Trời vừa tối thì bão cũng ập đến, bắt đầu bằng một trận mưa rất lớn. Lê Ái Duy lúc này đang không biết làm sao để mấy mẹ con có thể về nhà, bỗng phía sau tiếng phu nhân nhẹ nhàng lại cất lên, đánh tan sự lo lắng của cô:
" Mưa lớn thế này, đêm nay ba mẹ con ngủ lại đây đi."
Lê Ái Duy kinh ngạc, vội vàng từ chối
Dạ thưa, con không dám làm phiền người nghỉ ngơi đâu ạ. Con chỉ ở lại xíu thôi, tí nữa tạnh mưa mẹ con con sẽ về ngay ạ."
Hải Anh nhìn ra sự khách sáo của cô, nhẹ nhàng thuyết phục
" Coi như là một phần công việc của con đi, ở lại bảo vệ ta, như thế có được không. Ta mới đến, lại mưa gió như thế này, cũng có chút sợ."
Lúc này Lê Ái Duy mới bừng tỉnh, quả thật một mình phu nhân đêm hôm ở trong biệt thự to lớn như vậy, đúng là có không an toàn. Cô suy ngẫm một hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Mà bên đây, lồng ngực Hải Anh như đánh trống mở hội, vui mừng không ngớt.
Ông trời quả thật rất biết giúp đỡ bà. Bước đầu tiên xem như là thành công rực rỡ.
****
Trong phòng khách, hai người lớn và hai đứa nhỏ vừa xem ti vi vừa ăn trái cây vô cùng hoà hợp. Nhất là Tiểu Ngư, không cần nói con bé vui sướng đến nhường nào.
Nhà bọn nhỏ không có ti vi, buổi tối thường ở quán ăn đợi mẹ tan làm. Đây hình như là lần hiếm hoi mà con bé được xem ti vi, mà còn là ti vi to thật to, hình ảnh thật sự quá rõ ràng.
" Phu nhân ơi, người ở đây đến khi nào ạ" - giọng Tiểu Ngư nịn nọt vang lên
'Con gọi ta là bà được rồi, đừng gọi là phu nhân trông rất là xa lạ." - Hải Anh dịu dàng, ánh mặt đầy cưng chiều nhìn con bé
Bà cũng nhìn sang Lê Ái Duy đang lo lắng, nhẹ nhàng nói:
" Con cũng vậy, gọi ta là dì Châu là được rồi. Không cần gọi là phu nhân, nghe rất khách sáo."
Lê Ái Duy kinh ngạc, khẩn trương trả lời
Sao như thế được ạ. Người là phu nhân của con mà, sao con dám thất lễ như vậy ạ."
Hải Anh xua tay
Không có thất lễ. Ta đến đây vốn tận hưởng sự yên bình và xinh đẹp của nơi đây, ta chỉ muốn được làm dì Châu hay bà Châu của mấy đứa, không muốn làm phu nhân hào môn gì cả. Con giúp ta có được không?"
Cô kinh ngạc nhìn vị phu nhân hiền lành trước mặt. Cả đời cô chưa từng mấy vị phu nhân của giới thượng lưu, người giàu mà cô biết chắc chỉ có vọn vẹn Khiết gia và Cẩn Đình mà thôi. Vị phu nhân này, là bồ tát sống đúng không. Sao lại tốt bụng và gần gũi đến thế.
Lê Ái Duy gật đầu, khẽ gọi một tiếng " dì Châu"
Bốn người lại tiếp tục xem hoạt hình, vì bọn trẻ chỉ mới 4 tuổi nên không thể xem phim người lớn hay những chương trình tạp kĩ khác. Xem đến gần 9h thì Tiểu Ngư buồn ngủ, con bé dụi dụi gương mặt bầu bĩnh đáng yêu của mình vào lòng cô, mè nheo
" Lê Lê xinh đẹp, con buồn ngủ, muốn uống sữa."
Đại Ngư nhìn con nhóc không có tiền đồ này, liền lắc đầu, dù bản thân mình cũng rất buồn ngủ.
Ái Duy nhìn cậu bé không biết giống ai mà lại trưởng thành sớm như thế, đôi lúc khiến cô thấy đau lòng. Cô vẫy tay kêu Đại Ngư lại gần, nhẹ nhàng ôm thằng bé một cái, sau đó nhẹ nhàng an ủi, giọng cô lúc này thật ngọt ngào làm sao
" Đại Ngư của chúng ta có phải buồn ngủ rồi không nào, để mẹ ru con ngủ nhé."
Đại Ngư trộm nhìn phu nhân một cái, sau đó cũng giống Tiểu Ngư dụi dụi vào lòng Ái Duy, mùi hương trên người mẹ làm cho cậu bé thật thích. Lê Lê thật thơm, thật mềm.
Cơ mà, bọn họ đêm nay ngủ ở đâu cơ chứ.
Lê Ái Duy suy nghĩ một hồi, mới nở một nụ cười thật công nghiệp nhìn phu nhân, cô rụt rè lên tiếng : " Phu ... à dì Châu... đêm nay... bọn con ngủ ở đâu ạ."
Hải Châu lúc này suy nghĩ một chút, sau đó bà liền trả lời
" Ta mới đến cũng không biết phòng nào tốt, hay là con tự chọn cho mình một phòng có được không. Hay là, con ngủ kế phòng ta có được không? Vừa hay chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau. Con thấy ta nói có hợp lý không?"
Ái Duy cũng hiểu ra vấn đề, cô ngẫm nghĩ một lúc, sau đó mới lễ phép đáp lời:
" Dạ vậy con ngủ ở lầu 2 luôn ạ, bên cạnh phòng của phu nhân ạ. Có gì cứ gọi cho con là được. Con ngủ rất tỉnh, một tiếng động nhẹ con cũng nghe thấy, nên người cứ yên tâm mà ngủ ngon giấc nha. Mọi chuyện cứ để con lo."
Nói rồi ba mẹ con lễ phép chào phu nhân, sau đó cô một tay bế Tiểu Ngư, một tay nắm bàn tay bé xíu của Đại Ngư đi lên lầu.
Mà Hải Anh lúc này tim vẫn còn đập liên tục, cảm giác này thật sự quá đặc biệt. Đặc biệt như lúc bà hạ sinh Đình Đình vậy.
Lê Ái Duy giúp bọn trẻ làm vệ sinh cá nhân, sau đó liền hát ru một bài đồng giao của bọn trẻ hay nghe. Cô có một giọng hát chữa lành tâm hồn rất tốt, ngọt ngào sạch sẽ, dạt dào cảm xúc.
Lúc vào phòng cô không có khoá cửa, cô sợ phu nhân dưới nhà một mình lỡ có chuyện cần mà bản thân lại không nghe thấy, dù sao phòng hờ vẫn hơn.
Mà chính vì hành động này, làm cho nội tâm Hải Anh càng tha thiết muốn rước cô về. Con dâu của bà, sao lại hát hay đến thế.
Dù bà không ở gần Đình Đình, nhưng bà vẫn biết, mấy năm nay thằng bé vẫn không có ngủ ngon. Mấy lần bà phát hiện, cũng tìm thầy thuốc giỏi nhưng cũng không thể hết hẳn, vẫn cứ phát đi phát lại rất nhiều lần.
Không hiểu sao bà có một niềm tin mãnh liệt, chỉ cần Đình Đình gặp được con bé, nhất định sẽ chấp nhận con bé, yêu thương con bé thật nhiều.
Bà cầm điện thoại, gõ tin nhắn:
" Tinh Tinh, nếu dì nhớ không nhầm. Công ty của Đình Đình sắp tổ chức một chương trình tuyển sinh nhóm nhạc nữ đúng không?"
Bên này Hạ Tinh vừa mới tập đàn xong, đọc tin nhắn liền thấy kinh ngạc, rốt cuộc là có chuyện gì mà dì lại hỏi chuyện này nhỉ? Thật là muốn được nghe dì kể chi tiết.
Cô bước ra khỏi phòng tập, đi xuống tầng thì gặp Đình Nguyên đang ngồi ở phòng khách xem ti vi, cô nhẹ nhàng bước đến, rất nhanh liền được anh ôm vào lòng.
Đình Nguyên luôn như vậy, luôn ở phòng khách đợi cô tập đàn xong, sau đó liền ôm cô vào lòng, giúp cô xoa xoa bàn tay thon dài.
Tinh Tinh mềm mại nằm trong lòng chồng mình, nhẹ nhàng hỏi :
" Mấy hôm nay anh có gặp Cẩn Đình không ạ"
Đình Nguyên đang hôn bàn tay thon dài mềm mại của vợ, trầm ấm trả lời
" Có chuyện gì à. Bọn anh mới vừa gặp lúc nãy."
Dạ không có gì. Chỉ là em nghe nói hình như công ty cậu ấy sắp có chương trình tuyển chọn nhóm nhạc nữ ạ." - Tinh Tinh vẫn mềm mại trả lời, không hề lộ ra bất cứ biểu cảm gì
Sao đột nhiên em lại quan tâm mấy chương trình tuyển chọn ấy." - Đình Nguyên lấy làm lạ, vội siết chặt eo cô, hỏi.
" Hồi chiều tình cờ nghe mấy thực tập sinh ở công ty bàn tán, nên là cũng muốn hóng chuyện một chút thôi ạ." - Tinh Tinh vẫn mềm mại vô tội trả lời.
Đình Nguyên lúc này mới thả lõng eo cô ra một chút, lại tiếp tục hôn lên bàn tay thon dài của cô, nhẹ giọng đáp
Anh cũng không biết rõ, nghe bảo hai tháng sau bắt đầu quay. Bây giờ hiện đang tuyển chọn online rồi đó nè."
Mãi đến tận trưa Châu Hải Anh mới nhận được tin nhắn của Tinh Tinh gửi đến, là những thông tin liên quan đến cuộc thi tuyển chọn nhóm nhạc nữ. Bà nhìn thời gian 2 tháng. Trong lòng ngẫm nghĩ, hạn chót để mấy mẹ con theo bà về A thành là cuối tháng này, như vậy còn 1 tháng để Ái Duy có thể tập luyện, như vậy mới có thể tham gia cuộc thi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất