“Không thể nào, không thể nào...” 

             Hàn Tuyết vừa nói xong thì Lưu Tú Cầm đã lắc đầu quầy quậy, khóc: “Đều là chủ ý của Diệp Tử Long và Lâm Thanh Đế, vốn mẹ cũng không đồng ý nhưng họ nói chắc chắn sẽ không xảy ra sai xót gì, mẹ đồng ý với con, chắc chắn sẽ không lấy các con ra làm mồi nhử nữa...” 

             “Vậy nghĩa là mẹ vẫn muốn hợp tác với người khác để giết chết Diệp Phàm hay sao?”, Hàn Tuyết lạnh giọng nói. 

             Lưu Tú Cầm hoảng sợ rồi bật khóc nức nở: “Không phải, tất nhiên sẽ không có chuyện đó rồi, việc muốn giết Diệp Phàm đó chỉ là do nhất thời hồ đồ, Hàn Tuyết, con phải tin mẹ, mẹ là mẹ ruột của con mà, huhu...” 

             Bà ta van xin Hàn Tuyết tha thứ cho mình, cho bà ta một cơ hội để sửa đổi. 

             Hàn Tại Dần đứng bên cạnh cũng van xin, nhưng Hàn Tuyết chỉ liếc nhìn Diệp Phàm một cái rồi lại quay mặt lại. 

             Không phải là Diệp Phàm ra hiệu cho cô cái gì mà là Lưu Tú Cầm từ trước đến giờ chưa từng nói xin lỗi anh, càng không có chút sám hối nào. 

             Điều này có thể thấy là Lưu Tú Cầm vẫn chưa thực sự nhận ra sai lầm của mình, cũng không cho rằng việc bà ta làm là sai. 

             “Bố, bố đừng nói nữa”. 

             Hàn Tuyết lên tiếng ngắt lời khuyên không ngừng của Hàn Tại Dần, rồi lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ, khom lưng đặt xuống trước mặt Lưu Tú Cầm. 

             Thẻ này vốn là để trả phí xuất hiện cho Trịnh Tuấn Triết, nhưng do một vài vấn đề về thuế nên theo yêu cầu của người môi giới thì không ghi vào sổ sách công ty. 

             Bởi vì Diệp Phàm nên số tiền này họ cũng không dám lấy, cho nên thẻ này vẫn do Hàn Tuyết cầm. 

             “Mẹ, chuyển ra ngoài ở đi, đừng làm khó con nữa, trong thẻ này có 1 triệu 20 ngàn tệ, đủ cho mẹ sinh sống trong một thời gian dài”. 

             “Tiêu hết rồi thì con sẽ định kì gửi cho mẹ, đến bao giờ mẹ biết sám hối hoàn toàn, biết được lỗi sai của mình thì chúng ta sẽ nói đến những chuyện khác”. 

             “Trong vòng ba năm nữa, mẹ đừng nghĩ đến chuyện vào ở trong khu biệt thự số một này”. 

             “Hàn Tuyết, mẹ biết sai rồi, mẹ là mẹ ruột của con đấy, mẹ phải quỳ xuống thì con mới tin mẹ hay sao chứ?”, Lưu Tú Cầm đau khổ thanh minh, nhưng đôi mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn chiếc thẻ trước mặt, trong mắt hiện lên một tia oán hận sâu sắc. 

             “Mẹ, tự mẹ thu xếp ổn thỏa đi, đừng có ép con và Diệp Phàm phải đuổi mẹ ra ngoài”. 

             Hàn Tuyết vô cùng kiên quyết, cô nhắm chặt mắt, bộ dáng không muốn nhìn thấy Lưu Tú Cầm nữa. 

             Hàn Tại Dần lo lắng không yên, nhưng lại không biết nên khuyên nhủ như thế nào, chỉ thấy Lưu Tú Cầm run lẩy bẩy đứng lên, trong tay còn cầm theo tấm thẻ của Hàn Tuyết. 

             Bà ta biết cô đã hạ quyết tâm nên không thể nào thay đổi được: “Hàn Tuyết, mẹ nghe lời con, mẹ nhất định sẽ sám hối...” 

             Lưu Tú Cầm cầm lấy túi của mình rồi xoay người đi ra cửa, chỉ là khi đi qua Diệp Phàm thì trong mắt chứa đầy sự oán hận. 

             Hàn Tại Dần thở dài một hơi rồi đuổi theo. 

             “Diệp Phàm, em đuổi mẹ em đi rồi...”, Hàn Tuyết nước mắt rơi đầy mặt, Diệp Phàm biết cô phải chịu áp lực vô cùng lớn, trên đời này hiếm có người mẹ ruột nào mà có thể như Lưu Tú Cầm này. 

             Diệp Phàm ôm cô vào lòng rồi nhẹ nhàng an ủi, chưa đến 5 phút sau Hàn Tại Dần đã quay lại, bộ dáng thở không ra hơi. 

             “Bố, không phải bố...?” 

             “Mẹ con chạy mất rồi, bố không đuổi theo kịp, sau khi bà ấy vào trong xe thì khóa luôn cửa lại rồi”. 

             “Bố gọi thế nào cũng không mở cửa, không biết là định đi đâu nữa”. 

             “Bố chị sợ mẹ con nghĩ không thông, mà đi tự vẫn thôi”. 

             Hàn Tại Dần nói một cách gấp gáp. 

             Hàn Tuyết giật mình, nhưng Diệp Phàm lại cười: “Bố, bố cứ yên tâm đi, mẹ còn quý mạng sống hơn ai hết, tục ngữ có nói “người tốt chết sớm, kẻ xấu...””. 

             Diệp Phàm không nói hết câu, dù gì cũng phải giữ thể diện cho Hàn Tại Dần. 

             Lúc này, Lưu Tú Cầm dẫm mạnh chân ga, nắm chặt vô lăng. 

             Sắc mặt dữ tợn, tràn ngập sự hận thù. 

             “Diệp Phàm, tôi nhất định khiến cho cậu phải chết, vì cậu nên tôi mới bị con gái mắng, còn bị đánh, bị đuổi ra khỏi cửa...” 

             “Cậu không chết thì tôi không cam tâm”. 

             Cục cảnh sát thành phố Cảng, Hàn Bách Hào đang ngồi trong phòng thẩm vấn, mồ hôi lạnh trên đầu không ngừng chảy xuống, quần áo trên người cũng ướt sũng. 

             “Hàn Bách Hạo, anh còn gì để nói nữa không?” 

             “Vân tay trên chiếc gậy này chỉ có hai người, trừ bà cụ Hàn nhà các anh thì chỉ còn của anh nữa thôi”. 

             “Pháp y đã mô phỏng hướng và lực đâm của con dao găm. Trong lúc ám sát, các người còn đánh nhau. Anh đã bị bà cụ Hàn phản kháng lại, anh nói xem tôi nói có đúng không?” 

             Trần Hoa phân tích, cô ta cầm một chiếc máy tính bảng trên tay rồi phát lại một đoạn băng mô phỏng. 

             Hàn Bách Hào không ngừng ngụy biên, sống chết cũng không nhận tội, nhưng tất cả chứng cứ đều chỉ gã ta, nên mồ hôi lạnh không ngừng rơi xuống. 

             Một khi tội danh thành lập, nặng nhất sẽ bị phán án tử hình, chiếc gậy gã ta tốn mấy mấy triệu tệ để khiến cô nàng chuột bạch trộm đi sao bây giờ lại ở trong tay cảnh sát chứ, gã ta nghĩ kiểu gì cũng không nghĩ ra được. 

             Trong biệt thự nhà họ Hàn bây giờ chính là cảnh gà bay chó sủa, khi bên cảnh sát đến lần nữa điều tra thì đã chỉ ra hung thủ là Hàn Bách Hào. 

             Đám người nhà họ Hàn đều không dám tin, nhưng hôm đó vừa khéo họ đều bị Hàn Tử Hiên gọi đi, để lại cơ hội cho Hàn Bách Hào. 

             “Tặc tặc, không ngờ là Hàn Bách Hào lại súc sinh như thế, gã ta không xứng là người của nhà họ Hàn, các người nhìn bác cả kia, hồn bay phách lạc thế kia còn đâu bộ dạng uy phong khi xưa, đúng là nực cười mà...” 

             Đến tối, Diệp Phàm, Hàn Tuyết về khu biệt thự số một, xe của Hàn Tại Dần đã bị Lưu Tú Cầm lái đi mất rồi, nên chỉ có thể ngồi cùng xe với hai người. 

             Đến nhà thì Hàn Tại Dần lập tức đi vào nhà, muốn xem thử Lưu Tú Cầm đã đi hay chưa. 

             Nhưng mà cảnh tượng trong phòng khiến ông ta kinh ngạc không thôi. 

             Tất cả đồ đạc đều loạn hết cả lên như vừa bị cướp vậy. 

             “Hạ Ngọc Thiền, nhà mình bị cướp sao? Sao trong phòng lại thành ra thế này rồi?”, Hàn Tại Dần liên thanh hỏi. 

             “Phu nhân về rồi lục lọi trong phòng rất lâu, vừa lục vừa mắng, rồi cuối cùng mới vội vã chạy đi”. 

             Chị Hạ nói thể thì Hàn Tại Dần mới thấy không ổn, lập tức chạy vào phòng lùng sục. 

             Tất cả những thứ mà họ cất giấu, thẻ ngân hàng đều biến mất rồi, điều quan trọng hơn là tất cả giấy tờ liên quan đến bất động sản của khu biệt thự số một này đều bị bà ta lấy đi rồi. 

             Chủ hộ là Diệp Phàm, bà ta không thể nào bán được, nhưng để tìm được một công ty thế chấp cho vay nặng lãi một khoản tiền lớn là không hề khó chút nào. 

             Đầu tiên, Hàn Tại Dần muốn nói cho hai vợ chồng Hàn Tuyết nhưng ông ta lại đổi ý, đã náo loạn lên như thế này rồi, nếu lại bảo cho cô biết chuyện này thì Hàn Tuyết sẽ chỉ càng thất vọng hơn mà thôi, cuối cùng ông ta chỉ thở dài một hơi, chuyện này cứ giấu trong lòng thôi vậy. 

             Chị Hạ nấu cơm, thiếu đi Lưu Tú Cầm, những người ngồi ăn đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhất là hai mẹ con chị Hạ. 

             Chỉ là Hàn Tuyết không vui lắm, Hàn Tại Dần thì càng không cần nói. 

             Sau khi ăn xong bữa tối rồi về phòng, sắc mặt Hàn Tuyết có chút lo lắng: “Ngày mai anh có trận đấu với Lâm Phố ở hồ chứa nước Long Môn, anh có ăn chắc được không?” 

eyJpdiI6InhPNTNaeWNwTExpbE15MkFpcjJtSlE9PSIsInZhbHVlIjoic1BrclFLZys5U045VmZiZ0dtME5oa3lMdWlHOHlnaGI4VFBSWlI0c0FxOTJOT1Q2a2RXWkZDZFh5REtEd0IzMTlNalBiXC83UWJBRmQxSjQ0dzR5Ymo1RXkrZll2K2F6eXVXVFZUQVVZQWd1eUxvdVRXb3J4R21zT2ExMHFVY0J0NXZRMnRQS2NkdmJrZ1BIZGpVeFZHY25LUnAwQ29GbFdvZ3FnXC96bmlEMngrbnZ1bGo3V1plMlwvQXlaclFWYk9EMVluVGZ1andCNWNmWFMxSk5CVDRHZFBpVkRqSms2T1JkbUhTcWJUWjMwR09kOFRDckxHTm9qWWY4VTFadmtvXC9SUUFnVXN4K0hObFdUNXg1TWRJNWdYdDJKakRuTk5sSU1UQUludGM2VEZ0d3BHcDJwK2NKQmZMdlBTYWZ5QldFWW1BNVF2WTZ2T3REcDNwZ0xUMGtiRyt4ZkRXdnNiVk5QN3owdzBCMWgxeUw2K0FxUVF6dGtyN2t3dFg1ZXZLS2FDdHFKR3pLRkhSQjgzMGFPTUk3ZU9Va1NURVNabGVkTEZmOXluTGZpK3p1VnViQVpMQVBVTTNPTUVWcVBnMDAiLCJtYWMiOiI1NGI4ZGM4ZmMzODM1MmQ2NWI1OTgzMzdhMmEwZDYxZmNlYjdiMmMxMjczZGZkMWVlMzQ2Zjc1NTk4NWM5OTRhIn0=
eyJpdiI6IlhcL3Rmcm1RZEtaQTJjT1ZwZ3Y4dFlBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlNxVGc5WEU0UGt2d2JKTHpyWENIUXR1czVtNjg3cXNENkpJV0NtZFZpdXk3RmczYUxXSFZSaDUzbVYrcW5CZGhsdFwvSVI2anZmUmJocnRBQ0xHYjJoZGFvSldUNkI1RkJmT2FwaW1WYWlJQnFtd1JEK3FaVnNKRFEwTWR0b0RpOUNpZGNPeE1OeFRqTEI1cXZOdlltUmFDOWdFSWM3aDJybGZQODJoMnZUd3FxSzdqaGpCdUVkR0JTTjZFcXpcL3liNHBLdTFuN0RxZWJSR1VkSHoxeUdIUHlldThXNWorVW5qdVwvb1VqSTV5alRNWUppd3ZEQ0ZiNzh2UDBBQVwvZU02V3RySVBQXC83dWZ2alRtSlJzUFBXeTdjK3ZCd3FkbkhpcDdqbjAzbmE0eHZmZDlsYUJlUTMwYkJUS21BYldrZ2g5cEo5c0tBeUlqcm9jYWZESWRncnVBPT0iLCJtYWMiOiI2OWMzNDU3ZGE3MWQwOWQwZDI1MzU0ZGI1OTM4M2JiNmFkMTI4MTBiZjk2MzA4ODNjYmQxZWViNDUxNGM1MzllIn0=

             Diệp Phàm tự tin tuyệt đối, kể cả là cảnh giới hóa kình tiểu tông sư anh cũng không sợ.

Ads
';
Advertisement
x