“Không ngờ bên trong khối ngọc thô ráp này, lại ẩn giấu một viên huyết ngọc thật sự. Tay nghề này đỉnh quá đi mất.” 

“Đây chính là kỹ thuật ngọc bọc ngọc nổi tiếng, một kỹ nghệ chỉ có các nghệ nhân bậc thầy trong hoàng cung thời xưa mới làm được. “Chắc chắn đây là món đồ truyền ra từ trong cung, khả năng lớn là do hoàng đế ban thưởng” 

“Vì sợ bị trộm hoặc rơi rớt để người khác nhặt được nên mới dùng ngọc rẻ bọc bên ngoài. 

“Tôi vẫn luôn cho rằng những ghi chép trong sách cổ chỉ là bịa đặt, không ngờ lại là thật. 

Ông lão mặc trường bào truyền thống kích động đến mức mặt đỏ bừng, hô lớn không thành câu. 

Nghe xong những lời ấy, đám người xung quanh lập tức náo loạn như chợ vỡ. 

“Cái gì? Ngọc thật bọc trong ngọc giả?” 

“Bên trong là huyết ngọc thật à? Sao có thể chứ?” 

“Có khi nào nhìn nhầm rồi không?” 

“Nói bậy! Đó là Quỷ Nhãn đại sư đấy, người giỏi nhất trong giới giám định cổ vật, sao có thể nhìn nhầm được?” 

Lam Quốc Khánh và Lam Thục Linh nghe vậy cũng khựng lại. 

Không ngờ bên trong khối ngọc thực sự ẩn chứa điều kỳ diệu. 

Bạch Vũ không quan tâm đến những lời bàn tán xung quanh, vẫn thong thả tiếp tục cạo lớp ngoài của viên ngọc. 

Tiêu Nhược Băng hơi nhíu mày, nhưng cũng chẳng để tâm. Một viên huyết ngọc bình thường thì nhiều lắm cũng chỉ đáng giá vài ba tỷ. 

“Tách tách tách!” 

Mảnh vụn của viên ngọc liên tục rơi xuống, mỗi động tác của Bạch Vũ đều thu hút ánh mắt của mọi người, đặc biệt là những người như Quỷ Nhãn, ông ấy vừa muốn Bạch Vũ 

làm nhanh lên, lại vừa lo lắng anh sẽ làm hỏng huyết ngọc. 

Mười phút sau, viên ngọc ban đầu có kích thước bằng bàn tay giờ đã thu nhỏ lại, chỉ còn bằng hai ngón tay. 

Bề mặt của viên ngọc không còn thô ráp nữa, ngược lại, nó trở nên mịn màng, căng đầy và sáng bóng. 

Ánh sáng chiếu vào, huyết sắc đỏ thẫm hiện lên, nhìn giống như một hình bóng vừa trải qua trận chiến đẫm máu, đứng lên đầy kiêu hãnh, mạnh mẽ, khiến mọi người đều bị kích thích, không thể rời mắt. 

Mắt Quỷ Nhãn sáng lên: "Ngọc Tướng Quân?" 

Lam Quốc Khánh cũng trở nên kích động: "Đây là ngọc Tướng Quân, loại huyết ngọc cực phẩm!" 

Lam Thục Linh hơi ngẩn người: "Ngọc Tướng Quân là gì vậy?" 

"Ngọc Tướng Quân, chết trăm trận, anh hùng trở về sau mười năm. 

Mắt Lam Quốc Khánh lóe sáng, ông ta giải thích: 

"Truyền thuyết kể rằng, các tướng quân xưa khi dẫn quân ra trận đều mang theo một viên ngọc thạch bình an" 

"Hy vọng có thể được bảo vệ bình an trên chiến trường, nhưng khi hai quân giao chiến thì hiện thực lại vô cùng tàn khốc, rất nhiều tướng quân sẽ bị thương vong trên chiến truong." 

"Máu của họ khi đổ xuống sẽ làm ngập những viên ngọc trên người. 

Ông ta giải thích về nguồn gốc của huyết ngọc cho con gái: "Theo thời gian, máu sẽ chuyển sang màu tím, các sợi máu dần dần thấm vào tận ruột ngọc, cuối cùng hình thành nên viên huyết ngọc tuyệt đẹp này." 

"Đúng vậy!" 

Quỷ Nhãn đại sư cười, tiếp tục câu chuyện: 

"Máu của các tướng quân vô cùng nóng, vì vậy huyết ngọc hình thành từ chúng là thứ không thể so sánh với các loại huyết ngọc khác. 

"Hoàng đế thường tìm những viên huyết ngọc này, khắc thành hình dáng của các tướng quân, rồi ban tặng cho hậu duệ của họ." 

"Một là để họ gìn giữ viên huyết ngọc tưởng nhớ tổ tiên, hai là để khích lệ họ noi gương tổ tiên, trung thành với đất nước" 

"Viên huyết ngọc này có màu sắc giống như máu, có thể xác định rằng toàn bộ viên ngọc đã thấm đẫm máu, màu sắc lại đậm đà, ấm áp, có thể thấy là rất lâu đời" "Với những đặc điểm này, có thể nói chủ nhân của viên huyết ngọc này là một nhân vật lớn, chắc chắn là một đại tướng" 

"Về thời đại cụ thể." 

Quỷ Nhãn đại sư vốn định nghiên cứu kỹ càng mới biết, nhưng khi lời vừa ra khỏi miệng, ông ấy lại nhìn thấy bóng dáng của viên huyết ngọc rơi xuống. 

Trên viên huyết ngọc không chỉ có hình bóng của một người, mà còn khắc rất nhiều phù văn và họa tiết, nhìn vô cùng huyền bí. 

"Vương hầu tướng lĩnh, quốc sĩ vô song!" 

Quỷ Nhãn đại sư lao tới trước mặt Bạch Vũ, nhìn viên huyết ngọc với ánh mắt đầy kích động rồi hét lên: 

"Đây là ngọc Tướng Quân của Hàn Tín, đây chính là ngọc Tướng Quân của Hàn Tín!" 

Nghe thấy lời này, tất cả mọi người lập tức xôn xao. 

Lam Thục Linh vô cùng ngạc nhiên: "Hàn Tín? Không thể nào chứ? Ông có bị hoa mắt không?" 

Bạch Vũ vô tình nhặt được một viên ngọc, lại còn là ngọc Tướng Quân của Hàn Tín? Cô ta cảm thấy không thể tin nổi. 

"Thục Linh, sao lại nói như vậy?" 

Lam Quốc Khánh tức giận lên tiếng: "Đây là Quỷ Nhãn đại sư, người đứng đầu trong giới cổ vật, ông ấy nhìn đồ vật, chưa bao giờ sai. 

Tiêu Nhược Băng cảm thấy lòng mình chấn động: "Quỷ Nhãn đại sư, đây thật sự là ngọc Tướng Quân của Hàn Tín sao?" 

Quỷ Nhãn đại sư không trả lời, chỉ nhìn về phía Bạch Vũ mà nói: "Chàng trai trẻ, có thể cho ta xem không?" 

Bạch Vũ mỉm cười: "Đại sư cứ xem tự nhiên." 

Quỷ Nhãn đại sư lau tay lên vạt áo, rồi run rẩy nhận lấy viên ngọc. 

Ông ấy cẩn thận kiểm tra, nhìn ngắm từng mối nối, từng ký tự, từng họa tiết, nhìn đi nhìn lại hết lần này đến lần khác. 

Cuối cùng, Quỷ Nhãn đại sư thở dài: "Đúng là ngọc Tướng Quân của Hàn Tín, vị tướng quân đầu tiên của triều Hán" 

Lam Thục Linh hỏi một câu không mấy liên quan đến chuyên môn: "Vậy nó rất có giá trị sao?" 

"Ngọc Tướng Quân của Hàn Tín, được làm từ ngọc hán bạch, đao thương không thủng, nước lửa bất xâm. 

Ánh mắt Quỷ Nhãn đại sư sáng rực lên, ông ấy nói: "Đây là vật mà Lưu Bang ban cho Hàn Tín" 

"Truyền thuyết kể rằng không chỉ có thể bảo vệ bình an, mà còn có khả năng phòng ngự các tà thuật, ám toán, quả thực là một báu vật vô giá" 

"Tôi cũng là từ những ghi chép sử sách mà biết đến vật này, tưởng rằng nó đã bị phá hủy trong những năm tháng loạn lạc, không ngờ hôm nay lại được thấy ở đây" "Thật là vinh hạnh, thật là vinh hạnh" 

Trên mặt ông ấy tràn đầy sự vui mừng. 

Khi nhìn thấy dáng vẻ của Quỷ Nhãn đại sư, Lam Quốc Khánh và Lam Thục Linh cũng không kìm nổi sự kích động, họ đều tiến lên để ngắm nhìn viên ngọc. 

Lam Thục Linh nhẹ nhàng hỏi: "Vậy nó đáng giá bao nhiêu?" 

"Bảo vật vô giá." 

Quỷ Nhãn đại sư cắt đứt mọi nghi ngờ: "Tuy nhiên, có một viên ngọc Tướng Quân của Lý Quảng, đã được bán ra với giá chín mươi tỷ vào tháng 8 năm ngoái tại Cảng Thành. 

Nếu có thể, ông ấy sẵn sàng trả ba trăm tỷ để mua, nhưng Quỷ Nhãn lại cảm thấy việc nhắc đến tiền là sự xúc phạm đối với viên ngọc. 

Chất liệu này, hình vẽ này, ký tự này, tất cả đều là tác phẩm thủ công hàng đầu. 

Ông ấy thật lòng tôn kính. 

"Chín mươi tỷ?" 

Nghe được lời nói của Quỷ Nhãn đại sư, tất cả mọi người trong tiệm đồ cổ Uông thị lập tức sôi sục. 

Vô số người chơi đồ cổ bắt đầu khen ngợi viên ngọc Tướng Quân, sau đó lại tán thưởng Bạch Vũ. 

Quả là một đôi mắt tinh tường. 

Lam Quốc Khánh suýt nữa ngã xuống đất, miệng cười hớn hở, liên tục khen con rể, giống như ông ta là người đã nuôi dạy Bạch Vũ vậy. 

Mọi người đều vui vẻ, chỉ có mỗi Tiêu Nhược Băng là sắc mặt u ám, trong lòng hối hận đến mức muốn tự tay bóp chết chính mình. 

Mười lăm tỷ so với viên ngọc Tướng Quân này, hoàn toàn không đáng nhắc tới. Nhìn thái độ của Quỷ Nhãn đại sư thì ngay cả chín mươi tỷ cũng không thể mua nổi. 

Nghĩ đến việc viên ngọc Tướng Quân rời khỏi tay mình, Tiêu Nhược Băng cảm thấy như có một con dao đang cắt vào lòng, vô cùng đau đớn. 

Cô ta nhìn Bạch Vũ đang khoe khoang, chỉ muốn xông lên giật lại viên ngọc. 

Ra khỏi tiệm đồ cổ Uông thị, còn chưa kịp lên xe, Lam Quốc Khánh đã giơ tay lên gọi: 

"Bạch Vũ, nhanh lên, đưa viên ngọc Tướng Quân của tôi cho tôi" 

Viên ngọc có giá trị chín mươi tỷ, lại còn là vật Hàn Tín từng đeo, Lam Quốc Khánh chỉ nghĩ đến đây đã vô cùng phấn khích. 

Ông ta nghĩ rằng sẽ tổ chức một bữa tiệc trong vài ngày tới, mời những người bạn cũ tới để khoe khoang một phen. 

Hơn nữa, ông ta tin rằng với viên ngọc Tướng Quân này, mình sẽ nổi danh, không chừng còn có thể trở thành chuyên gia giám định của Tập đoàn Thiên Bảo. 

Lam Thục Linh kéo tay áo của cha mình, nói với giọng châm chọc: 

"Ba, đây là đồ Bạch Vũ mua được, ba không thể cứ thế mà giành lấy đâu.." 

"Cái gì mà Bạch Vũ mua được?" 

eyJpdiI6ImJLYXUwaVNLdnVZeVFkczhRN2dBV1E9PSIsInZhbHVlIjoiY1JsWVZoWmhRKytrSTlDVzJ0Vk1DWmdPamZHYWVHYTBJY3U0RzQ4MDE5QmxJN1AyNGE4eHd2ZlNBb24xa3JOcU56Qkd1NExsSDBLZ1JFZ2dCckVkMWtITTlvcmxoazhrNEczb0xmNFROU1ZhQUxSZnNmTjJYdTkwWHd5ZW55NWErMGF0RWIxVVlGUVBDdnJDUzYya3pTdmp4N1pham9vZ2gyaW1sTXR2azB2c0YzU3QxZVdIeXg0VHo1bmV0TDkzdFwvbWZuanViM2hcL3MwVUFlRzJmVXRVS29GdU5xU1FsK0JGaDhXVExPaTg3TGZhNW1tTG42WkUyaHNxQ3Fhc0dmTXlRUWdYZE9lRnhVSHE0eG13aVd4RTVuUmFDWEhTRWNTYk9LRUpMSWlwWnNKTnVTa3Vyam4zU1dLYW1IZllNa1BHRUt2VXRXdGpnVEQ2a1Q0S1FnQVVsRHYzS0liTHpENU9Vb3pPQXJVdkFPVEt2VmpvZjhjZTQ4UGF2T2Y0eFwvZkg2YlM5UUJWXC9UNzRrVWlzZExjREtPWVhaRUhLaW90eE56emtsMXNMT3c9IiwibWFjIjoiNTcwYjFhZDU1YjdkZGYyOTAyYjRkNjExODQ0Y2FkZmYwY2RiMzE1M2U2OTUwNThlNWQ2MTYxMmVmYTE0NmQzNCJ9
eyJpdiI6InhaXC85TlRDVDJwYnIxV2NSRlYxN01BPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImJFdHE0U1Q3V3lodVNiYWdBWlVwUFBJbkNZcHYrMGFFUjdPZjBkaUpyeFFRc2ZINzZYdzdJR3E1bU1qZk14MHdtU1JkUkIwY1wvUktCYzBUK2lvV0RqMnJ2NVlYMG1ONnJWd2RwcWlRekxkWE12UFBLSE5cL08yckZieHdwVkk5YmpoMXVqOUdyT2JTVHlQazEwajZvalhGb3VwdzlOcERxa1JPWE50VGpiMTk5Q3BEeUJ4eUdhRDRkWHYrSnNJSXhqUzRXXC9XUHFlYWpISFlobEtJcnVMZVZEdzJWZEhtQVoxTGl5eW5vZnorWUJFTndaS21aakJ5NERKMHZPakRQTVllOUZMWEdvYXRzYzJmNm9WQ0N3S2FWd2RkazBlQmo0OVg0WWNwem1vd3VZUlwvdVc5OGorRjl0V3pHaWNVeXkzTXRHdlBQN01lQmxyclhMWUJieUtYRUE9PSIsIm1hYyI6IjU0MTZmNjJkNWYwZmU0MDczYWMwYTgwMjYyOGQwYWIwMmMxMmVlNWViNGJmMjJjYTM2ZDg2NzJlNjIwZDBkYzgifQ==

"Mau đưa cho tôi, nhanh lên, đừng làm hỏng nó."

Ads
';
Advertisement
x