Hắn cho rằng, nữ nhân xinh đẹp, vóc người lại đẹp nên dũng cảm bày ra mị lực của mình.  

 

 

Yến Sơn Tuyết lạnh lùng nói:  

 

- Sao ngươi không bảo Lâm Chỉ Khê mặc thành như thế.  

 

"Ây."  

 

Vân Phi Dương sững sờ.  

 

Hắn nói thầm:  

 

- Nếu để cho Chỉ Khê mặc thành dạng này, khẳng định…  

 

Nhớ tới gương mặt băng lãnh kia, kia vội vàng thu hồi ý nghĩ, nghiêm túc bổ sung:  

 

- Sẽ giết ta!  

 

Vân Phi Dương mang theo hai nữ, đi vào một khách sạn cấp cao.  

 

"Ba."  

 

Đi đến trước quầy, Vân Phi Dương ném qua đi một túi linh thạch, thản nhiên nói:  

 

- Hai gian thượng đẳng phòng.  

 

Yến Sơn Tuyết hung hăng nguýt hắn một cái.  

 

Tên này gọi hai gian phòng rất rõ ràng, một gian cho mình, một gian khác là cho hắn và Kinh Diệu Ngữ.  

 

Còn nói chướng mắt son chi tục phấn dạng này.  

 

Gia hỏa vô sỉ dối trá!  

 

Đột nhiên, Yến Sơn Tuyết thầm nghĩ:  

 

- Ta cũng không phải nữ nhân của hắn cũng không phải Lâm Chỉ Khê, hắn làm bừa với nữ nhân không đứng đắn bên ngoài đâu có quan hệ đến ta, sao lại tức giận?  

 

Cuối cùng.  

 

Yến Sơn Tuyết kiềm nén lửa giận, biểu hiện lạnh nhạt.  

 

Có tiền là cha là mẹ.  

 

Vân Phi Dương lấy ra một túi trăm khỏa linh thạch, chưởng quỹ tự mình dẫn ba người tới lầu hai.  

 

- Khách quan.  

 

Đứng trước cửa phòng, hắn tươi cười nói:  

 

- Đây là phòng Giáp Tử, phòng trọ thượng đẳng nhất của chúng ta.  

 

"Ừm."  

 

Vân Phi Dương nói:  

 

- Sư muội, muội ở đây đi.  

 

Nói rồi mang theo Kinh Diệu Ngữ đi tới một phòng khác.  

 

Yến Sơn Tuyết đứng trước cửa nhìn hai người đi vào phòng Giáp Tử số 2, giận dữ vào nhà, đóng cửa phòng lại.  

 

Không hổ là phòng thượng đẳng.  

 

Bố cục bên trong phi thường cao cấp, ngoài cửa sổ còn có phong cảnh tú mỹ có ngắm.  

 

Chỉ là.  

 

Yến Sơn Tuyết đứng trước cửa sổ không có tâm tình ngắm phong cảnh.  

 

Giờ phút này nàng đang nghĩ Vân Phi Dương và Kinh Diệu Ngữ đơn độc ở chung, nhất định sẽ làm ra một vài sự việc xấu hổ!  

 

- Đâu có liên quan tới ta!  

 

- Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa!  

 

Yến Sơn Tuyết lắc lắc đầu, nỗ lực dứt bỏ suy nghĩ.  

 

Nhưng tâm cảnh ngày càng loạn.  

 

- Không được.  

 

Yến Sơn Tuyết nói:  

 

- Tiện nữ nhân kia âm hiểm xảo trá, ta phải đi nhắc nhở hắn không nên khinh thường, để tránh có nguy hiểm gì!  

 

Nói rồi ra khỏi phòng, đi vào phòng Giáp Tử số 2.  

 

Nàng giơ tay lên, vừa muốn chuẩn bị gõ cửa, lại nghe tiếng Vân Phi Dương truyền ra từ bên trong.  

 

- Không được, lộ thêm một chút mới có cảm giác.  

 

Yến Sơn Tuyết thầm mắng trong lòng:  

 

- Đồ vô sỉ!  

 

- Đến, cười một cái.  

 

- Cô cười quá cứng ngắc, quá ngốc trệ!  

 

- Đúng đúng đúng, cười như thế, thêm chút vũ mị cộng chút phóng đãng, như thế mới có cảm giác.  

 

Âm thanh lần lượt truyền ra.  

eyJpdiI6Ilo2RjRoREwzVEFybnpPTkE5VzFNUWc9PSIsInZhbHVlIjoiQXRyZTVWR2VsRFFhRVg1UGdqMnhpTTBQQUZRTEtqZ3h6aDIwQ2Eyb0ZCSHpnM1BObHF3anVjck5aRDRWdEhsYSIsIm1hYyI6IjBmMjI1YTY5MTIyMzNkMWJlYTRlNTk0NGM3MjI0NGQ3YmQwMGU4NWUyZDQ0ZGFjZWUzODc5YjhkYTNlY2QzZGMifQ==
eyJpdiI6ImRRWitZcG0rV0JnbjNCa1lZbE9Od2c9PSIsInZhbHVlIjoiKzN5XC9XaklnUDByQjVcL3FDcXJSUjEzRUhqZVowR3FURDliVlVMcjZQMlVUbk5mb1g5UWdwTkJMcGJjUGFZSWppZnVRWE1jTnFZNlMwaG5wUGZNaE1IVlZERDhiN3k0dXdJcTZYbWNSTGVVcUhGencxTVR6Vm9KaEowdUZBdm0xb25NT2R5UE1yRExsek96bU84bnJcL0h6dDBWVENHOEZONVRmZVdcL2R4QmJISzFpZ2syVWZaQUlXOFwvcWg3eTBuS1F0M1AxQzBYMVF3RUVBS1dzQk1pdWxoNlB3RzhjSFpUREFtdkpMcFRhcW54NzZOYTlyeUZpdnJ0VGtNR041OUwyZ0pDSkxkR0VjRUsyQ1hYWGcrWlpmc3N2dk9LdURUT2Z1Q1wvT3VFc25jTXJSVWVsY0NiV3R5d25vUVwvRnNvWFRLZzQ3RjdzTW5ncHZ2Q0UzalcxaVl5cEZxbUhnR1NuOWJCblhjRDdRWlljbz0iLCJtYWMiOiJmNjk4NmIzZTNiZjIwZGY4M2Y2MDMzNzNkNzVhN2U1YjhiMjhlYmNkMjRhN2Q1YTAxYmIyYzUxNTEzZjI2ODc3In0=

Ads
';
Advertisement
x