Say Mê Em Lê Ái Duy (H) - Ngưng Tình Tuyết

 

Với sự cho phép của phu nhân, mẹ con Lê Ái Duy cứ vậy mà có chỗ nương thân qua những ngày mưa bão. 

Những năm gần đây Lê Ái Duy luôn tích góp tiền để trả lại cho Hạ Tinh tiểu thư. Cũng vì vậy mà trong nhà chẳng có gì quan trọng. Đôi lúc cô tự hỏi, nếu ai đó có ý định ăn trộm nhà mình, chắc sẽ tức giận lắm cũng nên. 

Mưa liên tục một tuần thì nắng lại về. Cũng là ngày mà cô sắp đến kì kinh nguyệt. Mỗi tháng trước đó ba bốn ngày, ngực Lê Ái Duy sẽ cương lên thật lớn, sữa cũng vì vậy mà chảy ra nhiều hơn, chỉ cần vận động một chút cũng làm sữa chảy ra ngoài, dính hết lên áo. 

Lúc này cô đang làm bữa trưa cho phu nhân, không hiểu sao sữa lại tràn ra nhiều như vậy, nhiều đến mức dù cô đã mặc tận ba lớp áo vẫn cảm nhận được sự ướt át. Cuối cùng cô phải đành tắt bếp, chạy lên căn phòng được phu nhân cho mẹ con cô ở tạm ở lầu 2, kiếm quần áo sạch để thay. 

Chẳng qua cô không thể ngờ, vừa chạy lên lầu liền gặp ngay Hải Anh, bà đang chuẩn bị xuống bếp xem cô hôm nay nấu món gì. Dù sao cô con dâu này của bà nấu ăn siêu cấp ngon, mỗi ngày bà đều rất mong chờ được ăn món cô nấu. 

Hải Anh làm mẹ cũng được 23 năm, cũng không ít lần nhìn thấy họ hàng, bạn bè, con cháu nội ngoại sinh con rồi căng sữa. Đây chẳng phải là tràn sữa sao. 

Sắc mặt Hải Anh đột nhiên đen lại, đầu óc bà tạm thời không kịp nhảy số. Mọi thứ rối tung, con dâu bà căng sữa, là con bé có thai sao, hay là con bé ngoại tình,... hàng ngàn lí do cứ vụt qua trong đầu bà. Mãi đến khi giọng Ái Duy ngọt ngào gọi hai tiếng " dì Châu" bà mới tỉnh táo lại. 

Bà nhìn cô gái nhỏ trước mặt, tay đang cố che đi bộ ngực đang không ngừng căng sữa của mình. Hải Anh rất nhanh liền trở lại bộ dáng thanh tao mỗi ngày, nhẹ nhàng hỏi 

" Con đây là..." 

Lê Ái Duy biết mình không thể giấu được, cũng nhớ lại ngày đầu tiên gặp nhau thím Trương đã kể hết mọi tình hình của cô cho phu nhân nghe, cô tự đón rằng phu nhân có vẻ không thích người nói láo, vẫn là nên thật thà thì hơn. 

Nghĩ vậy cô mới cúi đầu, giọng nhỏ thật nhỏ nói: 

Dạ thưa, con bị tràn sữa ạ." 

Hải Anh hết sức kinh ngạc, nhưng vẫn cố giữ nét mặt bình tĩnh nói 

" Chẳng phải con sinh được 4 năm rồi sao. Sao lại còn sữa." 

Lê Ái Duy vẫn cúi đầu, trả lời bà 

" Dạ, con cũng không biết vì sao nữa. Ngực con vẫn luôn tràn sữa ạ." 

Hải Anh nhìn bộ ngực phẳng của cô, trong đầu không khỏi hoang mang, nếu sữa của con bé nhiều đến mức đã 4 năm vẫn tràn, vậy sao ngực lại nhỏ thế kia. Mà Ái Duy như nhìn ra vẻ mặt nửa tin nửa ngờ của bà, cô hít một hơi thật sâu, vẫn là chọn cách nói ra. 

Thật ra, là con ép ngực ạ." 

*** 

Đây là lần đầu tiên Lê Ái Duy khoe cơ thể trước mặt người khác, dù là với phụ nữ, cô vẫn rất ngượng ngùng, nhưng vì hành động kiên quyết của phu nhân, cô chỉ có thể làm theo. 

Châu Hải Anh lớn lên trong cảnh tranh giành quyền lực, bà từ nhỏ vốn rất kiên cường mạnh mẽ, bà rất ít khi khóc. 

Lần cuối cùng bà khóc vì đau đớn, bất lực là nhiều năm về trước, ngày mà bà lạc mất Tiểu Đình Đình của bà. Hoặc có lẽ là sau đó, bà đã khóc vì có thể tìm được bé con của bà, cũng chính là trên hòn đảo nhỏ này. 

Không dĩ nhiên mà gia đình bà hỗ trợ phát triển du lịch cho người dân nơi đây. Bởi lẽ nơi đây là quê hương của người đó, của đôi vợ chồng tốt bụng đã cứu mạng và nuôi dưỡng bé con của bà nhiều năm về trước. 

Vậy mà hôm nay, trên chính hòn đảo nhỏ này, bà lại khóc một lần nữa. Khóc vì cô gái nhỏ ở trước mặt mình. 

Hải Anh nhìn Lê Ái Duy cởi từng chiếc áo, sau đó là từng lớp từng lớp băng quấn ngực. Bên trong làn da mà ai cũng nghĩ rằng ngăm đen kia, bên trong lớp băng nịt ngực ấy, lại là một cặp ngực sữa vừa to vừa trắng, trên ngực còn có vết lằn đỏ do vải chèn ép lâu năm. 

Tim Hải Anh đau nhói. Bà nắm chặt hai tay, cố kìm chế những giọt nước mắt sinh lý đang không ngừng rơi xuống. Bất giác, bà bước đến ôm chằm cô vào lòng. 

Bà thật sự không muốn che giấu thêm nữa, một phút giây cũng không. Bà đã quyết, dù hôm nay cô có thể sẽ phủ nhận, có thể sẽ nghĩ bà tiếp cận cô vì bọn nhỏ, hay dù cô có thái độ như thế nào. Bà cũng phải dẫn cô rời khỏi nơi đây. 

ở 

Con dâu bà bà tốt như vậy. Sao có thể vì sự vô tâm của con trai bà, mà ở nơi đây chịu khổ nhiều năm như thế. Bà không chấp nhận được chuyện này, Âu gia cũng sẽ không chấp nhận được. 

Lê Ái Duy vốn dĩ đang vô cùng ngượng vì phải khoe cơ thể trước mặt người lạ, dù cho có là phụ nữ với nhau đi chăng nữa. Cô còn chưa kịp tính mình phải làm gì đã bị phu nhân vừa ôm chặt vừa khóc. Làm cô có chút bối rối, vội nhẹ nhàng đẩy phu nhân ra. 

" Phu ... dì Châu à, dì sao vậy ạ." 

Châu Hải Anh lúc này mới bình tĩnh lại, bà nhẹ nhàng buông cô ra. Bà hít thở một hơi thật sâu, rất nhanh liền khôi phục trạng thái thanh lịch của mình, bà nhìn thẳng Lê Ái Duy nói 

" Tiểu Duy à, ta có chuyện muốn nói với con." 

**** 

Chiều hôm đó, Lê Ái Duy không đến biệt thự lớn nữa. Cô thu dọn đồ đạc cùng quần áo của bọn nhỏ rất nhanh liền trở về căn nhà nhỏ của bọn họ. Đêm hôm đó, cô không ngú. 

Lê Ái Duy nhớ lại từng câu từng chữ phu nhân nói với mình, nói cho cô biết lí do bà ấy đến đây. Cô hiểu từng lời bà ấy nói, chỉ có điều cô không thể tiếp nhận được thôi. 

Bầu trời đêm trên đảo rất đẹp. Một mình cô ngồi trên chiếc ghế gỗ, tựa bên cửa sổ nhìn ngắm những vì sao, trong lòng trống rỗng. 

Cô để cho gió biển thổi vào gương mặt thanh tú của mình, cô muốn tâm mình thật thanh tịnh. Lê Ái Duy biết, bầu trời trước cơn bão đều luôn đẹp như thế. Cô tự hỏi, tương lai của mẹ con cô sẽ ra sao, phải chăng cũng có thể tươi sáng như những vì sao trên bầu trời kia. 

Một tuần rồi cô không đến biệt thự. Cô cũng không đến nhà hàng hải sản của thím Trương làm việc. Một tuần này, Lê Ái Duy mỗi sáng đều dậy sớm chuẩn bị đồ ăn cho bọn nhỏ, sau đó liền chở bọn trẻ đi học. 

Sau đó cô liền đến những nơi đẹp nhất trên đảo để nhìn ngắm thiên nhiên nơi đây. Cô ở nơi cao nhất của hòn đảo, hoài niệm lại những chuyện đã xảy ra suốt 5 năm qua, từng chút từng chút nhớ về những ký ức khó khăn ấy. 

Cô cũng nhớ lời của phu nhân nói với mình vào buổi trưa hôm đó 

" Tiểu Duy à, con không nghĩ cho con, cũng phải nghĩ cho tụi nhỏ. 

Những ngày này ta đã tìm hiểu, trên đảo chỉ có một trường mầm non tự mở và một trường tiểu học. Đến cấp hai liền phải vào thành phố học, với điều kiện nhà bọn trẻ phải có đủ tài chính. Theo ta biết, trường nội trú học phí cũng không hề rẻ. 

Con có thể tức giận vì ta tự ý điều tra con. Nhưng là một người mẹ, một người bà, ta bắt buộc phải biết con là người như thế nào. 

Những năm qua con sống như thế nào, chắc con cũng hiểu rõ hơn ta. Nhưng với mức thu nhập con kiếm được, không thể đảm bảo có thể nuôi một đứa trẻ đi học nội trú ở trường cấp hai. Đằng này, con lại nuôi tận 2 đứa. 

Rồi khi lên cấp 3, lên Đại Học. 

eyJpdiI6IndjdXBrTVZGXC9IUHBUZ2Viakt4N1JRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImlGcFdHaEZLZGc3cGFtd1wvU2hzXC9Mb1diVDlER2hyOWZmdWFFZWpwcURuSnBSNlpiT2QyUmgyV0ZKTm1rNjAzYXA4OExRMTBqc3NVZTAyR0JYZ25KcGlaQzI5UTR0NDdDMXVYcm1FR2ZyYXhUVnJxVGRwY0VpY1JyZDJ2a1ZpakVSdlJyeTZPSTZjZ2pWZE1uUmJmRTBlcXAwOVo0WGtSS2E1Q3V0MWFzY2NoYlR3MlRESDVmVDdIQnZ1ejMyM1FXQTlMMVIxemFzN3lZWExcL3llc3lGSUxyY05cL05JcFg1bVhUdG83VlRBeU56NnBmRjBXbWw4K01UYlRCaHNFUHlnYTlNUUdGbUhcL0pucGNYaWZcLzJcLzdMb29SMEtKR2xHcE43UkZkSFpCb3NYM2FDUXJsUzJzNVZ1OUVcL2UzVVwvMDh5anBDdmRIelBYVmNrazRnY3k3SzR5MEJlSE9OK1A5aTFEclpyU3lEUks2TWxKRll1V2tFOUVVd1F5cTRpYTdMRVlvKzJUXC81aGZodlpPWnJ2VUh1cHdjYzFReHhIZ2lGMGJoZTNWVGg0cGJzPSIsIm1hYyI6IjlmMTI4MzBiMzNmYzE2MDdkNGQ0NTM2ZWU0ODMzNDk5YjJhZDVkNGYxM2Y0MmJlYTIxYmMxMDg3ODRiNDIxMzQifQ==
eyJpdiI6IjNTZnBENjJwaERhK1FpRU9UUTNocVE9PSIsInZhbHVlIjoiSGNKdjFSOGkzdWdLWlowbkpHTUpIdXd4K2ZRWFJLa1owUG5neWFVM0tUT2Uyem55NEoyQkFLZ1FJNU1MSXU3SHFWQnNwV252b3NFZXVLYzNLZlRRVWYxVDNQcDdTNDZsaEMyZVwvVG9uSzB5WFFRM2VUNUg0bHRZSWRUZ2xWZWZENmd1eW9JUVJGM3BSNHBvVnplb2ErWGVCQXQ0dzAzdEoyTXB4Uk1DaWNZVTZaekpCWDZxYVQwVXQrd0hXZmZLb1h3NzcwSXQzSStWMGordDVwVHIrVFR6SVJhTSszTVdtSmFhaEVcL0tuNzBFMFNBXC9xMmdnUUM2cW0zQ0pkemdkMmRUaTNqVzVVbDZKRFpmek1ZbysyeElBaDNhclwvRGVjcE9NR0phWUswUlwvUStla1VVWCtaZ0tQR2ROeG9rYVhwczMzcTBTWDNyZUZQVnE0ZFkrR25VOEkxanV2cXVOWmJhVzYyZWZCTzdraGZwODRZV3ZEQ28rdzR0dTE5Z0V2ZWlGNHZnWGgySkRrNW14Y1BsYlJ4ZlRUZGExbWdKUjJhdjJmSFB6YUhsZ2tKKzJYNHUwRkRmVnFaa1BuYTJad0tqVlFzdW9QWlYwTjBkUkN2bkczXC91MVNZMTNOMlNiVjRnd3dwemx2UWIxaHkxMm1ldmdmbjJjQ2ptTHNReUdQY0pNVUV1R2JBUDdNZlwvYVZcLytDNWR1TEMzTDhiQ01IZUhNWVpmbmNhRHR2K2FrK1huUGUxdkRGc3hiK0xmUUZHQjY1UXJxdytiTVpBVXBNXC9jT013NDFWMiszd3RiZFpoREpVOVwvMVYwSVVOOXl2bjZ1SDRkRFYwWWg5UVNqdk5mYTViNzc3Q3NxUVVDSFwvOStoYzlNKzh5c24xN0k4eUNJQnN3b1FOREp0V1MyTmVTNDZpaUg0a0lYUG1hXC9KQm9DclI1TURIdGpLNEZIZENCUGhyS3dkOEFPZDlaK2Jsa2dOTzdjSHplMVZTWUdNPSIsIm1hYyI6Ijk2NjRiZDZiZTU5NzZiMTU0MGFmZjhlNTAzYzVhYTM2OTk3YWYyYWUxYzAzZjVmMGIwNDc0OTBhOTIyNWQzNjEifQ==

Vì tương lai của bé con, cô trở thành người mà người cô yêu căm ghét nhất cũng có sao.

Ads
';
Advertisement