Say Mê Em Lê Ái Duy (H) - Ngưng Tình Tuyết

 

Sáng hôm sau, Lê Ái Duy dậy sớm chuẩn bị bữa ăn cho bọn trẻ, cô vẫn chưa nói hết về mình cho dì Châu, thật ra cô không phải gần đến tháng mới chảy sữa, mà những ngày bình thường, mỗi lần cô cảm thấy nhớ Cẩn Đình cô cũng rất hay chảy sữa, có điều là không có nhiều lắm thôi. 

Hôm nay, cô lại làm bánh sữa cho bọn trẻ. Dù sao sữa mẹ vẫn rất tốt cho trẻ em. 

Cô nhìn đồng hồ cũng đã 7h hơn, nên đi lên đánh thức bọn nhỏ. Đặt lên trán hai bảo bối một nụ hôn thật ngọt ngào, cô bế từng cục cưng vào nhà vệ sinh, giúp bé con làm vệ sinh cá nhân, sau đó thay cho bọn trẻ một bộ quần áo mới thật xinh đẹp. Cuối cùng là nắm tay hai bé cưng xuống nhà ăn sáng. 

Lúc bước ra khỏi phòng, vừa hay chạm mặt dì Châu, bà cũng một đêm khó ngủ. Cơ mà lại nhìn thấy hai tiểu bảo bối trắng trẻo đáng yêu trước mặt, bà lại thấy tinh thần tốt hẳn lên. 

Tiểu Ngư nhanh nhẹn chào hỏi bà, sau đó con bé nhìn mẹ, ý muốn nói con nắm tay bà xuống lầu có được không ạ? Khi Lê Ái Duy gật đầu mỉm cười, con bé liền rời tay mẹ, chân ngắn chạy đến cạ cạ cái má phúng phính vào chân bà, nũng nịu nói " bà ơi, nắm tay nắm tay." 

Hai bà cháu nói cười giòn tan đi xuống lầu. 

Lê Ái Duy cũng cười thật hạnh phúc, cô cúi người bế Đại Ngư, thằng bé lúc đầu muốn từ chối, nhưng cô làm mặt giận, cuối cùng thật bé thở dài một cái, cũng ngoan ngoãn cho mami bế xuống nhà. 

Tiểu Ngư thấy vậy bèn quay ra trêu anh hai, làm Đại Ngư mặt đen lại, lúc giận dỗi thật sự rất giống với Cẩn Đình. 

Ăn sáng xong, bọn trẻ xin phép ra ngoài sân chơi đồ chơi. Trong bếp chỉ con cô và dì Châu, hai người vẫn im lặng không biết nói gì. Mãi một lúc lâu, Lê Ái Duy mới lên tiếng 

" Dì à, dì trông bọn trẻ giúp con vài hôm có được không. Có có việc phải đi vài ngày ạ." 

Châu Hải Anh kinh ngạc, bà lo lắng hỏi lại 

Có chuyện gì à, có cần ta giúp con không." 

Lê Ái Duy cười ngọt ngào đáp 

" Dạ không có gì đâu ạ, chỉ là con muốn đến thăm bà ngoại. Cũng lâu lắm rồi con không có đến thăm bà." 

Dì Châu " a" lên một tiếng, sau đó mới vui vẻ bảo con cứ yên tâm lo việc của mình. Bọn trẻ cứ để bà chăm cho. 

Thị trấn An Hoà nằm ở thành phố C, cách A thành tầm hơn 3 tiếng đi xe. Dì Châu vốn dĩ muốn kêu tài xế đưa cô đi, nhưng cô đã từ chối. Cô muốn được tự nhiên. Một phần cũng không muốn làm phiền mọi người. 

Bây giờ cũng đã trưa, quán sủi cảo của bà ngoại chắc sẽ đông khách, một mình bà chắc sẽ làm rất cực. Lê Ái Duy biết, bà ngoại muốn tiết kiệm tiền cho mình, nên là một hai không chịu thuê nhân viên, một hai tự bản thân mình làm. 

Cô đứng trước cửa hàng sủi cảo nhỏ ở một con hẻm, khách xếp hàng đợi đến lượt rất đông. Lê Ái Duy cũng hoà vào dòng người mà xếp hàng. Mãi mới đến lượt cô, cô nhẹ giọng gọi món: 

Bà ơi, cho cháu một phần sủi cảo tôm không hành ạ" 

Có ngay có ngay" - bà ngoại giọng còn rất khoẻ trả lời khách. Bỗng bà ngừng lại, giọng nói này, bà bỗng ngước mắt lên nhìn. Đôi mắt lem nhem đã mờ dần, nhưng gương mặt Tiểu Duy yêu quý của bà sao bà có thể không nhận ra. 

Tiểu Duy nhìn gương mặt bà ngoại hiền lành, trên mặt đã có nhiều dấu vết của năm tháng, mắt bà nheo lại để nhìn cô rõ hơn. Trong giây phút ấy, Tiểu Duy chạy đến ôm chặt bà. 

Vì Tiểu Duy đến, nên có người phụ bà, rất nhanh quán cũng bán hết và cũng dọn dẹp sạch sẽ. Hai bà cháu lúc này mới có thời gian ngồi nói chuyện với nhau. 

Lê Ái Duy như ngày bé nằm trên chân bà, tay choàng qua ôm cái bụng nhiều mỡ của bà ngoại, gửi gửi mùi hương trên người bà. Còn bà thì xoa xoa gương mặt xinh đẹp của cô, vuốt vuốt mấy cọng tóc mai của cô. 

Cô kể cho bà nghe về cuộc sống của mình 5 năm qua, đương nhiên cô không kể chuyển mình cực khổ ra sao để nuôi bọn trẻ. Cơ mà làm sao bà ngoại lại không biết cơ chứ, dù một tuần này cô được chăm sóc da, nhưng những vết thương, những vết chai trên tay cô không thể rất nhanh mà biến mất được. Bà nhìn mà thấy đau lòng. 

" Sao hôm nay cháu đến, lại không dẫn theo bọn trẻ. Ta cũng muốn được gặp chắt ngoại." 

Lê Ái Duy mỉm cười, trả lời bà 

" Lần sau bà ạ. Lần này cháu đến thăm bà với thăm mộ ba mẹ xong sẽ về ngay. Lần sau cháu sẽ dẫn bọn trẻ đến chơi thật lâu với bà được không ạ." 

Bà nén sự đau lòng, nhìn cô 

" Lần này cháu lại định đi bao nhiêu năm nữa hả. Nếu cực khổ quá, thì về với bà. Bà cũng già rồi, cũng không bán sủi cảo được bao lâu nữa. Lúc đó giao hết cho cháu, bà chăm con giúp cháu cũng được mà." 

Lê Ái Duy cảm thấy chua xót, cô lại giải thích cho bà " dạ không đâu ạ, Tết cháu sẽ về thăm bà có được không?" 

Bà vẫn không tin nhìn cô. 

Lê Ái Duy bật cười 

Bà à, cháu của bà không đáng tin như vậy sao? 

Aizzza, được rồi được rồi. Cháu sẽ nói thật cho bà biết ạ. 

Lần này cháu về A thành để tham gia một cuộc thi. Nếu cháu thành công, cháu sẽ được làm người nổi tiếng đó ạ. Lúc đó, cháu sẽ kiếm thật nhiều tiền để đón bà lên A thành ở với cháu và bọn trẻ có được không ạ. 

Còn nếu như cháu không thành công. Vậy cháu sẽ về bán sủi cảo phụ bà có được không nào." 

Bà ngoại lúc này mới yên tâm đôi chút. Dù bà không biết cuộc thi kia là gì, nhưng bà nghe ra trong giọng nói của con bé, một giọng nói rất tự tin. Là âm thanh của Tiểu Duy ngày ba mẹ con bé còn sống, tràn đầy sức sống. 

Ba mẹ cô mất lúc cô chỉ vừa học cấp 2. Một cô bé lớp 8 phải chuyển trường từ thị trấn ở đảo đến thị trấn Hoà An để sống cùng bà ngoại. Vì nhà nội của cô cũng không mấy yêu thích gia đình cô, cũng rất nhiều năm không liên lạc, nên khi ba mẹ cô gặp chuyện, bọn họ cũng từ chối nhận đứa cháu này. 

Mấy cậu dì thì cũng không khá giả là mấy, bọn họ cũng phải chăm lo cho gia đình mình. Chỉ còn duy nhất bà ngoại, bà mở tiệm sủi cảo nhỏ, yêu thương vô điều kiện với đứa cháu này. Nên đã đem cô về nuôi dưỡng. 

Lê Ái Duy cứ thế mà đi học cấp 2, cấp 3 ở nơi đây. Từ lúc ba mẹ mất, Lê Ái Duy trưởng thành trong một đêm. Cô không còn là một cô bé vô tư hồn nhiên, suốt ngày ca hát nhảy múa nữa. 

**** 

A thành về đêm đèn xe tấp nập, khu ẩm thực bên ngoài đại học A cũng rất đông vui nháo nhiệt. Thời tiết tháng 6 về đêm rất mát mẻ, không oi bức như ban ngày, rất thích hợp cho những cô gái trẻ mặc váy hai dây, mặc áo crop top quần đùi,... mỗi người mỗi vẻ, ai nấy đều toát lên dáng vẻ thanh xuân. 

Lê Ái Duy vào một quán xiên nướng, là quán ngày xưa mỗi lần có chuyện vui cô đều cùng Mộng Nhiên đến đây ăn mừng, dù cô chỉ học ở đây vài tháng mà thôi. 

Ông chủ đem qua mỗi món 2 xiên, cùng một chai rượu trái cây, Lê Ái Duy mỉm cười cảm ơn. 

Cô hôm nay ăn mặc đơn giản, chỉ quần jean và áo thun rộng, tóc đen dài cột cao. Nét mặt cô cũng tốt hơn rất nhiều, dù sao cũng hơn 1 tuần cô không cần phải làm việc nhà, chạy bàn,... cuộc sống của người có tiền cũng thật tốt quá đi. 

Lê Ái Duy thật ra rất muốn đi học lại, cơ mà bây giờ các bé lớp 12 cũng gần thi tuyển sinh rồi. Cô bây giờ vẫn là không có kịp ôn thi lại. Mà một năm này cũng không thể ở nhà chơi không được, nên cách tốt nhất vẫn là theo sắp xếp của dì Châu. Dì bảo cô đi thi thì cô đi thi vậy. Dù sao làm idol cũng tốt, nếu may mắn cũng có thể kiếm được thật nhiều tiền. 

Nghĩ như vậy nên cô cũng rất thoải mái, ăn uống no say hết đêm nay, lại về với hai bảo bối ở nhà. Dù sao ba ngày rồi cô không gặp bọn trẻ, chắc Tiểu Ngư sẽ khóc ầm lên cho mà xem. Nghĩ đến bé con ở nhà đòi mẹ, tâm tình cô lại rất tốt, vui vẻ vừa ăn xiên vừa ngắm phố xá xung quanh. 

Bỗng một cô bé trông khá dễ thương ở đâu đi đến, cô bé lễ phép chào hỏi cô 

" Chị ơi, cho em hỏi đây có phải chị không ạ." 

Cô bé hình như là sinh viên của đại học A, đang ra ngoài ăn uống cùng bạn bè, bỗng thấy Lê Ái Duy rất giống với diễn viên nữ trong clip của idol nhà mình, nên mạnh dạn đến chào hỏi. 

Đặng Ngọc vừa nói vừa đưa chiếc màn hình điện thoại chụp Lê Ái Duy trong chiếc váy trắng đứng chung khung hình với Nguỵ Viễn. Cô nhận ra bức ảnh này, đây là lúc Nguy Viễn nhờ cô đóng clip chung ở đảo, cơ mà, sao cô lại xinh đẹp như thế nhỉ. 

Lê Ái Duy nhìn ngắm vài lận, nuốt ực xiên thịt, cô uống một ngụm nước lọc, nhẹ nhàng đáp 

" À, em có thể cho chị xem hết clip này được không? Chị thấy cũng hơi giống chị, cơ mà chắc không phải chị đâu, chị sao lại xinh đẹp như này được." 

Cô bé kinh ngạc " a" lên một tiếng, sau đó vui vẻ ngồi xuống, bật ZuTup mở clip cho cô xem, dù đã phát hành được 1 tuần, clip vẫn thống trị các bảng xếp hạng, lượt view mỗi ngày một tăng. Lê Ái Duy trước đó cũng không ngờ tên trẻ trâu như Nguỵ Viễn lại nổi tiếng đến vậy. 

Lê Ái Duy chăm chú xem clip, trùng hợp là, nội dung mv này, sao lại giống cô và người bạn lúc nhỏ của mình đến vậy. Nếu ngày đó cậu bé không được ba mẹ đón về, chắc lớn lên bọn họ cũng giống nam nữ chính trong mv này, cùng nhau dạo chơi khắp làng chài Vui Vẻ. 

Điều làm Lê Ái Duy kinh ngạc hơn nữa, chính là giọng hát cuối mv. Cô nhớ lúc trước khi rời đảo, hắn bảo cô hát giúp hát câu hát đó, cô cũng nghêu ngao hát thôi. Lúc đó chỉ thấy hắn thu vào điện thoại, cứ tưởng hắn thu vào để chọc cô hát dở, vậy mà hắn lại cho cô hát đoạn cuối. Tên này đúng thật là muốn làm gì thì làm. 

Lê Ái Duy nghĩ gì trên mặt liền hiện rõ, làm cho biểu cảm của cô trong mắt Đặng Ngọc vô cùng thú vị. Cô bé quan sát Lê Ái Duy rất kĩ, đây chắc chắn là " thần tiên tỷ tỷ" mà chồng yêu của cô luôn nhắc, chỉ có điều, hình như chị ấy còn không biết bản thân mình rất là xinh đẹp a~. Lúc cô giật mình mới phát hiện ra, cô bé lúc nãy vẫn luôn quan sát mình, Lê Ái Duy mới lấy lại gương mặt lúc nãy, nhẹ nhàng nói: 

" Cảm ơn em rất nhiều. Chị xem xong rồi nè. Bài hát rất hay, mv rất đẹp, Nguy Viễn cũng rất đẹp trai." 

Cô bé ngơ ngác nhìn Lê Ái Duy, rõ ràng chị ấy biết chồng yêu của cô, vậy mà lại không thừa nhận mình là nữ chính. Đặng Ngọc lại quan sát, cô 

bé chợt nhận ra, chị gái xinh đẹp này hình như không hề biết Nguy Viễn nổi tiếng như thế nào. Nếu không, sao chỉ có thể hờ hững như vậy cơ chứ. 

Mà Đặng Ngọc cũng không muốn làm phiền Lê Ái Duy, dù sao chị ấy cũng nói không phải. Nếu cứ làm phiền hình như có chút không được lịch sự, nên cô bé cũng gật đầu chào rồi quay lại bàn ăn với bạn bè mình. 

eyJpdiI6IlU1RUJTVGhYSFBEZWFuVEN5MUtjSmc9PSIsInZhbHVlIjoieHdoVVBVNks0TkhcL25aTjNMUzExejB0UzR2TzIwUmxSZWlIRGJxSjVMcU1odVhYeWVBV1UwdmhJTXR3XC80Zmk0YW0wSEU5SUNyOFFcL0FtdmQ2bVQrV3JcL2FhVXFHVUphS3Y2N2xKb3NacysySU45YjB1VnlCa1RkOGx4ZmxFQXdMNWIxMGx6Q1AzY2MzeVFnR0FjRVc3OWh4V1wvMnBDejNKRlwveXZCZk5vNjc2eDJRU085WEZoSjJVUjBlT21iaG9HQTN0bGF3eEJRd1U0WGtQbFVhYjd6V201aGpLa1wvZDZaMnhiNU0xRDFVTXB2ZjNTVGFuYWZjOVJRNXR6dEFaK3AxTStGZFU0TlV5UGk1eHRNVU90SEJ6Q3lmTmZBdDdqMzhRXC8wQ3puUDZUR0xscjNaSjZBWmVNRXcyZ0lqclNxSXBWUzUrUmxrdWtWbXlhMHdWNXIraWY3VUpXXC94aUwwNWNPeURaVWlWMVwvdFJGcDBSRzhhY05TejNZQVwvdnUzT0JEWnRXT01aMWlyQzVqOHJZQWIzeEptaFY4NUJ0ZjM3Zk5pOXBJYzhZVmI4U3pTdmYxdTlSRTBnMUk0S2ZUZnVURG8zVjQ2eitTdDlCUlNmeEJzK1luNDFpQnhvQ1dkK3pPWjc5aHdkUWxXZz0iLCJtYWMiOiJiM2ZjNWJlNTNmYjY3YmI3NzAxMDgyZjU1YjY5YTg5NjgzMjI1NzY2MWE1NTRkNTY0NThmNTc5NWJiZDA3NzQzIn0=
eyJpdiI6IkxRRzFRcEs3ek00RTdpNDVqRDQ5cmc9PSIsInZhbHVlIjoiVzByNFZ0d25jY2RzRlwvaGRDdHNzVjdtc0JUZlAzcmN0QkZIaHVZaUVuXC9LMEhoeDB6R09xdTJaXC9DZitpUDVTNEI1NU5LVENiN01nVzdVVVY0MGJiNlk1ZGZyQUFNU2pBWXp3M2tHdGVrdUw3SDVxZlVvNjFiUmU0ZWkwNmV0MGZnOG5nWUVJOW5vTVcyVVZpM01PS1U1RDE5QVBVeU5vSmJLRmFVUUM3VHZXMTVqd0RIWG44czdWeWxqMHowUk9yUEIwa2t3N01Zd2pGUlVIZGVSbnZ6SlBmK29zdDhkRkZVZ2RiVlkrYmdzczlBZ3g3SUNIamMrRnU0XC9XMU5wM21cL0NxMW9XcnBFZlwvdzdcL0JWZDRSSGJBeVNcLzJFMDlwNEphVkV2WmtUcFQzR1wvWWJlejh1MnRYOU04Mm4rZkVtUElBOEZKblwvZ0dxdHJUMjQ0aTZhZmhUcmZiM0dUWktZeVBqR3BMQ1RhOWRNZ0llenUrSFNEWWdxVUU5elwvcWQ2eFQza1FMaEZnbUxtTG1EMkh2bExZWUFMUjZYMUI2cG11S0tMbUhxeDVnN3E0ekloRzNiNGxwSkxOY2lKckh6UHRPUVhqT0RkXC9CWkZBMDVLTnJvK1ZCOERLZmxkdnlmQk1COVFzbnRva3RkYUZQVFhmRWE4bWJPOWszK1wvYzFacVwvU29rRlE2cVpPXC9sSzU1d01DV0crK1VlMXl4Z3hUSEw3Q1h0WFh5bFByQkRQVVRPektLZjVFbUNMYzB3Z3VCMGtVMHYwY0FuS3I3K3ZhclBZajN2eWN6SnJcL2pCUUxNQklXalB4MHN3ZE53cXU2ak0rc1wvMUxNaHZiRVwvcDFIcEx0Yzc4RjdCeFwvTFNmREFLQmRiVzFYTGFmVlo4SURRN2Nadmdhc3A2R2M4Q1FFeVwvdEdrUXY4TGw5NlRUVlIxUHVYViIsIm1hYyI6ImY4OThlYmI0YmM4NzdkNTM5ODczZmM5YzRjOTg5ZDdmOGRmOWNjMmQ3ZGYwZDFkNDVjMWEzMDFhNmYyZjdmYTMifQ==

Cô thầm nghĩ, nếu như Cẩn Đình không mở công ty làm tư bản, nếu anh đi làm ca sĩ hoặc diễn viên, biết đâu chừng bây giờ anh cũng đang vô cùng nổi tiếng.

Ads
';
Advertisement