Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

"Trân Trân, cậu sao vậy?"  

             "Sao cậu còn kích động hơn cả mình vậy?"  

             "Có phải cậu cũng đổ gục vì quyền lực và sự oai phong của Sở tiên sinh kia rồi không?"  

             "Cũng phải thôi, từ xưa đến nay mỹ nhân đều yêu anh hùng mà. Sở tiên sinh hôm nay đánh một trận mà nổi danh toàn Giang Đông, vậy thì sau này quyền thế, tiếng tăm của anh ấy chắc chắn sẽ đứng đầu Giang Đông".  

             "Nếu được làm vợ anh ấy thì chắc chắn sẽ trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời còn gì?"  

             Thấy Thu Mộc Trân kích động đến nỗi run lẩy bẩy, Tô Thiến không ngừng cảm thán.  

             Lúc nói những lời này, đôi mắt Tô Thiến vẫn si mê và khao khát nhìn ngắm người thanh niên có vóc dáng gầy guộc và gương mặt với những đường nét tinh tế đang được các ông lớn vây quanh kia.  

             "Trân Trân, mình thực sự muốn lao tới trước mặt anh ấy xem gương mặt anh ấy thế nào".  

             "Có điều mặc dù hiện giờ chúng ta không nhìn được rõ gương mặt anh ấy, nhưng với cái dáng cao gầy thẳng tắp kia, mình chắc chắn Sở tiên sinh này chắc chắn nhan sắc không hề tầm thường".  

             "Cậu biết không, việc đàn ông có đẹp trai hay không, bảy phần quyết định nhờ khí chất, hai phần nhờ vóc dáng, một phần còn lại mới là gương mặt".  

             "Chỉ cần nhìn bóng lưng của anh ấy, cộng với khí chất này thôi thì đã được chín điểm rồi".  

             "Oa oa oa ~"  

             "Có điều vẫn muốn nhìn ngắm gương mặt anh ấy ~"  

             "Đều tại anh trai đáng ghét của mình, cho mình chiếc vé có vị trí tệ như vậy".  

             "Đúng là tức chết mà ~"  

             Tô Thiến không ngừng than vãn, vì tiếc rẻ và giận dữ mà cô ta như sắp phát rồ lên đến nơi.  

             Hội quán Thái Sơn này to như vậy, nhưng hai người họ lại phải ngồi ở hàng cuối cùng. Cho nên từ đầu đến cuối, họ chỉ nhìn thấy lờ mờ vóc dáng của Sở tiên sinh. Đến việc Sở tiên sinh mặc đồ hãng gì hai người họ cũng nhìn không rõ chứ đừng nói là biết được Sở tiên sinh kia miệng ngang mũi dọc ra sao.   

             Thế nhưng, trong lúc Tô Thiến còn đang than vãn thì Thu Mộc Trân nãy giờ vẫn đang run rẩy đột nhiên đứng phắt dậy, bất chấp tất cả lao về phía võ đài ở trung tâm hội quán.  

             "Trân Trân?"  

             "Cậu làm gì vậy?"  

             "Cậu điên rồi sao?"  

             "Nãy mình chỉ nói linh tinh thôi, lẽ nào cậu dám chạy lên đó thật?"  

             Thấy Thu Mộc Trân làm vậy, Tô Thiến sợ hãi kêu lên.  

             Cô ta luôn cho rằng Thu Mộc Trân là một cô gái vừa hướng nội vừa trầm ổn, cho nên không thể nào xảy ra chuyện Thu Mộc Trân điên cuồng theo đuổi thần tượng được. Cho dù các minh tinh hạng A trên truyền hình xuất hiện trước mặt Thu Mộc Trân thì Tô Thiến cũng dám chắc rằng Thu Mộc Trân vẫn vô cùng bình tĩnh, có khi còn chẳng thèm nhìn lấy một cái.  

             Nhưng hôm nay, hành động của Thu Mộc Trân quả là vượt ra khỏi dự đoán của Tô Thiến.  

             Cô ta không thể nào ngờ được vừa nãy mình chỉ thuận miệng nói muốn chạy lên phía trước xem mặt Sở tiên sinh, vậy mà Thu Mộc Trân thực sự lao lên phía trước thật.  

             Tô Thiến lúc này đúng là hết cả hồn.  

             Chuyện gì thế này?  

             Nơi các nhân vật VIP đang tụ họp.  

             Ông Lý Nhị, ông Lôi đều ở đó.  

             Trong đám đông này bất kỳ ai đều là nhân vật nổi tiếng lỗi lạc đứng đầu cả một vùng.  

             Cho dù bố của Tô Thiến cũng không phải nhân vật tầm thường, nhưng cô ta biết rõ rằng với thân phận và gia cảnh của mình thì không thể nào chọc vào các ông lớn ở đây.  

             Đến Tô Thiến còn như vậy chứ huống gì là Thu Mộc Trân?  

             "Trân Trân, mau quay lại đi!"  

             "Đừng tới đó ~"  

             "Những người này chúng ta không dây vào được đâu!"  

             "Họ có thể hủy diệt cả họ nhà chúng ta ấy chứ ~"  

             Tô Thiến đứng bật dậy định kéo Thu Mộc Trân lại. Nhưng không hiểu tại sao, Thu Mộc Trân dùng lực hất tay Tô Thiến ra, không màng tất cả mọi thứ, cứ thế lao lên phía trước.  

             Từ đầu đến cuối, Thu Mộc Trân chưa từng rời mắt khỏi người thanh niên mảnh khảnh đang đứng trên võ đài.  

             Cho dù không nhìn rõ gương mặt người này, nhưng không biết tại sao, khi nhìn thấy người đó trong đám đông, trái tim Thu Mộc Trân lại đập rất mạnh, vô cùng kích động.  

             Thu Mộc Trân lúc này không thể kiềm chế được sự kích động đó, không màng xung quanh mà lao về phía trước.  

             Cô muốn xem xem.  

             Cô nhất định phải thấy.  

             "Sở tiên sinh" này rốt cuộc có phải Diệp Phong hay không?  

             "Ủa?"  

             "Bà cô điên khùng này ở đâu ra thế?"  

             "Mẹ kiếp, cô giẫm lên chân tôi rồi đấy đồ khốn nạn ~"  

             "Coca của tôi, cô làm đổ coca của tôi rồi ~"  

             "Bị điên rồi hả?"  

             Những tiếng chửi mắng, la ó vang lên, nhưng Thu Mộc Trân vẫn như không nghe thấy gì.  

             Không ai cản cô lại được, gương mặt Thu Mộc Trân lúc đó vô cùng kiên định, đôi mắt hoe hoe đỏ nhìn chằm chằm người thanh niên kia, trái tim như đang gào thét bên trong lồng ngực.  

             "Diệp Phong, là anh sao?"  

             "Anh thực sự là Sở tiên sinh sao?"  

             Không ai hiểu được tâm trạng Thu Mộc Trân lúc này, cô căn bản không thể tưởng tượng nổi người con rể phản nghịch, người phải tới nhà họ Thu ở rể kia lại là Sở tiên sinh đang được các ông lớn tung hô trước mặt.  

             Nhưng thực sự là quá giống.  

             Vóc dáng đó, gương mặt đó, đến cả kiểu tóc đều giống. Điều duy nhất khác biệt có lẽ chỉ là bộ quần áo người đó đang mặc và khí chất uy nghiêm khác thường kia.  

             Thế nhưng, khi Thu Mộc Trân đã lao tới hàng ghế đầu tiên thì bị bảo vệ giữ lại.  

             "Thả tôi ra, thả tôi ra ~"  

             "Diệp Phong, Diệp Phong ~ Anh là đồ khốn kiếp!"  

             "Anh mau quay lại đây!"  

             "Diệp Phong ~"  

             ...  

             Đám đông hỗn loạn, tiếng hét của Thu Mộc Trân nhanh chóng bị những âm thanh huyên náo khác nhấn chìm.  

             "Hả?"  

             Ở phía trước, Diệp Phong chuẩn bị rời khỏi đó cùng mấy người Trần Ngạo bỗng đột nhiên dừng bước.  

             "Sở tiên sinh, sao vậy?", Trần Ngạo nhìn Diệp Phong cung kính hỏi.  

             "Hình như có ai đó đang hét gọi tôi?", Diệp Phong quay đầu lại nhìn tứ phía.  

             Tiếp theo đó, một mùi hương nước hoa thoảng tới, một người con gái xinh đẹp diễm lệ đột nhiên nhào vào lòng Diệp Phong.  

             "Anh Tiểu Phong, anh giỏi quá ~"  

             "Em biết ngay anh Tiểu Phong của em lợi hại nhất mà".  

             Trần Nam ôm lấy cánh tay Diệp Phong, kích động nói. Dáng vẻ vui mừng của Trần Nam giống như một chú chim sẻ vậy.  

             "Nam Nam, không được thất lễ với Sở tiên sinh như vậy!"  

             "Không biết lớn nhỏ gì ~"  

             Trần Ngạo đứng bên cạnh lạnh giọng quát con gái mình.  

             Diệp Phong xua xua tay nói: "Tôi con Nam Nam như em gái mình. Giữa anh em không cần câu nệ như vậy".  

             Sau đó Diệp Phong nhìn Trần Nam, lắc đầu cười nói: "Hóa ra là em vừa gọi anh".  

             "Cùng đi nào".  

             Diệp Phong nhẹ nhàng nói, sau đó đoàn người đi vào phòng tiếp khách của hội quán.  

             "Thả tôi ra, thả tôi ra ~"  

             Thu Mộc Trân giãy giụa, cố gắng đẩy người bảo vệ ra.  

             "Cô à, phía trước là khu vực cá nhân, cấm vào. Mong cô hiểu cho".  

             Thế nhưng, bảo vệ có khuyên can thế nào Thu Mộc Trân cũng không nghe.  

             Cuối cùng, cô cắn tay người bảo vệ một cái.  

eyJpdiI6ImZZcllZenAwU2xLYkJjbHliS3BBMmc9PSIsInZhbHVlIjoiQVBsVWx3WE1iMUVaMkNxalVjWjAzemVZQXc2dlpyRFQweEFGblQzVWdvbXN1b1ZyYXB6dlwvYUw1aDh1V0xibnk0cndhRVhwTVJ0K2ZqdjNHZFdkSXVCZjhQMUJ2S0toTDJqbGUzMFR2N3FJZE54ZHBCaTNGZ0VMXC9Fb08rOUlJR2JBWEdDWktIeU5zUytKd2RTaVNSMXlEVmFwTVBuclVcL0JWYlIycXorUFNxXC9KTzVMSTdUV1ZrSExuaVVpNGJvQm9oNG5wd2NSS21SMjJVMkFNTW9uUXc9PSIsIm1hYyI6IjZiNDdkMDk1MTQ0YWFhOWYzMWY0YmMwMTBjMGJiY2RjM2Q4MTk3ZTVmNzM3MGY5ODU4Mzk0NGRmZjJkZWNmY2QifQ==
eyJpdiI6Ilp0clNrcmtURldLNGFjRzFmR0F0V2c9PSIsInZhbHVlIjoiZzdsc1J2Y2c2dGY0NmV5K0ZYQnlVOWQ4eGtoSW1Md3lsWGo2QmtuOGRmT2Z6OE9CcWpOR0tEZ084WG1KYktaWVk4VEgrSzZqdndPQ3dXXC9QSFMrRmc2VEtzODdCSW9FWTFwOXJIa3RjMElVMkNQdlFCS29HOHJieUN3VWpUNkhwcVlZNWJ4Yjl1YWpidTlPQWsxV3d2bGJNRkZNR1wvZHpVODdIS1JwWjU2aGpPbm12KzNVY3JcL1BlbGwrM2x2cVJhSWxqUDdLR1hqQmdQcmxXZFpLQndmd2hqTHZYMTkralljMDBZVUpUQUU2R0VTbkVvYUFvTkNzYnE2RnFlZ3UrVlQ4eDJrNE5TaHNia2VGeVwvMERvTFhxU3FVMjJ6ODdXVytjaFh5aVp2QjZ0QVFYQ2RQSEpKRENYQnB1bU5WVnAzTm9xMk40blAwTVV2WklZT1Jqd3hRUGhJS2ZRNXY2XC9EMk5IN1hWN0FGTEp5SDRyNm9BUmlBbXNBdlNTQjUrRkRJUWJZVitYRVNsVkxpbTlBNWhmRTI5c21oMGR3MmtSSmlZXC84VnJtdmczTjBsb2p6Sm1NaGcwelwvdzJ5WFRvRFFhT0Fya1FpdnlkdW9SUU5cLys0SEQ0cW5EMGRrYTRQUWhCd0ZCS09QOVNMUT0iLCJtYWMiOiIwMTBlNzc4MDYyNWFlOGJkYWIxMjAxMWYyNmViNTQ3NTBkYjk0OTJiMTIwZmEyZDhjYWFhZTFjOGNjNzdlMzg4In0=

             Đôi mắt cô đỏ hoe, gương mặt xinh đẹp đầy vẻ ương bướng và quật cường. Cô vừa chạy về phía trước vừa hét gọi: "Diệp Phong, là anh sao?"

Ads
';
Advertisement