Mười một giờ đêm, Bạch Vũ trở lại biệt thự nhà họ Lam.
Trong tay của anh có thêm một cái lệnh bài, lệnh bài đen kịt, chất liệu rắn chắc, chính diện có khắc một con hổ, mặt sau là một chữ Thiên.
Thiên Hổ Lệnh.
Đây là món quà quý giá mà Đỗ Trường Giang đưa cho Bạch Vũ.
Trận chiến đêm nay, Bạch Vũ một kiếm chém chết Trúc Diệp Thanh, không chỉ nhận được sự kính sợ của mọi người, còn lấy được chân tình của Đỗ Trường Giang.
Mạng của mẹ, mạng của mình, làm Đỗ Trường Giang ngoại trừ nâng cốc nói cười với Bạch Vũ, cũng đưa Thiên Hổ Lệnh cho Bạch Vũ.
Có lệnh bài này, Bạch Vũ không những được chuyển dời tài chính thương hội Tứ Hải, còn có thể tùy thời điều động bất kỳ nhân thủ của thế lực nào bên dưới.
Anh còn có quyền quyết định sự sống chết đối với những nhân viên cấp cao như Hoàng Kha.
Địa vị của Bạch Vũ ở thương hội Tứ Hải, gần như là ngang bằng với bản thân Đỗ Trường Giang, này có nghĩa là Đỗ Trường Giang che chở cho Bạch Vũ vô điều kiện.
Mặc dù Bạch Vũ không thích giang hồ đánh đánh giết giết, nhưng cảm thấy thêm một con át chủ bài để bảo vệ bản thân, cho nên cuối cùng vẫn nhận Thiên Hổ Lệnh.
Chỉ là cảm xúc đang dâng cao của anh, lúc nhìn thấy Lam Hải Quỳnh, lại đột ngột lạnh xuống.
“Về rồi?”
Lam Hải Quỳnh không trốn trong phòng của mình, mà ngồi ở sô pha trong phòng nhỏ, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Bạch Vũ vẻ mặt lạnh nhạt.
Bạch Vũ ừ một tiếng: “Có chuyện gì sao?”
“Tôi còn tưởng rằng, anh ôm đùi Đỗ Trường Giang, xem thường chúng tôi, không thèm trở về chứ”
Lam Hải Quỳnh lạnh lẽo nhìn Bạch Vũ: “Sao thế, Đỗ Trường Giang không giữ anh lại, Tống Quế Khanh cũng không giữ anh lại?”
Bạch Vũ khẽ nhíu mày: “Có thể nói chuyện đàng hoàng hay không?”
“Cố ý chặn không cho chúng tôi vào Túy Tiên Lâu, trước mặt mọi người cầm súng dọa chị tôi, còn tát Triệu Tuấn Hào hai cái”
Giọng điệu của Lam Hải Quỳnh vẫn lạnh như băng: “Anh liên thủ với người ngoài bắt nặt người nhà họ Lam như vậy, anh muốn tôi nói chuyện đàng hoàng với anh thế nào?”
Kỳ thật có rất nhiều chuyện cô cũng hiểu, cũng biết không liên quan đến Bạch Vũ, nhưng nghĩ đến Tống Quế Khanh, cô lại muốn kích thích Bạch Vũ.
“Không có gì để nói, thì anh rửa mặt đi ngủ.
Bạch Vũ xoa xoa cái đầu đang đau đớn: “Ngày mai anh còn có việc.
Trên tiệc rượu, Hàn Khê kéo tay anh, bảo Bạch Vũ ngày mai cùng cô ấy đi trung tâm đồ cổ, cô ấy muốn đích thân nói cho Bạch Vũ, mảnh đất nào thuộc về anh.
Bạch Vũ không chịu được nha đầu nhỏ vừa đấm vừa xoa, đành phải đồng ý ngày mai đi dạo chơi với cô.
Anh nhìn ra được, Hàn Khê là muốn cùng mình một lần.
“Chê tôi phiền? Xem ra có người mới rồi thì không còn người cũ nữa”
Khóe miệng Lam Hải Quỳnh cong lên một loại trêu chọc: “Được, tôi cũng không chọc ngoáy anh nữa, anh bây giờ giải thích mọi chuyện cho tôi xem.
Bạch Vũ hơi ngây ra: "Giải thích? Giải thích cái gì?”
“Nói rõ ràng...
Lam Hải Quỳnh nhàn nhàn mở miệng: "Anh là làm thế nào để mấy người Tiền Mạnh Hải nịnh bợ mình, lại làm sao để Đỗ Trường Giang coi trọng anh như vậy, còn bao quán
mời anh”
Nghĩ đến Bạch Vũ được mọi người sao trăng vây quanh, còn được Hoàng Kha nịnh bợ, Lam Hải Quỳnh có chút hoảng hốt, cảm thấy rất không chân thực.
Chẳng qua cô nhanh chóng cảm thấy khôi hài.
“Cái này có gì để giải thích.”
Bạch Vũ nhìn người phụ nữ trước mặt trả lời: "Hơn nữa, anh cho em biết rồi, em cũng sẽ không tin
Nụ cười của Lam Hải Quỳnh trầm xuống: “Anh nói!”
Rõ ràng đêm nay dù thế nào Bạch Vũ đều phải giải thích, cho dù trong lòng cô đã sớm có đáp án, nhưng cô vẫn là muốn nghe Bạch Vũ nói ra.
Nhìn thấy người phụ nữ cố chấp như vậy, Bạch Vũ giật giật cổ áo, bước lên một bước nhìn thẳng vào gương mặt này:
“Được, em muốn giải thích, anh sẽ giải thích cho em nghe.
“Anh có thuật xem tướng hơn người, võ đạo hàng đầu, y thuật tuyệt thế.
“Anh cứu Thiến Thiến khởi tử hồi sinh”
“Một mình anh đánh cả thương hội Tứ Hải...
“Anh lấy con rết trong bụng Hàn Quốc Hoa ra,
“Anh đả thông cung mạnh sinh sản của bà Tiền.
“Anh cứu sống Dương Diệu Đông trúng đạn.
“Anh đã cứu Bạch Như Ca.”
“Anh nghịch thiên cải mệnh làm bà cụ Đỗ sống thêm năm năm”
“Anh một hơi nhận Tam đại y vương làm đồ đệ, còn một ván đấu độc ép Nam Cung Xuân rời đi Trung Hải...
“Quyền quý ở Trung Hải, có tám chín phần đều nợ tình ơn của anh, sợ y võ của anh, thật lòng kết giao...
Ánh mắt Bạch Vũ như điện, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, nhìn thẳng Lam Hải Quỳnh:
“Cho nên Dương Diệu Đông đưa Audi cho anh, cho nên Hàn Quốc Hoa đưa anh dây chuyền kim cương kia, cho nên Mã Gia Thành đưa cho anh căn biệt thự Đào Hoa số 1..” “Còn có một tấm Thiên Hổ Lệnh của Đỗ Trường Giang..
“Anh bây giờ, không phải là người đứng đầu Trung Hải, nhưng cũng có thể đi ngang về dọc ở Trung Hải, dù là tiền tài hay là quan hệ mạng lưới, anh đều có thể lấy vào tay”
“Mà ngay cả sơn trang Vân Đỉnh, cũng là chuyện sớm muộn.
“Lời giải thích này, em vừa lòng không?”
Theo từng chuyện từng chuyện Bạch Vũ nói ra, khuôn mặt Lam Hải Quỳnh lạnh lại càng lạnh hơn, cuối cùng biến thành băng sương ngàn năm.
“Đủ rồi!”
Cô vỗ sô pha, bật dậy quá: “Bạch Vũ, tôi hy vọng anh giải thích đàng hoàng, không phải là bảo anh ăn nói ba hoa.
“Cái gì mà nhận Tam đại y vương làm đồ đệ, cái gì mà người đứng đầu Trung Hải, anh có thể đừng tự cho mình là đúng không?”
Lam Hải Quỳnh thật sự không nhịn được, cũng không ngờ được, Bạch Vũ lại tự đại như vậy:
“Đừng nói anh chỉ xem chương trình ti vi, trình độ y thuật gà mờ, cho dù anh thiên phú hơn người, anh lấy cái gì mà so với mấy người Tôn thánh thủ?”
“Chẳng lẽ anh cho rằng, tôi sẽ tin, những thứ anh học trên TV, so với tích lũy mấy thập niên của người ta còn lợi hại hơn?”
“Anh cho rằng tôi không biết, anh có thể bước vào giới thượng lưu, đều là nhờ Tống Quế Khanh liều mạng thúc đẩy sao?”
“Cho dù là Tiền Mạnh Hải, Hàn Quốc Hoa hay là Đỗ Trường Giang, xưng anh gọi em với anh, xem anh là khách quý, còn không phải đều là xem mặt mũi Tống Quế Khanh?”
“Thử xem nếu không có Tống Quế Khanh làm chỗ dựa, bọn họ có để ý đến anh hay không?”
“Anh tỉnh lại đi, thiên hạ không có bữa trưa nào miễn phí”
“Đặc biệt là Tống Quế Khánh, bị chịu nhiều ân huệ của người ta như vậy, còn dựa vào tài nguyên của cô ấy kết giao quyền quý, anh cho rằng không cần trả sao?”
“Tôi không biết Tống Quế Khanh muốn gì ở anh, nhưng tôi biết, một khi anh không còn giá trị, những thứ anh đã nhận, phải phun ra gấp bội.
Cô ta cho rằng Bạch Vũ sớm muộn cũng xảy ra chuyện, thủ đoạn của mấy người Tống Quế Khanh, không phải là Bạch Vũ có thể chống lại được.
Tâm trạng Bạch Vũ không chút gợn sóng, dường như đã sớm đoán được người phụ nữ không tin, cười nhạt một tiếng: “Em xem, anh nói, em không tin, còn muốn anh giải thích”
“Tôi là muốn anh giải thích, không phải muốn anh khoác lác.
Lam Hải Quỳnh chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Hơn nữa, cho dù là nói dối, cũng phải dễ tin một chút.”
“Anh nói anh cứu mẹ của Đỗ Trường Giang, ý của anh là, mẹ của tôi có thể được thả ra, còn nhận ba mươi tỷ bồi thường, là nể mặt anh sao?”
“Này không phải là vô nghĩa sao?”
“Mấy chị của tôi đều biết, là cha mẹ Triệu Tuấn Hào cầu tình, mẹ mới có thể bình an mà đi ra, không chút quan hệ với anh.
“Cái này cũng đủ chứng minh, những lời anh vừa nói là ba hoa khoác lác”
Lam Hải Quỳnh liếc Bạch Vũ:
“Xem ra anh không có lòng muốn giải thích, tôi cũng không ép anh, thích làm gì thì làm”
“Chim sẻ không biết chí chìm hồng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất