Say Mê Em Lê Ái Duy (H) - Ngưng Tình Tuyết

 

" Bé con, ngủ ngon" 

 

Lê Ái Duy nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán của bé con, nhìn hai bảo bối đang say giấc, lòng an yên vô cùng. Cô nhẹ nhàng đóng cửa, giọng dì Châu lại cắt ngang suy nghĩ trong đầu cô: 

" Bọn trẻ ngủ rồi sao." 

" Dạ, vừa mới ngủ. Sao dì còn chưa ngủ ạ" - Lê Ái Duy ngọt ngào trả lời. 

" Con nói chuyện với dì một chút được không." 

Lê Ái Duy nhẹ nhàng nhìn tập tài liệu và một quyển album trong tay dì Châu, gật đầu. 

Từ lúc đồng ý theo dì Châu về A thành, dì chưa từng một lần nhắc về Cẩn Đình với cô. Cũng chưa từng tỏ ý định sẽ cho bọn trẻ gặp ba, hay làm bất cứ hành động nào ép buộc cô hết. Tất cả mọi việc dì Châu đều hỏi ý kiến Ái Duy. Đều này làm cho cô cảm thấy, dì là một người thật tuyệt vời. 

Dì Châu cho Lê Ái Duy xem ảnh lúc nhỏ của Cẩn Đình, anh ấy lúc nhỏ, thật sự rất giống với Đại Ngư. Lâu thật lâu mới có một tấm ảnh anh cười, lúc cười lên cũng thật giống với Tiểu Ngư. 

Lê Ái Duy cảm thấy, mình lại thêm một bước nhỏ biết về anh. Tim cô lại đập nhanh một nhịp. 

Đình Đình đó mà, từ nhỏ đã rất để ý những cô bé có đôi mắt to tròn và nụ cười dễ thương. Nên đôi khi nó tự cho rằng đó là tình yêu... 

Dì Châu đang nói bỗng dừng lại, bà nhìn Ái Duy. Một cô gái rõ ràng rất xinh đẹp, có đôi mắt trong veo, cũng có nụ cười tỏa nắng. Chỉ có điều, cuộc đời này có vẻ đã quá bất công với con bé, nên dáng vẻ ban đầu cũng đã không còn, giờ đây chỉ còn một Lê Ái Duy xinh đẹp, một đôi mắt chất chứa hàng ngàn nỗi buồn, đến nụ cười cô cũng trở nên rất ngượng. 

Lê Ái Duy nhìn người phụ nữ đôi mắt lại đỏ hoe vì mình, trong lòng có chút bối rối. Từ lúc gặp nhau đến giờ, chỉ có 1 tháng, cô đã không biết dì Châu khóc bao nhiêu lần vì cô rồi. Vấn đề này làm cô có chút không biết giải quyết làm sao. 

" Dì à, cháu không sao đâu. Tất cả đều là do cháu tự nguyện." - Ái Duy nở một nụ cười thật ngọt ngào nhìn dì Châu, tay cô nắm lấy tay bà nhẹ nhàng an ủi. Điều này lại làm dì Châu khóc lớn hơn, mãi một lúc mới bình thường lại. 

Châu Hải Anh lại đưa cho cô một tập tài liệu, là thông tin về một cuộc thi tìm kiếm nhóm nhạc nữ quốc dân, tên là Thiếu Nữ Đến Từ Thanh Xuân, thời gian diễn ra vòng loại là hơn một tháng nữa. 

Cô không hiểu nhìn dì Châu, " Dì Châu, đây là sao ạ." 

Châu Hải Anh hiền từ nói: 

" Chẳng phải con lựa chọn không nói với Đình Đình về chuyện có thai, là không muốn nó vì trách nhiệm mà đồng ý cưới con, sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc của nó sao." 

Lê Ái Duy im lặng, tim cô chợt nhói lên. 

Dì Châu lại nói tiếp " Dì không biết năm đó giữa hai đứa rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng với tính cách của Đình Đình, nếu năm đó hai đứa là quan hệ yêu đương, thằng bé sẽ không bao giờ để con phải âm thầm nuôi con suốt 5 năm như vậy. Thằng bé nhất định sẽ lục tung cái đất nước A này để tìm được con." 

Lê Ái Duy kinh ngạc, cô trước giờ chỉ thấy Cẩn Đình vì Tiểu Nhiên quen Khiết gia mà uống rượu say, sau đó còn nhìn nhầm cô là Tiểu Nhiên. Cô chưa từng nghĩ Cẩn Đình còn có tính chiếm hữu cao như vậy. 

" Cuộc thi này là do Âu Ảnh, cũng là công ty giải trí của Đình Đình, tự sản xuất. Với mục đích tìm kiếm một nhóm nhạc nữ toàn năng, độ tuổi từ 16 đến 22. Mà dì đã nhìn qua ngày tháng năm sinh của con, vừa hay con sinh cuối năm, nên là bây giờ con vẫn 22 tuổi." 

Lê Ái Duy đọc qua quy định cuộc thi, có chút rụt rè hỏi dì Châu " Nên là dì muốn con tham gia cuộc thi này ạ. Cơ mà, con không có tài năng nào hết ạ" 

Dì Châu nhìn cô, ánh mắt sáng rực, " dì đã nghe con hát rồi. Con hát rất hay, Tiểu Duy ạ." 

- Ái Duy : " Cơ mà con lớn như vậy rồi, hình như đi thi không có hợp lắm ạ." 

- Dì Châu : " Tài năng không phân biệt độ tuổi. Con mới 22 tuổi, già cái gì chứ." 

- Ái Duy : " Nhưng mà con không biết nhảy, lại càng không biết đọc rap, con chỉ biết hát mấy bài hát ru em bé ngủ thôi" 

- Dì Châu : " Con đừng lo, dì đã tìm được thầy dạy cho con rồi. Chỉ cần con đồng ý đi thi thôi." 

- Ái Duy : " Con... con vẫn thấy hay là thôi đi dì." 

- Dì Châu : " Con có yêu Đình Đình không?" 

Lê Ái Duy không ngờ bà lại hỏi cô câu này, cô dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt, dì Châu lại một lần nữa đánh đòn tâm lý với cô rồi. 

Cô khẽ gật đầu, mím môi. 

Dì Châu thở dài một tiếng, lại tiếp tục lên tiếng: 

Con biết không, A thành là nơi tụ tập rất rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng. Hằng năm không có biết bao nhiêu chàng trai, cô gái ở khắp cả nước chọn A thành là nơi để phát triển bản thân, hơn hết là phát triển ước mơ của mình. 

Có thể con không muốn làm người nổi tiếng, ca sĩ cũng không phải ước mơ của con. Nhưng con hãy nghĩ rằng, Đình Đình là ước mơ của con 

đi. 

Mà cũng không đúng, con không được để thằng bé trở thành ước mơ của mình. Con hãy xem đây là cơ hội để con bước đến chinh phục tình yêu của mình cũng được. 

Vì khi con vào được Âu Ảnh, ta tin chắc rằng, Đình Đình nhất định sẽ yêu con." 

Lê Ái Duy im lặng lắng nghe, cô nhìn tấm ảnh Cẩn Đình ngày tốt nghiệp, anh đứng bên cạnh Mộng Nhiên và những người khác, nụ cười của anh thật rực rỡ làm sao. 

Cô cũng muốn, cô cũng muốn một ngày nào đó, anh sẽ dành nụ cười ấy cho mình, cũng dành nụ cười ấy cho hai bé con. Bọn trẻ xứng đáng có được tình yêu thương của ba và mẹ. 

Châu Hải Anh nhìn cô im lặng không nói, nghĩ bản thân mình hình như có hơi vội. Con bé dù sao cũng mới về A thành, không thể ép con bé làm quen nhanh với cuộc sống này được. Bà lại nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay thon dài, lòng bàn tay có những vết chai vì làm việc nặng, không khỏi đau lòng. 

" Không gấp không gấp. Con không thích thì không thi. Ta sẽ nghĩ cách khác để con có thể đến gần thằng bé một cách tự nhiên nhất." Lúc này cô mới ngước lên nhìn bà, khế " dạ" một tiếng, cô lúc này giống con mèo hoang nhỏ được thuần phục, trong đáng yêu vô cùng. 

Châu Hải Anh thầm nghĩ, con trai bà sao lại may mắn như thế, có được một cô vợ vừa đáng yêu lại vừa xinh đẹp như thế này. 

**** 

Đêm đó, Lê Ái Duy không ngủ. Cô dành thời gian nghiên cứu về cuộc thi, về những thí sinh đã xác nhận tham gia. Tất cả đều là những mỹ nữ xinh đẹp rạng ngời, còn không thì cũng tài năng nổi bật. 

eyJpdiI6Ik9VMm1hNGt1bENybDBaQmZFaDZyU1E9PSIsInZhbHVlIjoiWUVcL0xhYmVlT2dLSVBocE9hbnBaejhoNnlWNk83Y1B1Z3VLenhuYVlPZGYzMGE4Qys3ZXFjOG43SkpOdmtsalwvUWRnUElhc1wvYXBDV2V4RlwvZXR4eTlkZVh1QytYSWhnZm9lc0s1SDJGcE1xWG0xaDRXQytCMmJubEZzUDVYV0s4dWtPbG5YOUhMeTR6TWtGajNVQmpmR1wvSmxDcTZQaTljV0JiVjlqQXl6QmlKMHhFdGJjejl4NElpTHlBcXVRRUxEQ0lFYlwvb25kbmZoMmFzWGRxb3pkVkxxUWxvTUNpMzBkNTdMWHdKdDE3NGtcL3M1VjVBeUM4WDhFWlNldm9KUXk5RWxXRk9LRXRTOVR5cUZMdlJLc3F6VlwvVkE1Nk5haVFsM1lIc3dFWXRkczlEWUZkRFIxQlV4WjBjcVMydEQ0QUVPTk51QWdQeUVWYnI5bEFqdXZpMWdoTW8xTmlOemk2KzVYaEhFWWRFTXkrclczVWJDa21meXJTUkdnd3o2MHNYYnlXanlYR2V6TVwvdGdoRTFBS1ZyMHhcL0w2XC91TWF3eElzZTU5bGxZUkJTckF4UldjQTZuaTNVeXoxMjVMVXJDY0N6S0RVSEN1Y2RHUXBsSjRcLzdva2IrWDExUWd5aU96dzc1eFRyUnk5d2M9IiwibWFjIjoiMTZiNjM0OWExNjcxMTcwZDVlNTJlNzU3OWU0MzZmZWI5ZDM2ODg1NmZiMDNjM2U3MDY5OGMzNjYwYzY1NjZhZCJ9
eyJpdiI6ImlyK0F6Uk9xdm9BTTVzVFU3SFVTRXc9PSIsInZhbHVlIjoiY1BwVVA4MFBwaGJRaWRnZm1UZERrSWE2TTFORktjYWpHWGFVZUlCYk44RFg5ZHppaHZRbFNYQ2tCdTJGZjF5THlLbCszbTIzREVKV3U3ckVGbTRzdXd3bndsdkpwTUVSQnNWUHlcL2VXVHJFR25VSzFuNDRYWkhYbUVyOE0yMU9US0I1UHRsXC9lblJLV1hiamd4NEVVQ3Z2eVNqenY2dHhYT0MxUmhDVWJYb3hJcDU3VXBSRlgwVUFDTGJBR1d0XC9KUTdIOXY5RlNiaHh0ckFzM0NYS0NBYkhZellGVHJUTFNFSkZkUVZRWEtVN3hyZmhjUGw1NjduRWxVQ1dBYVowQktZR1JzQTNmeUE4aXJBXC9RbzZzaFZ0dWRRckhSZ1hMZ1h0VllaKzE3RGlIM29CMktweXZZaXRwSEFBOVRPTnRVdXV3NGx3UHhrOEIzZ29iT1RmcTFVNEtQWGVDbW5SSjRydjhPSXpwTzJtXC80MU42cm5uXC9PYzIrNTVSZEhlUzlBNmhLc01UTFloR3NRdlFBVzN6ZnVuYmlWN0VLK1FUbXNzVUZyQ3U3QkN1d1wvRmRnXC9XaktIMTVXdU5lRDJqcnczQTFGdE1rM2U1b0F4U08rWWZYakFtUFNUemVPMWhObzhWYUdod2ZwOHdHamc0S2duZUZYQnZGeWdJd1VtMW9aSGtoMXZCbVJtNEx5ekd6OEo5RlJEbGtPNE9wcE1PY3BGVTE2bVMxTlE1bjNXeWhNaGlwZXM0T2I4cU5LNUdjU0prTlZNXC9FaXl5aDNFd1pXbHpwWmZzOUgxSVNJV2dud3E4TXVFQmNZTSs2OUVlNzI2QmUzNEljN3NNOUQ3anhZUWJsRkZOXC83dFNGN2t1bW0xNERNMTFnPT0iLCJtYWMiOiJiMGRhZjRjZWRkY2VjYmE2NDM1YTBiNjhhOGZhMmY4OWI5ZDQ5NWFkY2I5MDM5YjJhODRjOTQ4NjU3YTA5M2VjIn0=

Lê Ái Duy thầm nghĩ, nếu không thể làm người nổi bật nhất, vậy làm người thứ 7 8 9 gì đó cũng được. Còn trường hợp nếu cô không thể tiến xa hơn, thì lúc nãy dì Châu cũng bảo sẽ tìm cách khác. Nên là, cô vẫn không muốn phụ lòng của dì Châu.

Ads
';
Advertisement