Kinh Hưng Vũ hoảng sợ hô:
- Đừng giết ta!
Hắn sợ chết.
Nhưng Yến Sơn Tuyết đâu thể tha cho hắn.
Dù sao, nếu không có Vân Phi Dương kịp thời xuất hiện, mình chắc phải bị hai vấy bẩn.
"Phốc."
Kiếm quang lóe lên.
Đầu lâu Kinh Hưng Vũ lăn ra ngoài, biểu hiện trên mặt vẫn còn đang lộ vẻ sợ hãi.
- Yến…Yến Sơn Tuyết!
Kinh Linh Châu ngược lại cũng có chút cốt khí, phẫn nộ hung ác, nói:
- Chờ Kinh gia ta trả thù …
"Phốc."
Lời nói còn chưa dứt, đầu lâu và thân thể đã tách rời.
Hai huynh đệ đến chết cũng không nhớ người đả thương bọn họ là Vân Phi Dương đã biểu hiện trác tuyệt trong Long Môn.
Có người nhớ.
Chính là Kinh Diệu Ngữ đứng phía xa đang bị dọa đến hoa dung thất sắc.
Nàng hoảng sợ thầm nghĩ:
- Vì sao Yến Sơn Tuyết biết hắn, vì sao hắn gọi nàng là sư muội?
Kinh Diệu Ngữ không nghĩ ra, cũng không có thời gian suy nghĩ.
Bởi vì sau khi giải quyết hết Kinh Linh Châu và Kinh Hưng Vũ, ánh mắt Vân Phi Dương đặt trên người nàng, khóe môi nhếch lên mỉm cười dâm đãng.
Không thể không nói.
Nữ nhân ăn mặc hở hang, dáng người phong tao này dù mặt mũi đang tràn đầy hoảng sợ, nhưng cũng khó nén được vẻ yêu mị.
Chỉ cần nam nhân bình thường có dục vọng nhìn đều sẽ tâm động.
"Hắc hắc."
Vân Phi Dương xoa xoa tay, cười xấu xa nói:
- Sư muội, ngươi trước tránh ra một chút, ta cần một quãng thời gian đến giải quyết nàng ta.
Yến Sơn Tuyết khẽ nhíu mày.
Tên này chẳng lẽ ưa thích nữ nhân ăn mặc hở hang, không đứng đắn?
Nàng thản nhiên nói:
- Sư huynh, ngươi không ngại nàng bẩn à?
- Bẩn?
Vân Phi Dương bất giác.
Yến Sơn Tuyết còn thản nhiên nói:
- Nữ nhân này nổi danh hay thay đổi, nghe nói lâu lâu sẽ đổi một người nam nhân.
Kinh Diệu Ngữ cả giận phản bác.
- Ngươi…ngươi nói bậy!
Nàng muốn tiếp tục sống, mà vốn để sống sót là mỹ mạo và thân thể của mình.
- Vân thiếu hiệp!
Kinh Diệu Ngữ ngậm ánh mắt cầu xin, cố ý bày ra tư thế xinh đẹp nhất, ôn nhu nói:
- Chỉ cần ngươi thả ta ra, Kinh Diệu Ngữ nguyện ý vì ngươi làm một chuyện.
Yến Sơn Tuyết hiện ra vẻ chán ghét.
Trong lòng suy nghĩ, nữ nhân này mới đó đã lộ bộ mặt dâm đãng, lấy tính cách, Vân Phi Dương hẳn sẽ không có ý nghĩ gì đâu?
Để cho nàng thất vọng rồi.
Vân Phi Dương xoa xoa tay, cười hắc hắc nói:
- Yên tâm đi, ta đương nhiên không nở giết nữ nhân xinh đẹp như cô.
Nói rồi đi tới, nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay của nàng.
Yến Sơn Tuyết thấy thế, hàm răng run run.
Tên này thật không biết xấu hổ, nữ nhân bẩn như thế cũng dám tùy tiện sờ loạn!
Kinh Diệu Ngữ mừng rỡ trong lòng, nhìn thấy ánh rạng đông sống sót, lúc này uốn éo cả người, xinh đẹp nói:
- Đa tạ, Vân…
"Hưu!"
Một cỗ lực lượng cuồng bạo cuốn tới.
Kinh Diệu Ngữ đại biến, bởi vì Thuần Nguyên Hạch trong đan điền mình bị lực lượng kinh khủng triệt để phong ấn!
- Sư muội.
Vân Phi Dương kéo tay nàng, cười xấu nói:
- Đi, tìm thành trì lân cận vào ở, sư huynh cũng không có đam mê đặc thù đánh dã chiến (*).
--
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất