Nửa canh giờ sau.
Vân Phi Dương và Yến Sơn Tuyết ra khỏi sơn lâm bước vào con đường thông đến một tòa thành trì.
Thuần Nguyên Hạch Kinh Diệu Ngữ bị phong, nàng hiện giờ giống như phế nhân, run sợ đi theo.
- Sư muội.
Trên đường, Vân Phi Dương hỏi:
- Sao muội không ở trong trận pháp mà lại đi ra?
Yến Sơn Tuyết giả như không nghe thấy gì, tiếp tục lên đường.
Chủ yếu vẫn là Vân Phi Dương vừa rồi kéo tay Kinh Diệu Ngữ để cho nàng cảm giác buồn nôn.
"Uy."
Vân Phi Dương bước nhanh đuổi kịp, kéo tay nàng, nói:
- Tại sao không nói chuyện?
Yến Sơn Tuyết vội hất ra, chán ghét nói:
- Đừng chạm vào ta.
"Chậc chậc."
Vân Phi Dương nói:
- Nữ nhân ghen thật rất đáng sợ.
- Ăn dấm?
Yến Sơn Tuyết cười cười.
Nàng chỉ Kinh Diệu Ngữ phía sau, tức giận nói:
- Ăn mặc lộ hàng như thế, nhìn qua đã thấy không phải nữ nhân nghiêm túc, ngươi thật muốn dẫn nàng đi thành trì làm loại chuyện đó?
Vân Phi Dương cười hỏi:
- Chuyện gì?
Yến Sơn Tuyết đỏ mặt, lúc này không nói, tiếp tục đi đường, tâm lý còn nghĩ, ngươi sao lại không biết?
Vân Phi Dương lần nữa đuổi theo, cười nói:
- Sư muội, muội cho rằng, ta sẽ nhìn trúng son chi tục phấn này.
- Đừng giả bộ.
Yến Sơn Tuyết lườm hắn một cái.
- Ánh mắt háo sắc vừa rồi đã bán đứng ngươi.
- Sư muội.
Vân Phi Dương nghiêm túc nói:
- Nếu như muội mặc như thế, ta sẽ chảy nước miếng.
Yến Sơn Tuyết xì một ngụm, nói:
- Ta cũng không phải hạng người không biết xấu hổ.
Kinh Diệu Ngữ nghe vậy tức điên.
Tây Lâm thành.
Một tòa thành trì quy mô trung đẳng trong Tiểu Thần Giới.
Nhân khẩu thường trú ở đây có khoảng ngàn vạn, đại tiểu gia tộc, thế lực trên trăm nhà.
Vân Phi Dương mang theo hai nữ vào thành.
Người đi đường và võ giả nhất thời bị tướng mạo Yến Sơn Tuyết và Kinh Diệu Ngữ hấp dẫn, nhao nhao ngừng chân, nhỏ giọng nghị luận.
Quả nhiên.
Địa phương nào cũng thế, mỹ nữ đều được hoan nghênh nhất.
Còn loại hàng tự nhận đẹp trai đến không có thiên lý như Vân Phi Dương ngược lại không ai thèm nhìn một chút.
- Nữ tử mặc y phục lam sắc tựa như tiên nữ a.
- Hắc hắc, ta vẫn cảm thấy nữ nhân đằng sau nóng bỏng hơn!
- Chẳng qua chỉ do ăn mặc hở hang nên hiện ra dáng người gợi cảm, theo ta thấy, nếu nữ tử lam y mặc như thế, chưa chắc thua nàng ta.
- Không sai, không sai.
Mọi người nói trộm, âm thanh nói nhỏ.
Âm thanh của bọn họ không lớn nhưng Yến Sơn Tuyết lại nghe được, nàng nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, gương mặt xinh đẹp đầy nộ khí.
Đi trên đường, bị người khác nghị luận không phải lần đầu, đổi lại trước kia, Yến Sơn Tuyết khẳng định coi như không nghe thấy, nhưng khó nhẫn nhịn việc lấy mình so sánh với dâm nữ phía sau!
Vân Phi Dương theo sát đi tới, dò xét nàng trên dưới một phen, chân thành nói:
- Sư muội, ta cảm thấy bọn họ nói không phải không có lý, muội có thể suy nghĩ một chút, thay đổi phong cách ăn mặc đi.
Yến Sơn Tuyết cắn răng, chỉ người phía sau.
- Đổi thành như thế?
- Ừm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất