Mặt trời đứng bóng, tại hồ chứa nước Long Môn, gió thổi nhè nhẹ. 

             Trên đê hồ chứa, có một khoảng đất rộng, Lâm Phố một mình đứng ngay giữa khoảng đất đó, đợi Diệp Phàm tới. 

             Phía sau lưng hắn ta, còn có cả mấy người lạ mặt, nghiêm nghị đứng chờ! 

             Những người này đều là người của nhà họ Lâm ở thủ đô, nhà họ Lâm đương nhiên sẽ không chỉ phái một mình Lâm Phố tới! 

             Ít nhất, cũng phải có mấy người đến dọn xác, còn dọn xác của ai, thì phải xem bản lĩnh của mỗi bên. 

             Một bên khác, Diệp Tử Long, Hà Thế Nghiêu hai người bọn họ cũng đang đứng nói chuyện phiếm, chờ xem trận quyết đấu đặc sắc! 

             Đường Kỳ Tài, Chung Dật Phi, Lâm Vân nghe ngóng tin tức từ chỗ khác nên cũng lần lượt kéo tới. 

             Ngoài ra cũng có không ít người đi đường cũng ghé vào. 

             Buổi lễ khai trương ngày hôm qua có rất nhiều người đã thấy phóng viên trong lúc phỏng vấn Diệp Phàm đã phanh phui thân phận ở rể của anh. 

             Một thằng ở rể lại dám động tới nhà họ Lâm ở thủ đô, cho dù Hàn Tuyết có đứng ra hôn Diệp Phàm công khai trước mặt mọi người để chứng minh địa vị của anh, thì vẫn có không ít người lời ra tiếng vào chế giễu. 

             Và bọn họ càng tức cười hơn, khi thân phận của Hàn Tuyết cũng bị khui ra là đứa bị đuổi ra khỏi dòng họ. 

             Còn nhà họ Hàn đã đi xuống hẳn so với hai tháng trước, cho nên việc đối đấu với nhà họ Lâm ở thủ đô chẳng khác nào trứng trọi đá. 

             “Tới rồi!” 

             Không biết ai hô lên một tiếng, mọi người quay đầu lại nhìn, một nhóm người cùng nhau đi tới. 

             Diệp Phàm đi chính giữa, bên trái là Hàn Tuyết, Long Linh, bên phải là Hoắc Thanh Thanh, bên cạnh là Âu Dương Ngọc Quân bế theo Hy Hy. 

             Lý Thế Hằng, Hoàng Lộc Đường, Diêm Thiết Sơn theo ngay phía sau. 

             “Ha, hai người đẹp đi hai bên, một thằng ở rể mà cũng có thể làm được vậy, thật quá ngầu!” 

             “Nói thật chứ, tao cũng ngưỡng mộ lắm, chỉ nghĩ tới việc đêm xuống, khụ khụ...” 

             “Nhỏ tiếng thôi, bên trái là Hàn Tuyết người nhà họ Hàn - hoa khôi của thành phố Cảng, anh muốn nói thế nào cũng được, nhưng người bên phải có lai lịch không hề nhỏ đâu nhá”. 

             “Ồ, anh nói người đó là ai?”, người này mặt thay đổi sắc mặt, vội vàng hỏi lại. 

             “Con gái lớn nhà họ Hoắc, Hoắc Thanh Thanh!” 

             “Nhà họ Hoắc?”, người này hít một hơi, rồi im bặt, vì hắn nào có thể động được tới nhà họ Hoắc. 

             Mọi người lần lượt tranh luận, đủ mọi lời giễu cợt, nhét đầy lỗ tai Diệp Phàm. 

             Thế nhưng, anh cũng chẳng thèm để ý, mọi chuyện phải dùng thực lực để chứng minh. 

             Nhìn thấy Diệp Phàm, Lâm Phố càng tỏ ra lạnh lùng hơn, nói: “Diệp Phàm, mày giết cậu chủ nhà họ Lâm của tao, hôm nay tao nhất định phải mang đầu của mày về thủ đô, để tỏ lòng thành kính với cậu chủ!” 

             “Ha ha!” 

             Diệp Phàm cũng chẳng ừ hử thêm, lạnh lùng cười nói: “Tới thì là khách, nếu đã tới rồi, thì anh nên ở lại, không cần về thủ đô nữa!” 

             “Hy vọng sức của mày cũng mạnh như miệng của mày!” 

             Lâm Phố hừ một tiếng, mắt như toé điện, một luồng khí vô hình giữa hai người bắt đầu giao nhau, khiến cho nhóm người Hàn Tuyết đứng bên cạnh cũng phải thấy sợ. 

             “Soạt!" 

             Một âm thanh kỳ lạ vang lên, âm thanh không lớn, nhưng dường như lại lan toả khắp khoảng đất trống. 

             Thân thể Lâm Phố cử động một cách cách kịch liệt, nhưng vì tần xuất quá cao, những người xung quanh dường như lại không nhìn ra bất kỳ điều khác thường nào. 

             Còn Diệp Phàm cũng tương tự, không hề đứng im! 

             Trong không gian vô hình, hai người đã giao đấu với nhau một trận. 

             “Rất tốt, không yếu chút nào, giết chết người như vậy mới thú vị chứ!”, Lâm Phố giễu cợt, nhưng sự kính trọng đã ánh lên trong đáy mắt hắn ta! 

             “Hừ!” 

             Diệp Phàm nhìn về phía nhóm người Hàn Tuyết: “Mọi người đứng qua một bên để tôi vào trận, Ngọc Quân cậu nâng cao cảnh giác, đề phòng có người bắn lén!” 

             “Anh, anh nhất định sẽ thắng trận này!” 

             “Em vẫn còn đang đợi chị Tiểu Tuyết sinh một cậu em trai chơi cùng em nữa...”, Hy Hy giơ nắm đấm nhỏ của mình lên cổ vũ cho Diệp Phàm. 

             “Ha ha ha...”, Diệp Phàm phá lên cười, rồi khẽ chạm vào nấm đấm nhỏ của cô bé. 

             Gương mặt Hàn Tuyết chợt ửng lên, hơi thất thần, sinh con cho Diệp Phàm, có lẽ cũng rất tốt. 

             “Hừ, tới lúc này rồi mà vẫn còn tâm trạng bỡn cợt, đúng là điếc không sợ súng!”, Diệp Tử Long đứng ở phía xa, cười nhạo. 

             “Chú què, ba tháng trước có tin Lâm Phố đã bứt phá lên tiểu tông sư, chú nói xem, nếu bây giờ hắn ta đã bứt phá rồi, thì Diệp Phàm lấy gì mà đấu lại với hắn ta!” 

             Chú què đứng bên cạnh Diệp Tử Long không vội trở lời ngay. 

             Mà chỉ khẽ cau mày, một lúc sau mới nói: “Tử Long, không được khinh địch, Diệp Phàm không kém như cậu nói đâu!” 

             “Chú, chú nói vậy là có ý gì?” 

             Diệp Tử Long cau mày: “Tôi biết rõ thực lực của Diệp Phàm, trước kia Diệp Hải đấu với nó, nó đã là Bát Đạo ám kình, cho dù trong khoảng thời gian này có bứt phá đi nữa, thì cũng chỉ là Cửu Đạo ám kình”. 

             “Mới bước vào Cửu Đạo ám kình, mà có thể củng cố được như vậy cũng đã không tồi rồi, còn Lâm Phố ba tháng trước đã có tin hắn ta đã bứt phá lên tiểu tông sư!” 

             Diệp Tử Long không hiểu, cho rằng Diệp Phàm chắc chắn sẽ chết, vì trong nhà họ Diệp cấp độ tiểu tông sư đã được coi là cao thủ số một, không dễ bị phái đi. 

             “Nhìn đi, Lâm Phố rất mạnh, hoặc có thể yếu hơn tôi một chút, nhưng Diệp Phàm cũng không hề yếu thế!” 

             Chú què cau mày nói vậy bởi vừa rồi ông ta đã nhìn rõ trận giao đấu giữa Diệp Phàm và Lâm Phố. 

             Tuy không tạo ra dư chấn lớn, nhưng lại vô cùng nguy hiểm, một khi bị trúng đòn, ắt sẽ mài mòn ý chí chiến đấu trong trận chiến tiếp theo. 

             Diệp Tử Long cũng không nói gì, biểu cảm trên mặt hắn ta đã cho thấy rõ hắn ta không đồng tình với câu nói vừa rồi của ông ta. 

             Chú què thấy vậy, cũng chỉ thầm thở dài, Diệp Tử Long quá cao ngạo, từ nhỏ sống trong nhà họ Diệp ở thủ đô, nên thường không coi ai ra gì, bởi thế luôn đánh giá thấp Diệp Phàm. 

             Thế nhưng, hắn ta lại không biết, vì ỷ lại vào sự bảo vệ của nhà họ Diệp, cho nên hắn ta đã bị bỏ lại phía sau trong trận chiến với Diệp Phàm. 

             Cầu cứu người khác không bằng tự cứu lấy chính mình, chú què bất chợt cảm thấy Diệp Tử Long không hề giỏi giang chút nào. 

             Trên bãi đất trống, Diệp Phàm và Lâm Phố đứng ở thế đối lập, Lâm Phố hô lên một tiếng, hai chân đạp mạnh, tốc độ nhanh như chớp, mang theo sức mạnh kinh người xông thẳng về phía Diệp Phàm. 

             Tính một đòn ăn ngay, người còn chưa tới, nhưng khí lực toát ra từ nắm đấm thậm chí còn tạo ra âm thanh như tiếng gió rít. 

             “Đây là...loại sức mạnh gì vậy, lẽ nào đã là tiểu tông sư rồi sao?” 

             “Nhà họ Lâm ở thủ đô quả nhiên sâu không thấy đáy, tuỳ tiện tung một người ra cũng đã là tiểu tông sư rồi, Diệp Phàm lần này gặp nguy rồi!” 

             Chủ quán của một võ quán nọ bày ra vẻ mặt kinh hãi. 

             “Bốp!” 

             Lâm Phố mang theo cú đấm rợn người lao về phía Diệp Phàm, vừa ra tay đã dùng tới sức mạnh lớn nhất. 

             Soạt! 

             Diệp Phàm phải lùi về phía sau hai bước, vừa nhướng mày lập tức khẽ cử động, một luồng khí tức từ trong người toát ra. 

             “Diệp Phàm, mày còn trẻ mà đã có được sức mạnh vậy thật khiến người khác phải khâm phục, nhưng đừng có giết cậu chủ nhà họ Lâm chúng tao, huống hồ mày lại còn là một đứa con ghẻ nhà họ Diệp, một đứa bị ruồng bỏ lại còn phạm sai lầm như vậy, sẽ phải trả giá đắt đấy!” 

             “Hôm nay, mày nhất định phải chết!” 

             Lâm Phố lại lần nữa xông vào Diệp Phàm, liên tiếp ra tung chiêu chí mạng, đòn tấn công nào cũng ép Diệp Phàm vào chỗ chết! 

eyJpdiI6Imtra2NWWXljbUdDajRRVXRreHhxY2c9PSIsInZhbHVlIjoid0hGT0dERVBjaFJZVWt3UmRWcmNDZk1oSXRIaEJCM25ETlFHSWI2OHREUnZcL0dJejBHMitMWEw5R1MrZDNUM080VFloK2VQZ2VUWk83bmkrdUVmVCtSMnlxR3ROOVJla0RaMWVuMGMwbE52cVRHWTZpRlYrUjdmSzlpNnNGbVBrVTNURDFFbEk5Q09jWjdrdGVZUWRxaXVSUlJiQVdTbVkzRHdcLzdFNlI1c1RsbGNzZTNjSFJINDE3Wk4xXC9zM2JtIiwibWFjIjoiZWYwYzgyZDM3YzljOWI2OTlhYjRiM2I2MGNiZGU4NmY2MWYzMGFmODAyOTZlNmMyY2QyZWY0NjgzN2UwNWZjMSJ9
eyJpdiI6Im44R0JBbkRSN2FiNUREbVY5Y0o3UGc9PSIsInZhbHVlIjoiNmdqZVI4RzNwdUFJcUs1amdpTFVMRlZLeTIrNGhOdXBBWXgyZFZWWDNCaFRicXNiWUZvaGxkQTVpRmdvdDFcLzZcL2MrYkFrWU5JdjB6N1ZuY25wV0FLRTNheGRhcXlGdkg3SmM1TFBpdmFVM2MwT28wanFZcTBNZ1c2KzFJRFJuUWhkbDd6SStMbVpjUkw5Q0o5a01YQVkrWTg3S0F4b3dqMFBUZjFjdHFBQWc9IiwibWFjIjoiNjY0Mjk2OWE2NGE5ODcyNmYxZTVhNmIxMGNjN2I4NTc4ZTQyYjZiMTkzYmM0NmIyMjRiOTFmMGRhMzQ3ZjRiOSJ9

             Đột nhiên, hai tay Hàn Tuyết nắm chặt lại!

Ads
';
Advertisement
x