Say Mê Em Lê Ái Duy (H) - Ngưng Tình Tuyết

 

Cũng được gần hai tháng ngày mà Lê Ái Duy được gặp lại Âu Cẩn Đình, ở một khoảng cách rất gần. Cô chỉ cần ngẩng đầu lên, là có thể nhìn thấy anh ngay lập tức. 

Dự báo thời tiết báo chiều nay sẽ có mưa lớn. Cô nhìn căn nhà nhỏ ở gần biển của mình, nếu mưa lớn như năm ngoái, nhất định sẽ bị nước biển tràn vào. Còn nếu có gió lớn, căn nhà quả thật không thể chịu đựng nổi. 

Lê Ái Duy vừa thu dọn quần áo giặt phơi bên ngoài, vừa lẩm nhẩm tính tiền. Mấy năm nay du lịch ở làng chài khá tốt, cô cũng kiếm được tiền từ việc nấu ăn cho nhà hàng dì Trương. Trừ đi tiền học phí của bọn trẻ, thêm tiền ăn uống, lại thêm bọn trẻ uống sữa mẹ, cô tiết kiệm mấy năm nay cũng được một khoản tiền, ăn Tết xong có thể sửa chữa lại nhà một chút. 

Sau khi sắp xếp lại đồ đạc trong nhà, những đồ dưới đất đều được cô để lên cao, lấy thêm đá và mấy cây củi lớn chặn lại mấy cánh cửa. Trong lòng thầm cầu nguyện đêm nay căn nhà nhỏ có thể qua khỏi kiếp nạn này. 

Lê Ái Duy nhìn đồng hồ, thấy sắp đến giờ đi làm nên cô cũng thay quần áo, sau đó khoá cửa cẩn thận, lại lỗi chiếc " siêu xe" cà tàng được chú Năm ở đầu cảng bán lại rẻ cho, dù có hơi cũ nhưng dùng đi đưa đón bọn nhóc, cộng thêm đi làm, nói chung vẫn còn dùng rất tốt. 

Từ nhà đến nhà hàng của thím Trương cũng không quá xa, chỉ đi một lúc liền đến nơi. Lúc đang dựng xe định đi vào, Lê Ái Duy liền bị thím Trương ngăn lại, vui vẻ nói: " Tiểu Duy a~, hôm nay con không cần đến quán đâu. Thím nói con nghe, con lần này may mắn lắm đó. Không biết làng chài này có điểm gì tốt, mà năm nay mọi người lại đến biệt thự nhiều như vậy. Hai tháng trước là cậu chủ đến, bây giờ lại là bà chủ. 

Thím vừa ở đó về, bà chủ ấy à, đúng là người có tiền nha. Xinh đẹp vô cùng, trông trẻ ... còn hơn con nữa á chứ" - vừa nói thím Trương vừa nhìn cô mà so sánh, quả thật mấy năm nay cô chẳng chăm chút bản thân mình. Quần áo cũng mặc từ năm nay sang năm khác, nhiều khi còn mặc đồ cũ của mọi người trong làng cho. Đối với cô mà nói, kiếm tiền nuôi hai đứa bé quả thật không có dễ dàng gì, lại còn để dành tiền trả nợ cho tiểu thư Hạ Tinh tốt bụng nữa. 

Thím Trương lại nói tiếp: 

" Nói chung là giờ con không cần làm bếp, mấy ngày này ở bên đó dọn dẹp với nấu nướng cho phu nhân. 

ở 

Thím Trương lại nhìn xung quanh, sau đó mới lại gần nói nhỏ với Lê Ái Duy, vừa nói tay còn giơ 5 ngón lên với cô: 

" Mỗi ngày được 500 ngàn, con nói xem có phải là trúng mánh rồi không." 

Một ngày 500 ngàn á, Lê Ái Duy hai mắt sáng rực, đây là ông trời muốn giúp đỡ người nghèo khó sao. Hai tháng trước cậu chủ cho cô 3 năm tiền lương, hai tháng sau mẹ cậu chủ lại trả cho cô 500 ngàn một ngày. 

Cô lẩm nhẩm, nếu bà chủ ở lại một tháng, vậy chẳng phải tháng này cô được tận 15 triệu sao. Như vậy rất nhanh cô có thể sửa được nhà mà không cần đến Tết năm 

sau. 

Lê Ái Duy trong lòng vui không tả nổi, cô liền chào thím Trương, nhanh chóng chạy đến căn biệt thự rộng lớn nhất hòn đảo này. Nơi mà phú bà của cô đang đợi cô. Lúc đi còn không quên dặn thím Trương lúc 4h30 chiều đón hai đứa nhóc giúp mình. 

Thím Trương nhìn cô gái ăn mặc bình dị, da ngăm đen nhưng cũng không thể che lấp đi gương mặt thanh tú xinh đẹp ấy, nhất là đôi mắt. Cô gái có đôi mắt trong veo nhưng chất chứa rất nhiều nỗi buồn. Càng nghĩ bà càng thở dài. Đời người sao lại có nhiều điều bất công như thế. 

*** 

Lê Ái Duy dựng xe vào bãi đổ, sau đó vội chỉnh trang lại trang phục. Rất nhanh cô liền đã mặc tạp dề, cầm khăn lau, xách theo đồ dọn dẹp. Vì biết trong nhà có bà chủ, nên cô cũng không tuỳ tiện ca hát nhảy múa như mọi ngày, chỉ cậm cụi lâu dọn từ trong ra ngoài, từ dưới nhà và lên lầu. Mỗi tầng cô đều gọi khẽ, " bà chủ ơi" nhưng chẳng có ai trả lời. 

Lúc làm xong cũng đã xế chiều, Lê Ái Duy đang xách theo xô nước từ lầu 5 đi xuống, liền nhìn thấy bà chủ đang ngồi ở phòng khách xem ti vi. Cô ngơ ngác một hồi lâu, trong lòng dâng lên một cảm giác thật kì lạ. Bà chủ sao lại hiền từ và xinh đẹp như thế. 

" Sao thế, sao lại nhìn ta rồi thẩn thờ thế." - giọng phu nhân nhẹ nhàng, nghe rất êm tai. 

Lê Ái Duy lúc này mới bừng tỉnh, vội bỏ xô nước xuống, cúi người chào 

" Dạ, con chào phu nhân. Con được thím Trương giới thiệu đến hầu hạ người ạ." 

Hải Anh cố kìm nén xúc động, vẫn nhẹ nhàng đáp lời cô. 

" Con là Tiểu Duy đúng không. Ta có nghe chị Trương nói đến. Nhưng mà,.." 

Bà nhìn xung quanh không thấy hai đứa nhóc, chẳng phải chị Trương bảo bọn nhỏ rất bám mẹ sao. Lúc nào cũng ở bên phụ mẹ làm việc. 

Lê Ái Duy vẫn chưa hiểu ý của phu nhân, nhưng cứ thấy bà nhìn xung quanh, không hiểu sao lòng cô lại một lần nữa có cảm giác rất lạ, bà ấy là đang tìm bọn trẻ sao. Cô duy trì thái độ lễ phép, một lần nữa cúi đầu hỏi : " Phu nhân là đang tìm bọn nhóc sao." 

Hải Anh như chợt nhận ra bản thân mình quá vội vàng, bà mới trở lại thần thái cao quý lúc nãy, nhẹ nhàng nói: 

" Ừ.. tại ta nghe chị Trương bảo, con đi làm thường có bọn trẻ theo cùng. Bọn trẻ hôm nay không đến cùng con sao." 

Lê Ái Duy lúc này mới thấy lòng nhẹ nhàng một chút, ra là do thím Trương đã kể tình hình của cô trước rồi. Đúng là vẫn nên trung thực, không thể giấu giếm việc này được. 

" Bọn nhóc đi học rồi ạ. Tí nữa thím Trương sẽ đón chúng qua đây ạ. Cơ mà bọn trẻ rất ngoan, nếu phu nhân không thích trẻ nhỏ. Con sẽ nói thím Trương đưa bọn nhỏ về nhà để không làm phiền người nghỉ dưỡng ạ." 

Hải Anh nhìn cô gái tuy da hơi ngâm nhưng đường nét gương mặt rất thanh tú, một cô gái có đôi mắt rất đẹp. Dáng người cũng rất cao, có điều ngực mông hình như hơi nhỏ. Cơ mà không sao, nhà họ Âu không có gì ngoài tiền. Chỗ nào không có thì mình làm cho có, muốn núi có núi, muốn da trắng thì liền có da trắng, không có sao. 

Bà ngắm nhìn một hồi lâu, lại nhớ ra con bé vẫn đang cúi người đợi mình lên tiếng, mới nhẹ nhàng trả lời: 

" Không sao đâu, con cứ để bọn trẻ đến đây. Ta rất thích trẻ con, không có phiền. 

Lê Ái Duy nghe vậy liền rất mừng. Sau đó cảm ơn bà rối rít, liền cúi chào lần nữa rồi xuống bếp chuẩn bị nấu ăn. 

Nguyên liệu đã được thím Trương chuẩn bị đầy đủ từ lúc sáng, ngay cả khẩcủa phu nhân như thế nào cũng được thím Trương nhắn tin riêng cho cô. Hôm nay Lê Ái Duy nấu canh chua cá, thêm ít rau luộc, trứng chiên, một nồi cá kho nhỏ, một ít cơm. 

Cô không biết phu nhân muốn ăn gì, chỉ nghĩ là khách nào đến quán của cô cũng gọi mấy món này đầu tiên, còn không thì liền ăn hải sản tươi sống. Cô còn chuẩn bị thêm một ít nước mát, đặc sản ở làng chài cho phu nhân uống thử. 

Lúc đang nấu ăn trong bếp thì bọn trẻ đến. Tiếng Tiểu Ngư cứ líu la líu lo, con bé không biết giống ai, lại nói rất nhiều, con bé kể đủ thứ chuyện hôm nay trên lớp, làm cô xém nữa thì nêm nếm không có chuẩn rồi. 

Đại Ngư thì trầm tính hơn, thằng bé không biết vị phu nhân này như thế nào, sợ làm phiền đến bà, lại gây ra phiền phức cho Tiểu Duy, nên cậu bé lâu lâu lại nhắc Tiểu Ngư nói chuyện bé thôi. 

Mà một cảnh trong bếp này không qua được mắt của Hải Anh. Bà đứng ở xa ngắm nhìn ba mẹ con yêu thương nhau trong bếp, lòng nghẹn ngào rơi lệ. Đây nhất định là cháu nội của bà rồi. Là hai tiểu Đình Đình của Âu gia. 

Bà lại nhìn cách Lê Ái Duy chăm chỉ nấu ăn, lại nhìn cách cô giao tiếp với tụi nhỏ, lại nhìn ánh mắt sáng rực vì hạnh phúc của cô, thật khác với lúc cô nói chuyện với bà, e dè cẩn trọng. 

Hải Anh lấy điện thoại nhắn tin cho Hạ Tinh : 

Tiểu Tinh, ta có thể nhận cháu nội luôn hôm nay được không. 

Bên kia rất nhanh Hạ Tinh cũng trả lời bà : 

eyJpdiI6Inl4cUlwN3YyWDEwbDhBTVAyVlM1bmc9PSIsInZhbHVlIjoiaTcyWGRXMjdhNkxCOVFzak8yZzhGRFk2cnJ0Ym1TR1N2SXA1cTVkVFF0bG9WVmhLU3VqcG9iYXVQMTh4VEFvTWh0U2tVSVg5cE9oU2g4N0pHaTZHWFpKWENUZksyUjVhSEJLdEhndkFabDFibUt0cVwvWjFoeE9HTkFDa0h5WVVaN3M5MmJUclwvb29CdjFpTXdHR0tma3liMlpIck9vdDRMcGhmVGIrS2FrTWl5dDVHR3haWEZXTnVKK3RBaXQzQzM2YWRVb1o0T1VEb21Qb2RkRU1hSjVlQ2RJSXlZaWhob1JmQUJGVXZiaDZSamhaN1FKd2lyNE9OWWFvdEtQcFdYIiwibWFjIjoiMWU4ZWI3OThjNDhkMTI0NzQ3ZTFmODYzNjJlMWE4MTc0ZTFjMWQ5ZDIzOTIwZTExNzFkOWY4Zjg0OTliMzJiYSJ9
eyJpdiI6IkZEV1J6SW03YnQ1STM3b1NnUEp6WUE9PSIsInZhbHVlIjoiVjlEWDMxUmNkalQyb3V1V1N0ZUhJU1wvNTF3UlBLenB5WHU2bmRHcG1LT05scGxiOXpFV201T0p3c1djUCsxazJhWEd6c1VqczBFU0Qzc0lKU3h6aFdLeGY5M0tjYkRWMFwvSVVmZVZPN0RhRFJGRk5cL1FIQWhUbUowcHRGSnl1bXFhMTJGbVdaYUR3bExzdEtqUVwvN1Q4N3g4YnhnNjRmZmpXXC9hYnhsV3Qyckh5TVJ4ck93MFRJNVZvVk54M3JhS1IiLCJtYWMiOiJlODg0ZjM5N2IyYWMxMjQxMDk2OWQ2Yzg0MzY0NmNlMDkyYjk5ZTVkMGNhZWFjZjJlMmY4ZjZhODBhNDNjMTViIn0=

Hải Anh nhìn hai tin nhắn liên tục được gửi đến, bà lại ngước nhìn vào bếp. Trong lòng không thể vui sướng hơn, cô con dâu này, bà nhất định phải cưới về. Không chỉ cưới, mà còn phải cho cả thế giới biết cô ấy do chính Âu phu nhân bà chọn.

Ads
';
Advertisement