Một sáng thứ hai trong lành, vị phu nhân của ngôi biệt thự lớn cuối cùng cũng rời đi dưới ánh mắt kinh ngạc của người dân trên đảo.
Vị phu nhân khí chất hơn người, thanh tao thoát tục, trên môi nở một nụ cười vừa kiêu sa vừa hiền từ. Đi bên cạnh bà không ai khác, vậy mà lại là ba mẹ con Tiểu Duy nhà ở phía cuối hòn đảo. Đây là chuyện động trời gì vậy không biết.
Người trên đảo không khỏi bàn tán, có người còn kéo tay Ái Duy lại dò hỏi " Tiểu Duy, đây là chuyện gì thế."
Mà Lê Ái Duy cũng không muốn mọi người trên đảo biết về chuyện của mình, cô vẫn nở nụ cười xã giao mọi ngày, cười cười với mọi người nói:
" Aizza không có gì đâu. Chuyện là con nấu ăn hợp khẩu vị phu nhân, nên bà ấy thuê con về đất liền làm đầu bếp đấy mà.
Phu nhân còn tốt bụng, hứa sẽ cho bọn nhỏ được nhập khẩu rồi đi học nữa. Con thấy điều này cũng tốt, nên là con theo bà ấy thôi ạ.
Mọi người ở lại mạnh khoẻ nha, ngày nghỉ ba mẹ con con sẽ về thăm mọi người."
Lí do cô đưa ra hết sức hợp lý, dù sao ở cái đảo nhỏ này, ai cũng biết tay nghề của cô khá tốt. Nên việc này cũng xem như là cô may mắn, gặp được quý nhân phù trợ.
Người thích cô thì chúc ba mẹ con đi đường bình an, có dịp nhớ về thăm mọi người. Người không thích cô thì nói ra nói vào, kêu cô coi chừng bị lừa gạt, coi đi vài bữa lại mò về cho xem,..
Lê Ái Duy trước sau như một, vẫn là nụ cười xã giao bao nhiêu năm ấy, gượng gạo chết đi được. Cô nắm chặt tay hai bé con, ánh mắt kiên cường nhìn về phía trước.
Chiếc tàu cao tốc rất nhanh rời đảo. Bỏ lại phía sau làng chài Hạnh Phúc yên bình xinh đẹp.
****
A Thành, King.
Phòng VVip số 1, Nguỵ Viễn đang vừa lướt điện thoại vừa cười tít cả mắt. Chuyện là ca khúc của anh vừa phát hành hôm nay, liền đứng đầu tất cả các bảng xếp hạng.
Công ty mở tiệc ăn mừng cùng ekip, mà Cẩn Đình thân là giám đốc cũng đến góp vui. Mấy người nhân viên vì có sếp lớn đến, cũng hết sức hãnh diện, ăn uống no say, nói cười rộn rả.
Ai nấy đều cho rằng vì bài hát có thành tích tốt nên tính tình cậu ấm Nguy Viễn hôm nay khá tốt, chỉ có điều không ai biết được, vốn dĩ cậu vui vì chuyện khác cơ.
Chuyện đứng đầu các bảng xếp hạng hay có tin tức gì đều lên thẳng top 1 hot search quá đổi bình thường với cậu, chẳng có gì để mà vui. Cậu vốn dĩ chẳng phải luôn hoàn hảo như thế sao.
Điều cậu vui ở đây chính là, thần tiên tỷ tỷ của cậu cũng lên hot search rồi, mọi người ai ai cũng đều đang tìm kiếm danh tính của nữ diễn viên đóng chung mv với cậu. Điều này làm cậu rất thoả mãn, cậu đây chính là có mắt nhìn người. Các người đó hả, đừng mơ tìm được danh tính thần tiên tỷ tỷ của tôi.
Phòng bao có một chiếc máy chiếu lớn, vì để ăn mừng ca khúc mới của cậu thành công ngoài mong đợi, mà trợ lý đặt biệt phát lại clip cho mọi người cùng xem.
Âu Cẩn Đình vốn chẳng hứng thú gì với thằng nhóc khó ưa này, chẳng qua vì sự nhờ vả của Tiểu Nhiên và lão Khiết nên cậu đành phải dụng tâm với nó. Chưa kể là còn chuyện tự ý đổi diễn viên, làm công ty phải chi một khoản thiệt hại để làm dịu đối phương.
Cả căn phòng đều im lặng, có vài nhân viên chụp ảnh để tiện tuyên truyền cho Nguỵ Viễn, một vài người bàn tán nhỏ, mà Âu Cẩn Đình cũng chăm chú nhìn cô gái trong màn hình. Cô gái có nụ cười xinh đến mức làm tim cậu xốn xang.
Anh ngắm nhìn cô gái rất kĩ, thiếu nữ mặc váy trắng, làn da trắng cùng vóc dáng mảnh mai nhưng không hề yếu đuối, cả người đều toát lên vẻ năng động, khoẻ khoắn của người dân vùng biển. Đẹp nhất vẫn là đôi mắt, đôi mắt trong veo dù cố gắng che giấu cảm xúc khá tốt, vẫn ẩn hiện đâu đó một nỗi buồn, khiến người ta muốn ngắm nhìn và yêu thương.
Điều làm cho anh không thoát ra được, chính là giọng thiếu nữ nghêu ngao hát, một đoạn nhạc ngắn nhưng là điểm nhấn của ca khúc. Một giọng hát trong veo, ngọt ngào đến mức có khả năng chữa lành mọi tâm hồn đang cô đơn, lạc lõng.
Âu Cẩn Đình hỏi đạo diễn: " Cô gái này là ai"
Đạo diễn thật ra cũng không biết cô ấy là ai, chỉ biết cô là giúp việc trong căn biệt thự trên đảo
" Có tố chất lắm đúng không. Tôi cũng không biết cô ấy là ai, chỉ biết tên là Tiểu Duy, làm giúp việc trong biệt thự trên đảo. Cũng không biết vì lí do gì mà Nguỵ Viễn lại chọn cô ấy đóng thay, nhưng mà cô ấy thật sự rất hợp. Lúc dựng clip tôi cũng kinh ngạc y như cậu vậy."
Âu Cẩn Đình chỉ gật đầu, sau đó lại quay qua hỏi Nguỵ Viễn đang lướt điện thoại đọc bình luận của mọi người về cô gái kia, anh có chút nhíu mày. Rất nhanh liền khôi phục trạng thái thờ ơ lạnh lùng như mọi ngày, hỏi cậu:
" Giọng hát cuối mv là cô ấy hát à, cậu thu âm cho ấy sao."
Nguỵ Viễn cà lơ phất phơ đáp:
" Hay lắm đúng không, tôi nghe xong còn bất ngờ nữa đó. Không ngờ cô ấy mọi ngày vừa thô lỗ, vừa hung dữ, đôi khi còn có cảm giác giả tạo. Vậy mà lúc make up lên, trong khác hẳn luôn. Còn giọng hát thì miễn bàn, quá là ngọt ngào. Đáng tiếc, cô ấy sẽ không bao giờ chịu làm ca sĩ."
Âu Cẩn Đình nghe vậy cũng không hỏi nữa. Dù sao cũng chỉ là một viên ngọc không được mài dũa mà thôi. Mà xung quanh anh, ngọc thô cần anh mài còn rất nhiều.
Từ lúc quyết định lấn sân vào thị trường giải trí, anh gặp qua không biết bao nhiêu loại người. Người có tất cả như Nguỵ Viễn, người giỏi nhưng không có thời, người đẹp nhưng không có tài năng,... dù là dạng người nào, anh cũng đều gặp qua. Chỉ là chưa bao giờ gặp qua một cô gái có giọng hát và ngoại hình ấn tượng với anh như vậy, cơ mà thật đáng tiếc.
Đã một tuần từ lúc Ái Duy theo Hải Anh về A thành. Dì Châu không về biệt thự Âu gia, mà cùng ba mẹ con ở lại căn hộ trong khu đô thị mới xây cũng rất gần trung tâm.
Đặc biệt là, ở đây có trường mầm non nằm bên trong tiểu khu, tiện lợi cho bọn trẻ đi học.
Căn hộ có hai tầng, tầng 1 là phòng khách và nhà bếp, rộng rãi thoáng mát. Tầng 2 có 3 phòng ngủ, 1 phòng đọc sách, bên ngoài còn có phòng khách nhỏ, được thiết kế lại để làm sân chơi cho hai bé con. Căn hộ có một khoảng sân nhỏ, trồng rất nhiều hoa, còn có thêm một chiếc xích đu màu trắng, vừa vặn cho bé con mỗi ngày đều có thể ngồi hóng mát, đọc sách.
Một tuần này dì Châu luôn ở với mẹ con cô, vì cô chưa có bằng lái xe nên tạm thời đi xe máy. Dì Châu vì thế mà mua cho cô một chiếc xe máy rất là dễ thương, kiểu dáng cũng rất hợp, trên hết vẫn là, không phải loại xe cao cấp nhất.
Dì còn mua cho cô một chiếc điện thoại mới, là loại mới nhất hiện nay.
Những ngày này, Lê Ái Duy đều được đưa đi chăm sóc da, chăm sóc tóc, rồi đưa đi lựa chọn trang phục, tất cả đều là đồ thiết kế riêng nhưng kiểu dáng lại vô cùng
chuyện dụng.
Nếu không phải người am hiểu sẽ không thể nhận biết được đây là từ nhà thiết kế thời trang hàng đầu thế giới làm ra.
Bọn trẻ thì không cần phải nói, được bà nội tặng cho nào là quần áo đẹp, đồ chơi mới, ngay cả đến việc làm giấy tờ cũng chỉ mất một buổi sáng là xong. Lê Ái Duy nhìn Tiểu Ngư ngạc nhiên khi nhìn thấy căn phòng ngủ màu hồng toàn gấu bông và búp bê mà cô bé thích, lòng cô chợt thấy mất mát vô cùng.
Đây là điều mà có thể cả đời cô cũng không bao giờ cho con bé được.
Đại Ngư cũng được bà nội thiết kế hẳn một căn phòng ngập tràn những hành tinh, có thể thấy bé con rất thích nghiên cứu về kĩ thuật. Gen của Cẩn Đình đúng là không thể đùa được đâu.
Còn phòng ngủ của cô, là một căn phòng chỉ có vài món đồ cơ bản. Dì Châu nói rằng, không biết cô thích gì, nên chỉ lặng lẽ cho cô một tấm thẻ đen, bảo cô muốn trang trí như thế nào cứ mua sắm tuỳ thích, nhà họ Âu không có gì ngoài tiền.
Lê Ái Duy nhìn mình trong gương, cô gái vóc dáng thanh mảnh trắng trẻo cùng gương mặt thanh tú này là cô sao. Cô có thể đẹp như thế này sao. Cô cũng có thể làm công chúa sao.
Lê Ái Duy cũng không biết nữa, những năm qua cô chỉ ước mơ, mỗi ngày đều sẽ có thật nhiều tiền để có thể nuôi bọn trẻ lớn lên. Cố gắng cho bọn trẻ thật nhiều tình yêu thương. Dù sao vẫn là bản thân cô ích kỷ, cô tự quyết định chuyện mang thai, nếu không bọn nhỏ sẽ không phải cùng cô chịu khổ nhiều năm như vậy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất