Tất cả mọi người im lặng như tờ, Lâm Phố tấn công một đòn mạnh bạo về phía Diệp Phàm.
“Bịch”.
Một tiếng ầm vang lên, quyền cước va nhau, không khí rung động.
Luồng khí hỗn loạn cuộn thành bụi trên bầu trời, Lâm Phố lùi một bước, Diệp Phàm lại lùi ba bước.
“Chết rồi, hình như Lâm Phố mạnh hơn, Diệp Phàm bị lép vế rồi, nhà họ Lâm ở thủ đô đúng là đáng sợ!”
“Nhỡ mà Diệp Phàm thất bại thì chỉ có chết, nhớ lại ngày đó Diệp Phàm đánh bại đám người Tịch ở trận đấu quyền anh chui, lấy lại vinh quang cho thành phố Cảng chúng ta, nếu như bị giết thì thật đáng tiếc!”
“Hừ, thắng làm vua, thua làm giặc, vốn là cuộc chiến sinh tử, đáng tiếc cái gì chứ!”, sư đệ của người này từng bị Hoắc Nguyên Vũ đánh bại, mà Hoắc Nguyên Vũ lại chơi thân với Diệp Phàm nên nếu Diệp Phàm bị đánh bại thì gã ta rất mừng vui.
Diệp Phàm lùi về sau ba bước, thấy mình bị trấn áp, nhưng lại không hề căng thẳng, ngược lại trong mắt lộ ra vẻ hứng thú.
Từ sau khi đột phá lên ám kình Cửu Đạo, anh vẫn luôn muốn thử thách bản thân, củng cố sức mạnh của mình.
Mà cách tốt nhất chính là giao đấu với người mạnh hơn, Lâm Phố chính là một “viên đá mài” tốt!
Không phải hóa kình tiểu tông sư, nhưng đã sở hữu được một phần sức mạnh của tiểu tông sư, có thể nói là một nửa tiểu tông sư.
“A”.
Diệp Phàm hét lớn, đánh một cú lao về phía trước, vừa ra tay đã vô cùng mạnh mẽ.
Một chiêu đá chân trước, anh bật lên đá thẳng chân vào mặt Lâm Phố.
Lâm Phố biến sắc, nhưng không hoảng hốt, bước chân không hề suy chuyển, nhưng lại tránh đòn tấn công của Diệp Phàm dễ dàng.
Đây là một thế võ, ở nhà họ Lâm rất ít người có tư cách học, mà hắn ta là một trong số ít đó.
Trên sàn đấu một đánh một né, Lâm Phố đột nhiên hét lên, giơ tay giải hóa quyền cước đang đánh tới của Diệp Phàm, nhìn thì tưởng tùy tiện ra tay, ổn định chuyển người, thay đổi phương hướng.
Nhưng trong chốc lát đã kéo dài khoảng cách mấy mét với Diệp Phàm.
“Thái Cực Thôi Thủ!”
Có người kinh ngạc kêu lên, Lâm Phố vừa mạnh bạo khác thường lại thay đổi phong thái, dùng Thái Cực Quyền lấy nhu khắc cương.
Thái Cực Thôi Thủ là một trong những chiêu thức lợi hại nhất của Thái Cực Quyền, nhìn thì mềm mại nhưng lại hung hiểm vô vàn.
Chỉ cần bất cẩn, để xảy ra sơ xuất thì có thể trọng thương, mất mạng bất cứ lúc nào!
“Bịch”.
Lâm Phổ ra chiêu khổng tước xòe đuôi, rồi một chiêu hạc trắng tung cánh, cánh tay giang ra rồi cụp xuống, đánh tới tấp vào ngực và hai vai Diệp Phàm.
Diệp Phàm bị đánh bật ra sau bốn, năm mét, cổ họng anh tanh ngòm, ho ra ngụm máu tươi.
Sắc mặt mấy người Hàn Tuyết, Hoắc Thanh Thanh lập tức trở lên lo lắng, mới đó mà Diệp Phàm đã bị đánh đến ho ra máu rồi.
Vẻ mặt của Âu Dương Ngọc Quân cũng ngưng trọng, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào, hai đánh một tuy không vẻ vang nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn Diệp Phàm bị giết chết.
“Diệp Phàm, tao luyện Thái Cực Quyền bốn mươi năm rồi, không phải loại trẻ ranh miệng còn hôi sữa như mày có thể chống đỡ được đâu, cái gì là võ học, cái gì là tông sư, hôm nay mày được thấy đủ!”
“Mày sẽ biết, giết người nhà họ Lâm của tao là hành động ngu xuẩn như nào, mau nộp mạng đi!”
Lâm Phố hét lớn, câu nói mang theo sự châm biếm rõ ràng, Diệp Phàm quệt mạnh vết máu bên mép, khóe miệng cong lên nụ cười, nhổ ra một ngụm máu.
Hai chân đạp mạnh lại xông về phía Lâm Phố, tấn công càng mạnh mẽ và bạo lực hơn.
Nhưng vẫn không thể đánh tan tuyến phòng ngự của Lâm Phố, mà lại thất bại thêm mấy lần, bị Lâm Phố đánh bật lùi về sau.
Thậm chí khóe miệng lại chảy máu thêm lần nữa, cho thấy anh đã bị nội thương!
“Ha ha, chú què, tôi đoán không sai phải không, Diệp Phàm không phải đối thủ của Lâm Phố đâu, miệng chảy máu rồi, rõ là đã bị nội thương, chú đánh giá hắn cao quá rồi”.
“Cứ xem như hắn có cơ hội luyện được võ công đi, nhưng như vậy vẫn không đủ!”
Diệp Tử Long cười giễu cợt, lão què lại trầm tư không nói, đôi mắt càng nghiêm nghị.
Bởi vì ông ta phát hiện không phải là Diệp Phàm không thể đánh lại, mà là anh cố tình làm vậy.
Chả lẽ…
Trong đầu lão què nảy ra một suy nghĩ đáng sợ, nhưng lại lắc lắc đầu, đây là trận chiến sinh tử, Diệp Phàm sao dám làm như thế!
Trong một khu rừng nhỏ cách đó không xa có một bóng người đứng đó, khuôn mặt mang vẻ tàn độc nhưng lại hiện lên sự phấn khích.
Hôm qua Lưu Tú Cầm đẩy Hàn Tại Dần ra chạy trốn, hôm nay cũng đến hồ chứa nước Long Môn này.
Bà ta phải nhìn thấy bộ dáng thảm bại của Diệp Phàm, miệng không ngừng lẩm bẩm nguyền rủa Diệp Phàm, bây giờ thấy Diệp Phàm sắp bại trận, bà ta rất vui mừng!
“Bịch”.
Diệp Phàm lại bị đánh bật ra, nhưng lần này lại chỉ lùi sau hai bước rồi dừng lại.
Anh lại xông lên, nắm đấm của Diệp Phàm nhanh như chớp, hết lần này đến lần khác đánh vào Lâm Phố, nhưng trong nắm đấm này lại có gì đó không giống.
Sau bốn mươi mấy chiêu, Lâm Phố đột nhiên hét lớn: “Thằng chó, mày lén học võ công của tao!”
“Ha ha ha, bây giờ mới biết à? Tuy là học không nhiều nhưng cũng đủ dùng đấy!”
Diệp Phàm bị vạch trần liền ha hả cười lớn, anh cũng từng học Thái Cực Quyền, đây là môn võ tốt nhất trong môn võ, vừa mạnh mẽ lại vừa mềm dẻo, luôn là môn võ đứng đầu trong giới võ đạo ở Hoa Hạ.
Nhưng Thái Cực Quyền của anh rất hời hợt, hôm nay bèn học trộm Thái Cực Quyền của Lâm Phố!
“Đùa cái gì chứ, tên này vẫn luôn bị đánh bật ra, thậm chí chảy cả máu miệng, hóa ra là đang học lỏm?”
“Đúng là không thể tin được…”
Tiếng bàn luận vang lên không ngớt, bọn họ cảm thấy nực cười vô cùng, nhưng Lâm Phố đã tức giận hét lớn như vậy thì không thể là giả được.
Mà Diệp Phàm cũng thẳng thắn thừa nhận rồi, anh đúng là đang học trộm!
Sắc mặt Diệp Tử Long lập tức trở nên khó coi: “Đúng là ngông cuồng mà, như vậy chỉ khiến Lâm Phố càng thêm phẫn nộ, chết càng nhanh thôi!”
Lão què không tiếp lời hắn, ông ta vô cùng ngạc nhiên, không ngờ ông ta đã đoán đúng.
“Ha ha ha, Lâm Phố, không thể không nói, Thái Cực Quyền anh khổ công luyện tập bốn mươi lăm năm rất lợi hại, có ích cho tôi lắm!”
Diệp Phàm cười lớn, vẻ mặt Lâm Phố thì âm trầm khó chịu: “Diệp Phàm, đừng có mà khoác lác, Thái Cực Quyền tao luyện mấy mươi năm, mày đòi trong thời gian ngắn ngủi học được sao, ngang ngược quá đấy!”
“Hê, đồ kém cỏi, thế để tôi cho anh biết thế nào là thiên tài võ thuật!”
Diệp Phàm hét lớn một tiếng, co chân lại rồi bật mạnh nhảy lên, đá một cước về phía Lâm Phố.
Lâm Phố khó coi vô cùng, chuyển Thái Cực Quyền thành Bách Sát Quyền, sát khí nổi lên khiến người người rét lạnh.
“Bịch bịch bịch”.
Trong tích tắc, đòn công kích của Diệp Phàm giáng xuống như vũ bão, Thái Cực Quyền, Bát Cực Quyền…đủ các loại võ công đều lấy hết ra.
Càng khiến Lâm Phố khó tin hơn cả, thậm chí là hoảng hốt là Diệp Phàm lại có thể chuyển hóa cực kỳ điêu luyện.
Đây không phải là học một biết mười, mà là học một biết một trăm, chiêu thức tấn công dữ dội khiến hắn ta không kịp ứng biến.
Dưới sự tấn công dồn dập như vậy, Lâm Phố không cam lòng thét lên, ho ra một ngụm máu, cả người bay về sau hơn ba mét rồi rơi bịch xuống.
“Phụt”.
Lâm Phố bị đánh bay xa hơn ba mét, cổ họng khẽ động rồi lại ho tiếp ra một ngụm máu.
“Tôi nói rồi, Lâm Thanh Đế đáng chết, kẻ giết người thì phải chết, nhà họ Lâm phái anh đến báo thù, đến rồi thì đừng hòng rời khỏi đây!”
Đúng thời khắc này, có một mũi tên sắc nhọn bắn về phía anh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất