Toàn trường đột nhiên im lặng trong giây lát. 

Lam Quốc Khánh nghe thấy lời của Bạch Vũ, tức giận đến mức run rẩy: "Thằng khốn này, cậu can thiệp vào chuyện này làm gì?" 

Lam Thục Linh cũng hét lên: "Bạch Vũ, cậu không hiểu thì đừng có nói linh tinh" 

“Bình gốm này có tên là Nội Hữu Càn Khôn” 

“Bên trong được vẽ hoa lam, bên ngoài là các họa tiết men tây, men ngọc, men chàm, men màu, sử dụng kỹ thuật vàng kim, khảm ngọc, chạm khắc và điêu khắc nổi. 

Bạch Vũ bình tĩnh lên tiếng: “Nó còn được chế tác bởi Đốc đào quan Đường Anh, là một trong những tác phẩm tinh xảo thuộc dòng gốm thời Càn Long của triều đại nhà Thanh” 

“Cẩm Thượng Thiêm Hoa được sản xuất cùng thời, ba năm trước đã được đấu giá ở Cảng Thành với mức giá kỷ lục chín mươi tỷ 

“Nội Hữu Càn Khôn, mặc dù không thể so với Cẩm Thượng Thiêm Hoa, nhưng giá mười lăm tỷ vẫn rất xứng đáng” 

Bạch Vũ nói ra những kiến thức mà mình biết được. 

Tiêu Nhược Băng khoanh tay, lên tiếng: 

“Đúng vậy, đây chính là Nội Hữu Càn Khôn của triều đại nhà Thanh, chúng tôi đã bỏ ra chín mươi tỷ để thu mua từ nước ngoài. “Bây giờ đòi mười lăm tỷ, cũng không quá đáng chút nào.” 

“Ông Lam, con rể của ông cũng nói nó đáng giá như vậy rồi, ông mau chóng trả tiền đi 

Cô ta cười đầy vẻ thâm ý, nhìn về phía Lam Quốc Khánh: “Đừng làm tổn hại danh tiếng lẫy lừng của ông trong giới cổ vật. “Thằng khốn này” 

Lam Quốc Khánh tức giận đến mức muốn tát cho Bạch Vũ một cái: “Cậu thật sự khiến tôi quá thất vọng” 

Mặc dù Bạch Vũ không nói rằng Lam Quốc Khánh là người đã làm vỡ bính gốm cổ, nhưng khi anh nói mười lăm tỷ vẫn xứng đáng, thì vô hình trung đã đứng về phía Tiêu Nhược Băng. 

“Bạch Vũ, cậu không nói gì có chết không?” 

Lam Thục Linh cũng rất tức giận, người trong một nhà mà anh lại đứng về phía khác. Giờ ba cô ta không những phải đền mười lăm tỷ, còn bị người khác cười nhạo. 

Chỉ là trong lòng cô ta cũng cảm thấy ngạc nhiên, tên vô dụng này sao lại càng ngày càng giỏi vậy, ngay cả cổ vật cũng có thể nói rõ ràng như vậy. 

"Ba, món gốm sứ này, ba không cần phải bồi thường, con sẽ mua." 

Bạch Vũ cầm lấy đáy của bình gốm, một tay rút thẻ ngân hàng ra: "Mười lăm tỷ này, tôi trả" 

Sắc mặt của Lam Quốc Khánh lập tức thay đổi: "Cậu lấy đâu ra tiền? Có phải là Hải Quỳnh cho cậu không?" 

Lam Thục Linh cũng bày ra vẻ mặt căng thẳng: "Có phải cậu đã trộm tiền của Hải Quỳnh không?" 

"Cậu nghe tôi nói đây, tôi không đồng ý việc cậu dùng thẻ của Hải Quỳnh" 

Lam Quốc Khánh trừng mắt nhìn: "Cậu dám động vào tiền của con gái tôi, tôi sẽ báo cảnh sát về tội trộm cắp." 

Bạch Vũ bình thản lên tiếng: "Hải Quỳnh có mười lăm tỷ từ bao giờ vậy?" 

Lam Quốc Khánh và Lam Thục Linh lập tức im lặng, đúng là vậy, thẻ lương của Lam Hải Quỳnh đều do Lý Tuyết Nhàn giữ, vậy thì làm sao có thể đưa Bạch Vũ mười lăm tỷ được? 

"Tiền này là con mượn của Tống Quế Khanh để làm ăn" 

Bạch Vũ nói bừa ra một lý do, rồi sau đó nhìn về phía Tiêu Nhược Băng, nói: "Nhanh chóng quẹt thẻ đi, nếu không có vấn đề gì, thì ký hợp đồng giao dịch ngay lập tức." 

Lam Quốc Khánh quát lớn: 

"Tôi nói cho cậu biết, tiền mượn là nợ cá nhân của cậu, không được kéo con gái tôi vào, nếu không tôi sẽ liều mạng với cậu." 

"Và nữa, mấy mảnh gốm vỡ này là cậu tự nguyện bỏ tiền ra mua, không liên quan gì đến tôi." 

Ông ta nhanh chóng cắt đứt mọi liên quan. 

Bạch Vũ gật đầu: "Được, con sẽ tự mình chịu trách nhiệm. 

Tiêu Nhược Băng nhanh chóng quẹt thẻ, sau đó yêu cầu người ta mang hợp đồng ra ký, còn đưa túi vải đựng mảnh gốm cho Bạch Vũ. 

Tiền và hàng đã giao xong. 

"Đúng là một kẻ vô dụng" 

Nhìn thấy Bạch Vũ cầm túi mảnh vỡ, Lam Quốc Khánh suýt nữa thì bị xuất huyết não, mặc dù đây không phải tiền của nhà họ Lam, và ông ta cũng đã được cứu giúp, nhưng cảm giác bực bội thì không thể nào kìm nén được. 

Hơn nữa, Bạch Vũ vay mười lăm tỷ, sao mà có khả năng trả được? Cuối cùng chẳng phải vẫn phải nhờ con gái giải quyết sao? 

Đúng là phiền phức. 

Lam Quốc Khánh cũng bắt đầu cảm thấy vô cùng chán ghét Bạch Vũ. 

Mặc dù Lam Thục Linh cảm thấy Bạch Vũ đã giúp họ, nhưng trong lòng cô ta lại trách anh quá hấp tấp, nóng vội. 

Một chuyện liên quan đến mười lăm tỷ, anh lại tự ý gánh vác toàn bộ trách nhiệm như vậy, đây không gọi là có tinh thần trách nhiệm, mà là đầu óc có vấn đề. 

Những người đứng xung quanh cũng đều lắc đầu, cười nhạo Bạch Vũ không hiểu quy tắc, chuyện có tranh chấp như vậy, cho dù phải đền bù, cũng có thể thương lượng để giảm bớt giá trị xuống còn bảy phần. 

Thế mà lại đưa tiền ra luôn, đúng là một kẻ ngu ngốc. 

"Được rồi, tiền và hàng đã giao xong, các người có thể đi rồi." 

Tiêu Nhược Băng lên giọng đắc ý nói: "Chỉ là sau này các người đi đường phải cẩn thận một chút, ở đây đồ đạc rất đắt, chỉ cần làm vỡ một món là đã mất mấy chục tỷ rồi." "Vô dụng! Vô tích sự! Ngu ngốc!" 

Lam Quốc Khánh giận dữ, tay khoanh lại sau lưng, trút hết cơn giận lên Bạch Vũ. 

Lam Thục Linh cũng khịt mũi cười nhạo: 

“Ba, đừng nói nữa, tiền là của Bạch Vũ, cậu ta có thể tự quyết định. Chúng ta về thôi.” 

Lần trước ở bữa tiệc, bốn người nhà họ Hàn bị Bạch Vũ vả vào mặt, khiến Lam Thục Linh vẫn còn tức giận. 

“Đừng vội về” 

Bạch Vũ mỉm cười: “Cho ba xem bảo vật tuyệt thế trước, rồi đi cũng không muộn” 

Bảo vật tuyệt thế? 

Lam Quốc Khánh và những người khác đều ngẩn người, vô thức dừng bước. 

Tiêu Nhược Băng nheo mắt lại, sau đó cười lạnh một tiếng: "Lòe mắt thiên hạ." 

"Rắc rắc!" 

Bạch Vũ không nói nhiều, lập tức nắm lấy phần đáy bình, chỉ nghe thấy một tiếng vang giòn giã, phần đáy vỡ thành hai vòng tròn. 

Lam Quốc Khánh tiến lên nhìn, chỉ thấy bên trong có một viên ngọc. 

Thấy phần đáy thật sự giấu thứ gì đó, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Bạch Vũ. 

Đây là một viên huyết ngọc có kích thước bằng bàn tay, hình dáng không có gì nổi bật, chất liệu nhìn qua cũng không tốt, ánh sáng thì mờ nhạt. 

Lam Quốc Khánh cũng trợn tròn mắt, nhưng sau khi nhìn qua hai lần, ông ta đã mất hứng thú. Viên ngọc này quá thô ráp, nhìn là biết chỉ là hàng chợ. 

Tiêu Nhược Băng càng không ngừng cười khinh miệt: "Tôi còn tưởng anh may mắn, nhặt được món đồ gì đó kiếm lời mấy chục tỷ" 

"Tiếc quá, mặc dù phần đáy có thứ gì đó bên trong, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là món đồ không có giá trị." 

"Không hiểu sao?" 

"Vậy thì để tôi nói cho anh biết, mặc dù nhìn qua, viên ngọc này như có máu thật, là loại huyết ngọc có thể bán được giá cao, nhưng thật ra nó chỉ là một khối ngọc chết." 

"Chế tác thô kệch, không có độ bóng, không mượt mà. Một năm, mười năm, trăm năm sau, nó vẫn như thế, hoàn toàn không có chút linh khí nào." 

"Không biết là ai rảnh rỗi sinh nông nổi, giấu thứ này vào cơ quan dưới đáy, chắc chỉ để trêu chọc người khác" 

Mấy cô nhân viên xinh đẹp cũng phá lên cười theo, không buồn che giấu vẻ chế nhạo. 

Ban đầu, Lam Quốc Khánh còn tưởng Bạch Vũ vớ được món hời, không ngờ cuối cùng vẫn chẳng có màn lật ngược nào. 

Lam Quốc Khánh hừ lạnh một tiếng: 

“Giờ thì lỗ to rồi chứ gì? Còn tưởng mình tài giỏi lắm! Nói cho cậu biết, mười lăm tỷ đó, tự cậu mà trả, đừng có liên lụy đến Hải Quỳnh” 

Bạch Vũ không đáp lời, chỉ khẽ xoay khối ngọc Sinh Tử trong tay, cảm nhận hơi thở tỏa ra từ viên huyết ngọc kia. 

Vừa xoay được một vòng, viên ngọc đột nhiên phát ra một luồng lực hấp dẫn, như muốn hút cả người vào trong. Bạch Vũ giật mình, suýt nữa thì ném luôn viên ngọc ra ngoài, may mà kịp siết chặt tay, không để nó rơi xuống đất. 

Xuyên qua bề mặt thô ráp của viên ngọc, Bạch Vũ mơ hồ thấy có một tia sáng đỏ nhàn nhạt đang hắt ra từ bên trong. 

“Cậu đừng làm trò cười nữa. 

Lam Quốc Khánh bực bội phất tay: “Thục Linh, đi thôi, đi thôi, ba không nhìn nổi nữa rồi” 

“Có thể cho tôi mượn một con dao khắc được không?” 

Bạch Vũ không để tâm đến lời bàn tán xung quanh, mượn một con dao nhỏ rồi bắt đầu gọt lớp vỏ ngoài của viên ngọc. 

“Anh tưởng bên trong còn giấu gì à?” 

Tiêu Nhược Băng cười khẩy: “Xem phim nhiều quá rồi hả?” 

“Vậy sao?” 

Bạch Vũ khẽ cười, viên ngọc Sinh Tử phản ứng rất mạnh với viên ngọc này, nên anh quyết định phải liều một phen. 

Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, anh cầm dao khắc nhẹ nhàng cạo lớp bề mặt của viên ngọc. 

Anh làm rất cẩn thận, rất chậm rãi, mỗi đường cạo đều vô cùng tập trung. 

"A!" 

eyJpdiI6IkkwaVBUSGdiSGFRY2hxdFJsMFQ5ZHc9PSIsInZhbHVlIjoiOWtKZTY4ZzNYb3dVSk1YMTR4b3RwR05ib1JKN0xsODBxTnZsRUtFR0o5T2ZOUDloVDFXV0FWbjRMWFwvamUxdGRuYVphYXlJMlkrc2RcL253WTN6YWNlTEVpU2lGWXV5TG9iWkxlc0pHYWlXbGtRYXdZU05NUGRtSVFFSTJnWTBoVVo4MEZyRmFPaGZKNHVmWjJMN3ZwdDJjYjRUbkN6OHpTbWtCS1FES0xrVndNOFRxT01VSHIxdlFEMW5cLzFuRW1qZGNvK0tZeFwvdXhcL0lnYXUzOGpHd2FSSWJreU5cLzFRaTk4ZnJUU0FvNStxZWhIRGhRT0lFNU5saWtMYzlaNDlpRTVpZWxtVTY3c0x4b1RLSXdVYnlhb1NwaE55cnBhNUhFM0E5NDVXNnJsY01WWGJGaWtTc3dVbk9TbzVNaG5vWWplSnJMaU15Q25YWlB2elhwcGN0bHVYYk83YW42Rks1MDlHdGk5YmI1UHFRPSIsIm1hYyI6IjM4ZDJkYWE0YmFhY2E1OTkxNGU0YzZmZTQzMjYyM2JmNzc2ODczMGM3ZmM5ZGQ4YjM2Y2Q4YTJiYTg3MjdiNDgifQ==
eyJpdiI6IlcwdEFackVYN1BkVGVUdGtpSVdWVlE9PSIsInZhbHVlIjoibDZUOWd4NkM3dnpGWWRFT1VSUGdva3g0Wk14ZUpreXh4WndZejk1clFEQzNvUXYwNWlXMDYxc1wvWVwvZjJkck1GdEk1T3lqUWZEYUtWYlUxRHJWeG1ldEhUK01CYU5xaTR4QjB1RGFJYXA3MFwvZVVicFJ2KzcrXC9yakhEV3FXcm1ibGZjbDVISWh4T2RPaDZ6NU9SMTJ1UT09IiwibWFjIjoiYTNkZWU5MjhjZmViZWQ4MGE2NTQ3OTA1ODA2MzE0ZDYwZDg5YTFhNjUwMzJmYmMxZjJlYTIwM2VlNGMzMjllMyJ9

Một ông lão chột mắt mặc trường bào kiểu cổ truyền hô lên đầy kích động, chen lấn cùng mấy người phía sau tiến lại gần “Là ngọc bọc trong ngọc đấy!”

Ads
';
Advertisement
x