Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

Bên ngoài đột nhiên nổi gió lớn. Trên đường lúc này xe cộ đang đi lại như mắc cửi.  

             Trong hội quán Thái Sơn, Diệp Phong đang đứng chắp tay sau lưng, khóe miệng khẽ nhếch lên để lộ vẻ kiêu ngạo và vô cùng ngang ngược.  

             Trước mặt anh, Ngô Hạ Vinh toàn thân đẫm máu, cơ hội sống của hắn như đang cạn kiệt từng giây, con ngươi ngày càng lờ đờ. Sau đó rầm một tiếng, hắn ngã xuống sàn.  

             Trước lúc chết, Ngô Hạ Vinh vẫn đầy nuối tiếc và không cam tâm.  

             Hắn không thể ngờ rằng mình cuối cùng lại thất bại trong tay một hậu bối.  

             Tất cả những gì mà cả đời hắn gây dựng nay tan biến như bong bóng xà phòng.  

             Nếu sớm biết Diệp Phong mạnh như vậy thì ban đầu dù có chết hắn cũng không nhận nhiệm vụ này của nhà họ Sở.  

             Thế nhưng, trên đời có trăm nghìn loại thuốc nhưng lại không có thuốc chữa hối hận.  

             Từ lúc Ngô Hạ Vinh bước chân vào Giang Đông thì đã định sẵn sẽ có kết cục như ngày hôm nay.  

             Rầm ~  

             Cơ thể nặng tới cả trăm cân đổ rầm xuống sàn tạo nên tiếng động rất lớn, làm chấn động mặt đất.  

             Máu tươi tuôn ra khắp nơi, một thuở kiêu hùng nay khép lại chỉ bằng một chưởng của Diệp Phong.  

             Quả đúng như Diệp Phong từng nói, Ngô Hạ Vinh sau cùng sẽ nằm ngủ một giấc vĩnh hằng dưới chân Thái Sơn này.  

             Sau khi Ngô Hạ Vinh đổ rạp xuống đất, Diệp Phong bước tới trước đạp một cái khiến thi thể đầy máu kia bay vèo, máu tươi nhuộm đỏ không trung. Sau đó, thi thể Ngô Hạ Vinh đáp xuống ngay trước mặt Triệu Vô Cực.  

             Rầm ~  

             Thi thể của Ngô Hạ Vinh tiếp đất, tạo nên một lực rất mạnh khiến mặt đất chấn động. Thi thể đó rơi bịch xuống trước mặt Triệu Vô Cực, khiến máu me bắn hết lên người ông ta.  

             "Đây... Đây..."  

             Lúc đó, Triệu Vô Cực nhìn xuống thi thể bê bết máu dưới chân, sợ hãi đến nỗi hồn bay phách lạc. Sau cùng, ông ta bủn rủn tay chân rồi cũng ngất xỉu, ngã nhào ra đất.  

             Trước đó, Triệu Vô Cực luôn cho rằng Diệp Phong chẳng qua chỉ là một thằng nhãi ranh miệng còn hôi sữa. Trần Ngạo cho Diệp Phong ra trận chẳng khác nào trò cười.  

             Nhưng ai ngờ đâu, người thanh niên mà ông ta coi thường này lại dùng một đòn dứt điểm kết liễu Ngô Hạ Vinh, làm cho cả Giang Đông phải kinh ngạc.  

             Lúc này cả hội trường im lặng như tờ.  

             Khán giả miệng há hốc, kinh hoàng hít một hơi lạnh.  

             Cảnh tượng trước mắt nằm ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người!  

             Lý Hiểu Hồng đứng chết trân tại chỗ nhìn Diệp Phong đang đứng trên võ đài.  

             Bên cạnh cô, Lưu Gia Vỹ cũng trợn tròn mắt đầy sợ hãi. Lúc Diệp Phong một đòn đánh bại Ngô Hạ Vinh, trong đầu Lưu Gia Vỹ hoàn toàn trống rỗng. Đến tận bây giờ Lưu Gia Vỹ mới nhận ra người mà trước đó mình chọc giận là nhân vật tầm cỡ đến mức nào.  

             Vương Vũ cũng không thể tin nổi mà đứng ngẩn ra tại chỗ, miệng há hốc, hồi lâu không thốt nên lời.  

             Cả hội quán im lặng như tờ, đến mức một cây kim rơi xuống có lẽ cũng nghe thấy tiếng.  

             Những tiếng cười đùa ban nãy đã im bặt, sự chế nhạo vừa nãy đã biến mất.  

             Diệp Phong đã dùng sự thực trần trụi để tát vào mặt đám người dám chế nhạo anh.  

             Lúc này đây, tất cả đều im bặt, không ai dám ho he một câu.  

             Cả hội trường chỉ có mình Trần Nam cười tươi như hoa, nói: "Tôi biết ngay mà, anh Tiểu Phong của tôi là giỏi nhất".  

             Trần Nam mỉm cười, đôi môi cong lên như vầng trăng lưỡi liềm. Cô dõi mắt về phía xa ngắm nhìn người thanh niên đang đứng sừng sững trước mặt đám đông. Từ người thanh niên đó như thể đang phát ra một vầng hào quang rực rỡ.  

             Trên võ đài, Diệp Phong vẫn đang đứng chắp tay sau lưng.  

             Nhìn gương mặt anh lúc này vô cùng uy nghiêm, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt sâu thẳm nhìn bốn phía như thể một vị vua đang nhìn ngắm giang sơn của mình.  

             Đứng trước mặt anh là hàng chục nghìn người đang kinh ngạc, sau lưng anh là núi Thái Sơn hùng vĩ với biển mây đang cuộn lại.  

             Bên dưới bầu trời đó, Diệp Phong đối mặt với đám đông. Anh bước lên một bước, nói bằng giọng dõng dạc và đầy quyền uy:  

             "Một ngọn lửa nhỏ cũng có thể đốt cháy cả thảo nguyên rộng lớn!"  

             "Từ hôm nay trở đi, cả Giang Đông này sẽ do tôi làm chủ".  

             "Những người có mặt ở đây còn ai không phục?"  

             Vù ~  

             Một trận cuồng phong quét tới. Những lời Diệp Phong nói giống như lời sấm truyền, tràn đầy khí thế truyền đi khắp bốn phương tám hướng.  

             Trước quyền uy của Diệp Phong, tất cả mọi người đều khiếp sợ.  

             Ngay cả ông Lôi, Vương Kiệt Hy và các nhân vật VIP khác cũng phát hiện ra đến bản thân mình cũng phải cúi đầu trước Diệp Phong.  

             Trời ơi ~  

             Diệp Phong này quả thực mới chỉ ngoài hai mươi tuổi thật sao?  

             Chỉ riêng khí phách và sự dũng cảm này thôi, đến ông vua Giang Đông Trần Ngạo cũng không sánh bằng!  

             Trong lúc đám đông còn đang bàng hoàng thì Lý Nhị đã bước tới đầu tiên.  

             Ông ta chắp tay, cung kính khom lưng nói với Diệp Phong: "Sở tiên sinh tài năng hơn người, Giang Đông có tiên sinh cai quản là phúc của Giang Đông".  

             "Từ hôm nay trờ đi, Lý Nhị này nguyện đại diện cho Vân Châu phụng sự Sở tiên sinh!"  

             Sau khi Lý Nhị nói xong, ông Lôi do dự một chút rồi cũng bước lên phía trước, khom lưng kính cẩn nói: "Tôi cũng xin đại diện cho Cảnh Châu tỏ lòng thành kính với tiên sinh. Nguyện từ nay về sau dốc sức phụng sự Sở tiên sinh!"  

             Sau khi hai người kia thi nhau thể hiện lòng thành kính đối với Diệp Phong thì Trần Ngạo cũng bước lên trước một bước, cúi đầu trước Diệp Phong, cung kính nói: "Trần Ngạo tôi đại diện cho Giang Hải nguyện phụng sự Sở tiên sinh!"  

             "Vì tiên sinh hết lòng phục vụ!'  

             Giống như một hòn đá lớn được ném xuống nước làm dậy lên hàng trăm con sóng lớn.  

             Khi Trần Ngạo và hai người kia đã đứng ra thì các ông lớn khác của Giang Đông cũng thi nhau bước lên phía trước cung kính hành lễ với Diệp Phong. Tiếng hô của họ đồng thanh vang vọng làm chấn động cả hội quán.  

             Đám đông nhìn thấy cảnh tượng này thì đều thất thần.  

             Họ đều hiểu rằng từ hôm nay trở đi, Giang Đông thực sự sẽ bước vào một thời kỳ hoàn toàn mới.  

             Trước đây, Giang Đông còn bị chia cắt bởi hai thế lực, phe phái của Triệu Vô Cực và Trần Ngạo vẫn luôn âm thầm tranh đấu với nhau. Nhưng giờ đây, Diệp Phong đã xuất hiện, chắc chắn việc chia bè chia phái ở Giang Đông sẽ kết thúc, Giang Đông sẽ hoàn toàn thống nhất.  

             Từ đó trở đi, người cai quản Giang Đông chỉ còn duy nhất một người.  

             Đó chính là Diệp Phong!  

             Ngô Hạ Vinh đã vượt biển để tới dự hội võ Thái Sơn, hắn giết người vô số, gây nên bao sóng gió ở Giang Đông. Sức mạnh kinh hoàng của Ngô Hạ Vinh khiến Hình Hà quán chủ không dám đánh mà bỏ chạy, còn Mạnh Bách Xuyên thì bị đánh chết trong vỏn vẹn ba chiêu.  

             Sức mạnh và quyền uy kinh hoàng của Ngô Hạ Vinh làm chấn động cả Giang Đông!  

             Thế nhưng, trong khi tất cả mọi người đã tuyệt vọng, khi Giang Đông đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc thì có một người dũng cảm, không hề do dự đứng ra nghênh chiến.  

             Anh đã lật ngược tình thế, bảo vệ được Giang Đông.  

             Diệp Phong đã dùng sức mạnh của mình kết liễu Ngô Hạ Vinh.  

             Quyền lực tối thượng đó? Sức mạnh như một chiến thần đó?  

             Đất Giang Đông này làm gì còn ai dám không phục?  

             Diệp Phong đánh một trận mà tiếng tăm lừng lẫy!  

             "Diệp Phong, anh nói đúng, anh chưa từng ở trong bóng tối?"  

             "Vốn dĩ anh là người tỏa ra hào quang đến vạn trượng. Nơi nào anh đi tới sẽ được ánh sáng chiếu rọi!"  

             Nhìn người thanh niên đang đứng trên đài và được vô số ông lớn kính bái kia, Lý Hiểu Hồng lẩm bẩm. Trong đôi mắt xinh đẹp là niềm vui và sự cảm động.  

             Trước đó, tất cả mọi người đều cho rằng những lời Diệp Phong nói ra đều là lời của một chú ngựa non háu đá.  

             Thế nhưng đến giờ phút này, Lý Hiểu Hồng và những người khác mới biết rằng, Diệp Phong lúc trước đứng trước mặt họ rốt cuộc là người vĩ đại như thế nào?!  

             Tô Thiến lúc này ngồi ở góc của hội quán cũng đang nhìn theo bóng lưng mờ mờ của người thanh niên đang được sùng bái kia với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ. Tô Thiến nói với vẻ sùng bái: "Trân Trân, sau hôm nay, Sở tiên sinh này chắc chắn sẽ nổi danh khắp Giang Đông ~"  

eyJpdiI6IllNdzZNZGxRd0dVeTNvMWdvYXZSVkE9PSIsInZhbHVlIjoiUDFlMnJ1dmwzRUJMM3pZdXhDeUFXczY1anhnTVNhOUpFMmJ0TnNMa2VqR1BXUVFua016V1VzNDNMMjRmMXhmeXM0aForMlcwdm90Mk9HWk03QmJUbXFMTWtBSUJHd0lwb0M1VGd3VXlDTlZScUZQUGF5VmF2WjJPYXhpTWFGbUdEOEdNYXlCVmdzWThcL25mdzhOK1lHdDc2UWFHMU0yRG8xQ3VnT1h5TEh3VWdJWUdTU3luU2ZmWlN1WWlKc0trd3VoWFJ5bTlmSFQwaklHdVJDWmJEXC9zN21iOGlmOHZabzR5OERnZTdsdmtJNmpQbjh2Qld1UGllajA0ZmRHZzZLTDVGemFNNXJocVZrbVE0NDRXQVBVaVBNNWwyWit2XC81NWdPRkpnRmxqWFgyTCtKa3Mrc2tqdG9oeFpXbisrN1hBMVRvd1dheHhWSDdiTGd1ME9YY1JyWXQxTWo4SjdXUnpsRGdyOHRlcUViSTNURTJLNmZSbnZnSmZYM3l6Y1dqWDUzWDhIUG1PSlFlSTY2VDkyc1ZCSndtWHRDN05UaWhjb05hdWdIald3OTh2bVhCelN3V21pWkdlR1J5SnlOVWhrdUV1ekh4RnlTbFwvY2NEeEFVRDd3PT0iLCJtYWMiOiI0YzYyODY1YmYwZjhjM2Y0ZTk3ZjllMjA2OTg2NzUwY2IwMDk5ZTA0MTNjYTZlODJlOGMyY2I2YmY2ZGUzNTlmIn0=
eyJpdiI6IkRWT2VncjlDZTk2aTZ5a29uTWQ4TGc9PSIsInZhbHVlIjoiZmc3bjQ2bWM2MFk4dDY5bU1EOHlMM1Q5MForR3R1T1grTWNUazFRbVwvYWpBTGdyZ2dvMzZlaG5rT0xzZSswdnVPWXZyQTNUNzU2K3FhQ1MrZE92QUdWaW9NU2tqbFNydHE0UGhsd0V1aVdyVDJGbG9ZRTBMSWduYVwvcTVJRTFhekxqMjRhaGYyRG9jU1wvcTVyenpScUNWcnNLQkFBUlJ5M0UwS3dTNnFYaFQ4RGNHMXNOVmQ3enBBRVhPNEc0WnMyd0cyTzZxWWlvZm52ck1HWFFuc2lRXC9SenYwQTVRVnR2ZmNLODI1V2g0bVArRm95U2FzRDVEYWZ4cTM0enhYRE1mOTZVc2djb0lSaksyNktoSVowM1VkOEo3bE5KMTZ1c000VFRqeEVsMUh2bnBpOXZkeFhJNjNJZE9FYk5STVdtazZ2MkJBOEppb1YwbnJHQ01OUkphdkE1ZlFUb210ZlNoMm9qXC9KbkpUcjdjeEFlM3BteHljamF6bmlWb2JTYUN3RW5sdUVCM1lcL283MStnSTY0N2hrMFwvZUFGVjVLQUZqcjc3eHp5eUdjbEFzR29RTDBUdEt5Z3Vja29NXC9NdHdwUlBlMGp3YW50SnlLMWRKR2pTN2xUQT09IiwibWFjIjoiYTBkNzI0NDMyZmQ3MzdiMTAzZWE3MmIzNWNjNzAzYTkyZDdkY2Y1OWE1MzU0ZTQwY2JhMjgzZTlmZDEzZDY3YiJ9

             Thế nhưng, không ai chú ý rằng cô gái xinh đẹp tuyệt trần bên cạnh Tô Thiến lúc này đang nhìn chằm chằm vào bóng người kia, toàn thân run rẩy.

Ads
';
Advertisement