phía Tây của Giang Đông, để chính thức tiếp quản sản nghiệp do Triệu Vô Cực nắm quyền kiểm soát trước đây.
“Hãy lấy danh nghĩa của tôi”.
“Tôi muốn xem xem, Giang Đông này còn ai dám không phục tôi hay không?!!”
Giọng nói ngạo nghễ của Diệp Phong vang vọng khắp phòng chờ.
Đám người Lý Nhị lập tức vâng theo, đảm bảo sẽ hoàn thành tốt công việc.
Tám thành phố phía Tây Giang Đông trước đây do Triệu Vô Cực nắm giữ, địa vị ngang với bọn người Trần Ngạo, có thể nói là như nước với lửa.
Nay Triệu Vô Cực đã bị Diệp Phong đuổi khỏi Giang Đông, phía Tây như rắn mất đầu. Bọn người Lý Nhị, Trần Ngạo có thể nhờ Diệp Phong mà hiên ngang đến tiếp quản khu vực này, thu phục đám thuộc hạ của Triệu Vô Cực, chuyện này đã nắm chắc trong tay.
“Sở tiên sinh, chúng tôi đã đưa mấy kẻ không biết điều này đến rồi ạ”.
“Còn không mau quỳ xuống!”
Sau khi xử lý Triệu Vô Cực xong xuôi, Diệp Phong đã định rời khỏi đây và trở lại Vân Châu. Nhưng hai anh em Kim Bảo, Ngân Bảo đột nhiên đẩy cửa và đạp ba người cả nam lẫn nữ vào trong.
“Sở… Sở tiên sinh, chúng… chúng tôi sai rồi. Chúng… chúng tôi biết lỗi rồi”.
Chẳng phải ai xa lạ, đó chính là đám người Lưu Gia Vỹ, Vương Vũ - kẻ đã mê mẩn Trần Nam và gài bẫy Diệp Phong.
Vừa trông thấy Diệp Phong, Vương Vũ và Lưu Gia Vỹ sợ đến thất kinh hồn vía. Họ quỳ rạp xuống, không ngừng van xin.
Trần Nam thấy vậy bèn bước đến trước mặt họ, khẽ cười nói: “Bác Vương, cậu Lưu, trước đó tôi đã nói anh Tiểu Phong không phải là kẻ nghèo hèn, đây là nhân vật mà cả hai người không nên động vào”.
“Khi ấy hai người không tin, còn chê bai anh Tiểu Phong là hạng nhà quê, rác rưởi, bất tài!”
“Bây giờ hai người đã tin chưa?”
Giọng điệu của Trần Nam đầy giễu cợt.
“Tin, chúng tôi tin rồi”.
“Là chúng tôi có mắt như mù, miệng mồm dơ bẩn. Mong Sở tiên sinh, Sở phu nhân, nể tình Hiểu Hồng mà tha cho chúng tôi lần này”.
Vương Vũ đã sợ đến nỗi bật khóc.
Lưu Gia Vỹ ở bên cạnh cũng trắng bệch cả mặt.
Đến bây giờ, họ mới biết mình đã đắc tội với người có địa vị đến mức nào.
Trong lòng họ đang vô cùng sợ hãi và hối hận.
Còn Lý Hiểu Hồng chỉ lẳng lặng cúi đầu quỳ ở đấy, không dám nói một lời.
Trước đó, Kim Bảo và Ngân Bảo nghe Trần Nam nói bọn người Lưu Gia Vỹ đã xúc phạm Diệp Phong, nên mới tự động bắt mấy kẻ không biết sống chết này vào đây.
Lý Hiểu Hồng đang ở cùng hai người họ, nên cũng bị bắt đi.
“Đứng lên đi”.
Diệp Phong cười nhẹ, đoạn bước đến dìu Lý Hiểu Hồng đứng dậy.
“Cảm ơn Sở tiên sinh, cảm ơn Sở tiên sinh”, Vương Vũ và Lưu Gia Vỹ cứ nghĩ Diệp Phong đang nói với họ, bèn vội đứng dậy như nhận được đại xá.
Kim Bảo, Ngân Bảo lần lượt đạp cả hai ngã lăn quay, “Ai cho các người đứng lên?”
“Quỳ xuống!”
“Tôi… tôi…”, họ sợ phát khóc, lại tiếp tục quỳ trong hoảng loạn.
Nhưng rốt cuộc, vì nể mặt Lý Hiểu Hồng, Diệp Phong cũng không làm khó họ nữa, chỉ dạy dỗ họ một bài học mà thôi.
Khi rời đi, Diệp Phong vẫn gọi giật Lưu Gia Vỹ lại: “Cậu Lưu à, nhớ cho rõ đấy. Tháp Eiffel của Pháp, chim cánh cụt ở Nam Cực. Nếu không nhớ được thì nên bớt giả vờ giả vịt đi nhé”.
“Nên sống điềm tĩnh, thiện lương, luôn nở nụ cười trên môi, như vậy sẽ tốt hơn”.
Ngồi trên xô pha, Diệp Phong khẽ nở nụ cười, khuôn mặt thanh tú trông như một cậu trai vô hại.
Nhưng những người ngồi ở đấy đều biết rõ, đằng sau vẻ thanh tú và bình thường của chàng thanh niên ấy, là uy nghi khủng khiếp đến mức nào.
Sau khi xong việc, Diệp Phong chuẩn bị quay về Vân Châu.
“Sở tiên sinh đi gấp như vậy à?”
“Nếu đã đến Thái Sơn rồi, sao không để Nam Nam đưa Sở tiên sinh đi chơi vài hôm rồi hẵng đi?”, Trần Ngạo cười hỏi.
Diệp Phong khẽ lắc đầu: “Thôi. Người nhà tôi nổi giận rồi, phải về sớm dỗ dành”.
Anh bật cười bất lực. Mọi người xung quanh nghe xong cũng khẽ cười. Không ngờ, một Sở tiên sinh uy chấn cả Giang Đông lại là người đàn ông chăm lo cho gia đình như vậy.
“Tôi sợ cô ta mạo phạm Sở tiên sinh nên đã giữ cô ta lại rồi ạ, xin chờ tiên sinh xử lý”.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất