Trong phòng làm việc vô cùng yên tĩnh, Diệp Phàm đang đi theo ở phía sau lập tức sững người lại. 

             Hàn Tại Dần thừ người ra, cứ như thể đã mất hết khả năng suy nghĩ rồi. 

             Hàn Tuyết đi đến rồi tát Lưu Tú Cầm một bạt tai, còn bắt bà ta phải cút khỏi khu biệt thự số một thành phố Cảng. 

             Cô đã vô cùng tức giận nên mới làm ra hành động đó, và nói ra lời nói lạnh lùng muốn đuổi Lưu Tú Cầm ra khỏi biệt thự. 

             “Cô... cô dám đánh tôi...” 

             Vẻ mặt bà ta tràn ngập sự khó tin, bàn tay sờ vào bên má trái bị đau: “Cô đánh tôi, cô dám đánh mẹ ruột của mình, lại còn muốn đuổi tôi đi...” 

             “Đứa con bất hiếu, đồ vong ân phụ nghĩa”. 

             Lưu Tú Cầm hầm hầm giận dữ, phản ứng vô cùng mạnh mẽ, sự tức giận như có thể nhấn chìm Hàn Tuyết vậy: “Đứa con bất hiếu như cô dám đánh tôi, không sợ bị sét đánh, bị xe đâm sao?” 

             “Bất chung bất hiếu, tôi đánh chết cô...” 

             Lưu Tú Cầm bị đả kích nặng nề, vốn việc Hàn Tuyết không cho bà ta lên cắt băng và việc Diệp Phàm luôn chế giễu bà ta đã khiến bà ta vô cùng tức giận rồi. 

             Bây giờ lại còn bị Hàn Tuyết đánh và bị đuổi ra khỏi cửa. 

             Bà ta nhảy cẫng lên, giơ tay muốn đánh vào mặt Hàn Tuyết, nhưng cô cũng không tránh mà chỉ nhắm chặt mắt lại. 

             Đánh đi, chỉ cần bà ta tát cô một cái thì cô sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con với Lưu Tú Cầm, cả đời không qua lại với nhau nữa. 

             Nhưng mà đợi ba giây sau, cái tát đó vẫn không giáng xuống mặt cô mà cô chỉ ngửi được một mùi hương vô cùng quen thuộc. 

             Hàn Tuyết mở mắt ra, Diệp Phàm đứng trước mặt cô và đang giữ chặt cổ tay Lưu Tú Cầm, khiến cho bà ta không xuống tay được. 

             “Vợ tôi, bà đánh được sao?” 

             “Hừ”. 

             Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, vẫy tay một cái lập tức truyền nội lực ra ngoài, Lưu Tú Cầm hét lên một tiếng đau đớn như bị xe đâm rồi ngã vật ra ghế sofa phía sau. 

             Khiến cho bộ ghế sofa làm bằng da thật đắt tiền phát ra tiếng động lớn như thế thì có thể tưởng tượng được sức lực của Diệp Phàm mạnh đến mức nào. 

             Lưu Tú Cầm cảm thấy cánh tay vô cùng đau nhức, may mà phía sau có một chiếc ghế sô pha da, nếu là tường thì nói không chừng bị đập vào đó sẽ thành một bức tranh hình người mất rồi. 

             “Tú Cầm, bà thế nào rồi...” 

             Hàn Tại Dần lập tức phản ứng, thấy bà ta đau đớn thế thì vội đỡ bà ta dậy rồi hỏi liên mồm. 

             Nhưng lại bị Lưu Tú Cầm đẩy ra, sắc mặt bà ta lúc này vô cùng dữ tợn, chỉ thẳng mặt vợ chồng Diệp Phàm mắng: “Đám súc sinh các người, súc sinh,... các người muốn giết tôi sao?” 

             “Muốn giết chết mẹ ruột của mình hay sao? Hai người đúng là lòng lang dạ sói”. 

             Lưu Tú Cầm cứ thế mà mắng, càng mắng càng khó nghe, ngay cả tổ tông 8 đời của Hàn Tuyết cũng bị bà ta mắng một lượt, sắc mặt Hàn Tại Dần lúc này cũng vô cùng khó coi. 

             Tổ tông của Hàn Tuyết thì chính là tổ tông của ông ta, nhưng không có liên quan gì đến nhà họ Lưu của bà ta. 

             Hàn Tuyết nhìn một cách thờ ơ, cứ đợi bà ta khóc lóc om sòm mệt rồi, không khóc nữa thì tự dừng mà thôi. 

             Được 5 phút thì bà ta bắt đầu dừng lại, rồi nhìn bọn họ với ánh mắt căm hận. 

             Hàn Tại Dần vội vàng đi đến, vẻ mặt lo lắng, nói: “Tiểu Tuyết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao đang yên đang lành lại thành ra thế này?” 

             “Bố, có chuyện gì xảy ra, bố biết, mẹ cũng biết”. 

             “Bố bảo Diệp Phàm giấu con, nhưng mà cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, bố nghĩ là giấu được mãi sao?”, Hàn Tuyết chất vấn Hàn Tại Dần, song giọng điệu cũng ôn hòa hơn một chút. 

             “Diệp Phàm, sao con lại...”, Hàn Tại Dần nhìn Diệp Phàm một cách oán trách, anh đã đồng ý không nói cho Hàn Tuyết biết rồi mà, nhưng sao bây giờ lại nói ra. 

             Diệp Phạm lạnh nhạt: “Bố, cho dù con không nói thì Hàn Tuyết cũng không nghi ngờ hay sao?” 

             “Hàn Bách Hào lỡ miệng nói ra, nhà họ Lâm ở thủ đô phái Lâm Phố đến báo thù, còn tát mẹ một cái trước mặt bao người, chẳng khác nào tuyên bố mẹ có quan hệ với Lâm Thanh Đế, bao chuyện chồng chất lên nhau thế thì làm sao mà giấu được”. 

             “Cũng như việc Hàn Bách Hào là hung thủ giết bà cụ Hàn, gã ta chạy trốn lâu như thế rồi mà vẫn bị bắt về quy án”. 

             “Cái gì?” 

             Hàn Tại Dần hét lên một tiếng rồi nắm lấy tay Diệp Phàm: “Con nghe ai nói thế, phía cảnh sát hay là ai?” 

             Vẻ mặt Hàn Tại Dần không tin, ông ta vội vàng hỏi Diệp Phàm. 

             “Là bên cảnh sát đến bắt, họ tìm được chứng cứ, lúc đó bố mẹ ở bên trong, nên không biết”. 

             Lúc đó, Lâm Phố tát Lưu Tú Cầm hai bạt tai đến mức miệng bật máu nên Hàn Tại Dần phải đỡ bà ta vào trong xử lý vết thương. 

             Do đó, khi Trần Hoa dẫn đội đến bắt Hàn Bách Hào thì Hàn Tại Dần không hề biết. 

             “Súc sinh, đồ cặn bã...”, Hàn Tại Dần tức giận mắng đến mức còn chảy cả nước mắt, dù bà cụ Hàn không đối xử tốt với ông ta nhưng dù gì cũng là mẹ ruột. 

             Thế mà lại bị chính tay người cháu nội thân yêu của mình giết chết, Hàn Tại Dần lúc này không thế nào chấp nhận được. 

             “Bố, tìm được hung thủ thì có thể khiến cho tất cả người nhà họ Hàn biết rõ bộ mặt thật của Hàn Bách Hào rồi, đúng là mặt người dạ thú”. 

             Hàn Tuyết nói xong thì lại nhìn Lưu Tú Cầm: “Mẹ, con biết mẹ oán giận nhưng con không thể nào tưởng tượng được mẹ lại hợp tác với Lâm Thanh Đế để giết chết Diệp Phàm, lại còn lấy con làm mồi nhử”. 

             “Hổ dữ không ăn thịt con, mẹ như thế này thì khác gì Hàn Bách Hào cơ chứ”. 

             “Vì bản thân mà mẹ có thể làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy, mẹ muốn con giữ mẹ lại kiểu gì nữa”. 

             Nói xong mấy lời này thì Hàn Tuyết đã bật khóc nức nở, cô nhận phải đả kích to lớn như thế này thì đã vô cùng thất vọng rồi. 

             Lưu Tú Cầm ngạc nhiên, thậm chí là sợ hãi, Hàn Bách Hào giết chết bà cụ Hàn, bà ta lại còn qua lại thân thiết với gã ta như thế. 

             Con rể Lưu Tú Cầm mong muốn là Lâm Thanh Đế lại bị Diệp Phàm giết chết rồi, bây giờ bà ta lại còn bị Hàn Tuyết đuổi ra khỏi nhà, thì phải làm sao bây giờ. 

             Bà ta phải làm sao bây giờ? 

             Lưu Tú Cầm thấy Hàn Tuyết khóc đỏ mắt, sắc mặt còn tràn ngập sự thất vọng thì hét lên một tiếng rồi lập tức lao về phía cô. 

             Sắc mặt Diệp Phàm lạnh hẳn đi, lúc này rồi lẽ nào bà ta còn muốn tấn công Hàn Tuyết? 

             Anh lắc người một cái, ngay khi chuẩn bị đá chân ra thì đã thấy Lưu Tú Cầm nằm bò xuống, giữ chặt lấy chân của Hàn Tuyết. 

             “Hàn Tuyết à, mẹ sai, mẹ quá sai rồi, con cho mẹ một cơ hội để thay đổi đi...” 

             Lưu Tú Cầm gào khóc thảm hại, ôm lấy chân Hàn Tuyết không ngừng cầu xin, bà ta không thể nào bị đuổi ra khỏi cửa được vì bà ta không có gì cả. 

             Bà ta khóc đến thảm thương, xin lỗi liên tục, chỉ thiếu quỳ xuống xin lỗi cô mà thôi. 

             Hàn Tuyết vẫn thờ ơ, chỉ là nước mắt ngày càng rơi xuống nhiều hơn. Lần này cô chắc chắn không thể tha thứ cho Lưu Tú Cầm được, nhất định phải tỏ thái độ cho bà ta biết. 

             Hàn Tại Dần đứng bên cạnh vô cùng khó xử, nhìn thấy Lưu Tú Cầm khóc đến mức như thế thì cũng thấy thương. 

             “Hàn Tuyết, con tha cho mẹ con lần này đi, đã là con người thì ai mà không mắc lỗi cơ chứ”. 

eyJpdiI6IitoV2FHOWswWThYR2dmR01aZlZkNmc9PSIsInZhbHVlIjoiaWhRdFk3NWRnQUUzRzBtc2trb0FjRHNIb0k2TFkrUEFMWkxqbDlJQXJZd0tvcEpHTVAxN0YxNzJrS1FJV1dhTkNMU3lQM09ZU2Nxa1ptNXRFSW5TTTlnbU1mMjBzZkJlcDdyTXlaQzZpWlwvak9oQWZOTmZLZHJUQmpIQmR4Y014YjhZb0x6bFVUR3lNTmdVbWVuYUViU3JqYmlrQnpWT0t5ajFwa1V1VzdhS2t1K0d6ZWxoclVvcEo0UjMzNXVaaTBTSEc2cDQ3NStxT2xnbHFTSnZYYUxrZkV0amViZkQrVklzc1Rzb3hMU2E0cjBEbkwyRVpQVWczMitTQlVOb0Y5YXlRZUxHb010cUt1bWpOR0ZpNjVhRnlaTkl5bjJcL3RiTFlqY0duT2lOSUhqYWZrdXJRQWl6Q3ZnT2hBNmxsb2hMbkxTVUxtRmY5S0JWYzZzcmhWK0Z0THRjME9nSXNINlZ5N0RmWUxJbklDeVM1eFZHTWpETlwvVk9JRUlMVndwc3Q5TGZPM0MyNzZGVEpVUUMwTkRhSWM0cVU3MTF6MDF2Z1FYQmdzR283YTZlblZMSXlaQVdFNjF6eVYxQTRhc0lqN2MwSzZIOFRadW9Cak5kWURyNzdpZ1wvVjVETnZXeHZjTGFDbUNlWkdMTXRTMFlrUlBLdGtLZVwvNEcwNEdaRnBsbUpZR1N5Mk15bmVcL09iSjNRSGFnPT0iLCJtYWMiOiI3MWJkN2Q3MjA3MWM4MDljNjU2NzcwYTRkNmZiZjMzYWFlNGU5Yjg3YzIzZmU0ODJkY2M2MTEwMTJjOGIwMGZkIn0=
eyJpdiI6IlpDdVZxMkJyOTdiajl5dTJuM0RKaEE9PSIsInZhbHVlIjoiekNBS1BLT0hJZnRCTVhmTmY3dzN5K0NMY0dmVWdpaTUrYkdEbE1yUUlVREFTcVhPbGFvT1hwVXhOTDVBZmswQUlGWUZqcTNXaUxvTGFranl0UDZsVnhwK2NjWFBSbUJaYmJqK3J5bVUzeFVVSUV5eUsxNDlKa09tQ3J5S0hYY2dsc0VPWDJmVU01aVVsTDMzTGtWdmN4QWNhQ0F3M3MxRFVKMTVnVnRKZnBwYnBrUzQ2TjR6UWpYZEcxRFRiTExGU09zRkhXWkZ4K1g0NGxBdnFHbDZDMUpMdUh1c3JXcThsWXg1N1ltWXdOU2hBSHdPaDh0ZjJEMkxUYlloVFBkZEN3bU1KaU9mdTZ3MXAzc0xuQXc5MVJmOEFJanpVWUZXakRRRU9BSTV6OEVpcTZEenVwTU1takVKV2lzZGhJYlpKcXdiNHVUdjZzcjJOdnFPcG1JOEw4djNkS280ZzVxdWV2cXNaSjhiMWh6allURXlncHJiUkVHK2ozeWpxNGpoaGRqSkVTdlBhRGZSN085TFBYenU5dz09IiwibWFjIjoiODk5OThkNDBlZTY4ZTAxMTExYjZkOGFlNWMwZWFkYTU3OGNjMjEzNGI0Y2FmYmJlMzE4YzBkYjM3YTY3MjJmMyJ9

             “Nhưng nếu mẹ vẫn không biết hối cải, vẫn muốn giết chết Diệp Phàm, lần tới có khi mang luôn bố ra làm mồi nhử cũng không chừng”.

Ads
';
Advertisement
x