Vì đã xảy ra mâu thuẫn với Lam Hải Quỳnh, nên Bạch Vũ dậy từ rất sớm.
Anh không nấu bữa sáng mà đi thẳng đến y quán, tránh việc chạm mặt Lam Hải Quỳnh khiến cả hai cảm thấy ngượng ngùng.
Sau khi ăn sáng tại y quán, Bạch Vũ lập tức bắt đầu bận rộn khám chữa cho bệnh nhân. Giờ đây, khi Huyền Hồ Đường đã đóng cửa, số lượng người tìm đến Kim Chi Lâm lại càng đông hơn.
Bạch Vũ và Tôn Bất Phàm bận đến mức không có cả thời gian đi vệ sinh.
Bất đắc dĩ, Bạch Vũ đành phải kéo Dược Thắng Hàn vừa đến thăm mình ra giúp một tay. Anh lấy điều kiện thu nhận làm đệ tử để đổi lấy việc ông ta ngồi khám thay trong một tháng.
Có Dược Thắng Hàn phụ trách khám bệnh, áp lực của Bạch Vũ cũng giảm đi không ít. Nhưng dù vậy, anh vẫn bận rộn đến tận chiều mới có thời gian nghỉ ngơi.
Đúng lúc đó, anh chợt nhớ ra ba giờ chiều có hẹn với Hàn Khê đi dạo chợ đồ cổ, nên tranh thủ thời gian lái chiếc Audi đến đó. Nhưng vừa mới dừng xe, Hàn Khê đã nhắn lại bảo hẹn sang hôm khác.
Vì cô ta đang đến kỳ kinh nguyệt.
“Cô đúng là nhiều chuyện.
Bạch Vũ bật cười mắng khẽ một câu, cũng không nói thêm gì nữa. Tuy nhiên, anh cũng không quay về y quán. Hiếm khi ra ngoài một chuyến, anh quyết định đi dạo quanh chợ đồ cổ một lát.
Chợ đồ cổ Trung Hải rất nổi tiếng, cũng có lịch sử lâu đời, nghe đồn đã tồn tại từ mấy trăm năm trước.
Toàn bộ con phố dài hơn năm trăm mét, đoạn đầu khoảng một trăm mét hầu như là các gian hàng không cố định, chủ yếu buôn bán đồ thủ công mỹ nghệ mới hoặc hàng nhái cao cấp.
Khoảng đường hai trăm mét ở giữa là khu tập trung các món đồ cổ khó phân thật giả, những người bán hàng ở đây đều đến từ khắp nơi trên cả nước.
Vì các gian hàng ở đây không cố định, ai đến trước thì được chỗ trước, nên mỗi ngày các gian hàng đều do những thương nhân khác nhau bày bán.
Khu này tập trung đủ loại đồ cổ cũ kỹ từ khắp nơi, như đồ sứ, ngọc thạch, đồ trang trí cổ, tượng đá, tượng gỗ, thư họa cũ mới, bút mực giấy nghiên,... đủ cả.
Hai trăm gian hàng chen chúc san sát nhau mỗi ngày, là nơi mà cả người mới lẫn tay chơi lâu năm đều phải ghé qua.
Đi tiếp thêm hai trăm mét nữa là khu cửa hàng cổ vật có niêm yết giá rõ ràng.
Bạch Vũ dạo qua hai vòng mà vẫn chưa thấy món đồ nào đáng giá nên tính mua đại mấy khối ngọc mang về, để chế tác vài chiếc bùa hộ thân tặng cho người thân bên cạnh.
Bạch Vũ bước vào tiệm đồ cổ lớn nhất ở đây, tiệm đồ cổ Uông thị.
Cửa tiệm này chiếm diện tích rất rộng, ít nhất cũng ba nghìn mét vuông. Cánh cửa lớn rộng mở, xà ngang cột trụ mang nét cổ kính, cả không gian toát lên vẻ phong sương và đậm chất lịch sử.
Khi Bạch Vũ bước vào, trong sảnh lớn đã có gần trăm người tụ tập.
Trên các kệ hai bên, bày biện mấy trăm món cổ vật, từ thời Đường, Tống, Nguyên, Minh đến Thanh, thứ gì cũng có. Không ít người đang cầm kính lúp, chăm chú nghiên cứu từng món một.
Trên mặt đất rộng lớn, hàng nghìn khối đá thô được bày trí một cách ngẫu hứng, tạo nên một cảnh tượng khá ấn tượng.
Nhiều người đang hào hứng đánh cược vào những viên đá.
Toàn bộ cửa hàng đồ cổ giống như một cái chợ lớn, không khí náo nhiệt, rõ ràng là một cửa hàng cực kỳ hút khách, mỗi ngày đều kiếm được không ít tiền. “Các người lừa đảo, làm như vậy là phạm pháp!”
Khi Bạch Vũ đang đi dạo quanh tiệm, bỗng nhiên nghe thấy tiếng tranh cãi gay gắt phát ra từ góc đông nam của cửa tiệm.
Mà giọng nói đó lại có vẻ quen thuộc.
Khi tiếng cãi vã ngày càng lớn, góc đông nam của cửa tiệm thu hút không ít ánh mắt. Bạch Vũ cũng tò mò đi về phía đó.
"Lam Quốc Khánh?"
Đến gần trung tâm của vụ việc, Bạch Vũ lập tức nhận ra dáng người của Lam Quốc Khánh, bên cạnh ông ta là Lam Thục Linh.
Lam Quốc Khánh và Lam Thục Linh đang bị một vài nhân viên bao vây, hai bên đang cãi vã dữ dội về một chuyện gì đó.
Xung quanh còn có không ít người hóng chuyện, đang đứng xem náo nhiệt.
Lúc này, một người phụ nữ mặc vest bước đến, nhìn có vẻ như là quản lý của cửa hàng đồ cổ.
Cô ta khoảng ngoài ba mươi, khuôn mặt tinh xảo, dáng người cao ráo.
Dưới bộ trang phục trang nhã, những đường cong quyến rũ của cơ thể trưởng thành được tôn lên rõ ràng, khuôn mặt trắng trẻo, đeo kính gọng vàng, khí chất toát lên vẻ tri thức và tao nhã.
Chỉ có vẻ khinh miệt trên lông mày lại thể hiện sự kiêu ngạo của cô ta.
Bạch Vũ nhận thấy, Lam Quốc Khánh chắc chắn gặp rắc rối lớn, nếu không thì cũng chẳng có cuộc cãi vã ầm ĩ như vậy.
Anh do dự một chút, không thấy thì thôi, nhưng nếu đã nhìn thấy rồi mà quay lưng bỏ đi thì không hợp lý, vậy là Bạch Vũ chạy tới hỏi:
“Ba, có chuyện gì thế?”
Lam Quốc Khánh không trả lời, chỉ giận dữ nhìn chằm chằm vào mấy nhân viên cửa tiệm, gương mặt già nua của ông ta đỏ bừng vì tức giận.
Lam Thục Linh vẫn giữ vẻ khinh miệt, nhưng khi nghĩ đến mối quan hệ giữa Bạch Vũ và Đỗ Trường Giang, cô ta vội vàng kìm chế lại.
Nếu để Bạch Vũ không vui, rất có thể cô ta sẽ bị Đỗ Trường Giang dạy dỗ.
Chưa để Lam Quốc Khánh lên tiếng, người phụ nữ lạnh lùng đã cười nhạt một tiếng:
“Tôi là quản lý trực ca của tiệm đồ cổ Uông thị, Tiêu Nhược Băng. Các người đến đúng lúc lắm, mau khuyên cha của các người đi “Ông ta làm vỡ đồ gốm sứ nhà Thanh của chúng tôi, chúng tôi thấy ông ta không cố ý, chỉ cần đền bù mười lăm tỷ là được.
“Nhưng ông ta lại cố chấp, không nhận là do mình làm vỡ”
“Cứ như thế này, chúng tôi sẽ phải báo cảnh sát giải quyết.
Cô ta dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Bạch Vũ:
“Và tôi có thể đảm bảo, cha của anh sẽ không thể tiếp tục làm ăn trong giới đồ cổ được nữa, tất cả các tiệm đều sẽ tẩy chay ông ta.”
Cô ta nói với giọng điệu điềm tĩnh, nhưng vẫn giữ được sự cường thế, rõ ràng là đã có nhiều kinh nghiệm trong việc xử lý những tình huống như thế này.
“Tôi nhắc lại một lần nữa, tôi hoàn toàn không động vào món gốm sứ này, nó tự nhiên rơi xuống”
Lam Quốc Khánh tức giận hét lên về phía Tiêu Nhược Băng và những người xung quanh:
“Chuyện này không liên quan gì đến tôi cả, các người không thể vu oan cho tôi.”
Lam Quốc Khánh tức giận đến đỏ mặt tía tai, suýt nữa thì muốn lao tới đấm nhau.
“Ba tôi sẽ không nói dối.
Lam Thục Linh cũng tin tưởng Lam Quốc Khánh: “Các người có phải hiểu lầm rồi không?”
Lúc đầu cô ta đang mua sắm ở trung tâm thương mại gần đó, nhưng khi nhận được điện thoại của Lam Quốc Khánh thì vội vàng chạy đến đây.
Bạch Vũ không nói gì, chỉ ngồi xổm xuống, xem xét mảnh gốm sứ vỡ trên mặt đất.
Món gốm sứ cao ít nhất khoảng nửa mét, được làm rất tỉ mỉ, giờ chỉ còn phần đáy còn nguyên vẹn, thân gốm đã vỡ thành hàng chục mảnh.
Bạch Vũ đưa tay chạm vào mảnh vỡ, chỉ cảm thấy hơi nhói tay, nhưng khi chạm vào phần đáy gốm dày dặn, anh lại có một cảm giác rất kỳ lạ như có một sức hút không thể tả được.
Mặc dù ngọc Sinh Tử không hiện lên trong tâm trí anh, nhưng Bạch Vũ lại cảm nhận được có một luồng lực hút đang kéo anh lại gần.
“Hiểu lầm? Làm gì có chuyện hiểu lầm?”
Lúc này, Tiêu Nhược Băng gõ gót giày cao gót xuống đất, âm thanh lạnh lùng sắc bén, mang theo một hơi thở lạnh lẽo:
“Góc này, chỉ có cha của cô đi qua, ông ta vừa rời đi, thì đồ sứ rơi xuống, nếu không phải ông ta thì là ai?”
Một vài nhân viên trong tiệm cũng lên tiếng phụ họa theo:
“Đúng vậy, nếu không phải ông ta làm, sao đồ gốm lại rơi xuống được?”
Bạch Vũ liếc nhìn người phụ nữ một cái, nhận thấy trong mắt cô ta có sự trêu chọc, rõ ràng đây là một cái bẫy.
Cô ta, vậy mà lại dùng thủ đoạn lừa bịp mà anh đã chơi chán rồi để lừa gạt anh.
“Các người ngậm máu phun người!”
Lam Quốc Khánh kiên quyết phản bác:
“Xem lại camera, tôi muốn xem lại camera. Nếu là tôi làm, tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, nếu không phải tôi, các người đừng hòng vu oan cho tôi.
Lam Thục Linh cũng gật đầu: "Đúng, xem lại camera đi."
“Góc này thật ra không lắp camera
Tiêu Nhược Băng mỉa mai lên tiếng:
“Mặc dù không có bằng chứng vật lý, nhưng có đầy đủ nhân chứng, nhân viên trong tiệm và vài khách hàng đều nhìn thấy là ông ta làm rơi”
Một vài nhân viên và khách xem đông xung quanh cũng gật đầu, tất cả đều nói rằng sau khi Lam Quốc Khánh đi qua thì bình gốm đã rơi xuống.
Lam Quốc Khánh tức giận đến mức muốn phun máu: “Các người...
“Đừng cãi chày cãi cối nữa, nói một câu thôi, ông nhận hay không nhận?”
Tiêu Nhược Băng lạnh lùng nói: “Nếu nhận, thì lấy tiền ra, không nhận, thì tôi sẽ báo cảnh sát.
Lam Quốc Khánh giận dữ hét lên: “Không phải tôi làm vỡ, sao tôi phải lấy tiền ra?”
“Đúng vậy, các người chưa điều tra rõ ràng mà đã đổ trách nhiệm lên đầu ba tôi”
Lam Thục Linh phụ họa thêm:
“Bình gốm này là thật!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất