Nhìn thấy Tống Quyết Khanh và Hàn Khê từ Ferrari bước ra, Bạch Vũ biết vì sao Lam Hải Quỳnh tức giận rời đi, nhưng mà cũng không để trong lòng. 

Anh không phụ Lam Hải Quỳnh và nhà họ Lam, ngược lại là bọn họ nợ anh không ít. 

Mấy người Đỗ Trường Giang nhìn ra được hai bên giận dỗi, nhưng cũng không tò mò hỏi thăm, chỉ cười kéo Bạch Vũ về phía Túy Tiên Lâu. 

Từ bãi đỗ xe đến cửa chẳng qua tầm mấy chục mét, nhưng lại chen chúc không ít người, vệ sĩ khắp nơi, lễ tân nhà hàng, cũng không ít người qua đường xem náo nhiệt. 

Bạch Vũ đi một nửa thì ánh mắt lại hơi hơi nhíu lại, nhìn về một người lễ tân của nhà hàng cách đó không xa. 

Lễ tân này nhỏ nhắn xinh xắn, lại còn rất trầm ổn, thoạt nhìn không chút thu hút, cô ta không bởi vì sự xuất hiện của đám người Đỗ Trường Giang mà kích động hay căng thẳng. 

Trầm ổn lạ thường. 

Nhưng chính cảm xúc không chút xao động này, lại làm Bạch Vũ nhìn không được nhìn lại mấy lần. 

Bạch Vũ phát hiện, tay của lễ tân nhỏ nhắn này rất vững, lẵng hoa trong tay, rất ổn định, như là một thợ săn kiên nhẫn. 

Lúc Bạch Vũ đi theo Đỗ Trường Giang bước lên mấy bước thì Bạch Vũ nhìn thấy lễ tân nhỏ nhắn chậm rãi nâng lẵng hoa lên. 

Một giây sau, âm thanh “Vút vút vút” vang lên. 

Châm nhỏ! 

Bạch Vũ không thể quen thuộc hơn với ngân châm đưa phán đoán, gương mặt không chút do dự, như báo săn bổ nhào về phía Đỗ Trường Giang. 

Đồng thời, anh gầm lên một tiếng: “Sụp xuống. 

Anh còn ôm Đỗ Trường Giang quay hai vòng. 

Đỗ Trường Giang vô thức vặn lại tay Bạch Vũ, nhưng thấy người không có động tác tiếp theo, thì lập tức mất đi giãy dụa: 

“Cậu em, có chuyện gì thế?” 

Bạch Vũ ngắn gọn hai chữ: “Sát thủ!” 

“Anh làm gì thế?” 

Nhìn thấy Bạch Vũ làm Đỗ Trường Giang ngã xuống đất, mấy vệ sĩ của ông ta lập tức đổi sắc, muốn xông lên khống chế Bạch Vũ cứu Đỗ Trường Giang ra. 

Chỉ là trên đường xông đến lập tức phát hiện bất thường, chị Dung và mấy người vệ sĩ lắc lư ngã xuống đất. 

Mấy người họ vừa mới đứng ở hướng mà Đỗ Trường Giang bồ nhào xuống. 

Hoàng Kha bước một bước dài vọt đến trước mặt bọn họ, rõ ràng nhìn thấy châm nhỏ trên người bọn họ, sắc mặt lập tức thay đổi: 

“Có sát thủ! Có sát thủ! Bảo vệ ngài Đỗ!” 

Tống Quế Khanh cũng chú ý đến đến người lễ tân nhỏ nhắn: “Chính là cô ta. 

Đám vệ sĩ chấn động, thế mà không ngờ được, trong đám người lại có sát thủ, càng không ngờ, có người dám ra tay với Đỗ Trường Giang. 

Ai cũng hiểu, một khi bị tra ra có ý đồ giết Đỗ Trường Giang, thì đó chính là kết cục diệt môn chó gà không tha. 

Cho nên mười năm qua, không có ai dám nhắm vào Đỗ Trường Giang. 

Điều này khiến cho đám vệ sĩ Đỗ thị thả lỏng không ít, bây giờ gặp biến cố ít nhiều có chút mơ màng, nhưng mà bọn họ vẫn là chuyên nghiệp, đầu óc nhanh chóng phản ứng lại. 

Một nhóm người lui ra sau bảo vệ Đỗ Trường Giang, một nhóm người rút vũ khí ra bao vây đi về phía sát thủ. 

“Uỳnh!” 

Chỉ là không đợi vệ sĩ của nhà họ Đỗ tiếp cận, lễ tân nhỏ nhắn vừa chuyển một bước chân, trực tiếp xông vào tường người tạo ra một lỗ hổng. 

Bảy tám người vệ sĩ lập tức phát ra tiếng kêu đau đớn, ngay cả vũ khí trên người cũng văng ra người. 

Có mấy người còn gãy tay gãy chân, có thể thấy được sức mạnh của kẻ địch mạnh đến mức nào. 

Bạch Vũ hơi nheo mắt lại, có thể cảm nhận được sức mạnh của đối phương, vì vậy kéo Đỗ Trường Giang lùi về sau một bước. 

Sau đó, anh lại di chuyển vài bước, nhìn chằm chằm vào Tống Quế Khanh cách đó không xa. 

Anh muốn ra tay đánh lại, nhưng lại lo lắng còn có sát thủ ẩn nấp trong đám người, lỡ như đối phương đục nước béo cò giết Tống Quế Khanh, vậy thì anh sẽ hối hận đến xanh ruột mất. 

Trong lúc bất tri bất giác, Tống Quế Khanh cũng trở thành một người khá quan trọng trong lòng anh. 

Tống Quế Khanh cũng kéo Hàn Khê lùi về sau, vừa hét một tiếng với vệ sĩ nhà họ Đỗ: 

“Rút súng” 

Mười mấy người đồng loạt rút súng, vẻ mặt tàn nhẫn nhìn người lễ tân nhỏ nhắn. 

Lễ tân nhỏ nhắn giữ vững bình tĩnh, ánh mắt tràn đầy sát khí lại làm cho người ta cảm thấy bất an. 

Cô ta giống như đã chờ đợi cơ hội này thật lâu, cho nên ra tay rất ác và nhanh. 

Hai tay vung lên, hai cánh tay thép lộ ra, nắm chặt nắm tay. 

“Vèo vèo vèo...” 

Một mảng lớn ngân châm trút xuống. 

“Vút!” 

Gần ngàn cây ngân châm lập tức chói qua mi mắt của mọi người. 

Một giây sau, hơn mười vệ sĩ nhà họ Đỗ kêu thảm, ôm lấy cổ họng ngã xuống đất. 

Qua nhanh, quá nhanh, thật sự là quá nhanh, nhanh đến mức những người vệ sĩ này không thể nào phản ứng được. 

“Bạo Vũ Lê Hoa Châm!” 

Tống Quế Khanh lại quát một tiếng: “Cô ta là Thanh Xà! Trúc Diệp Thanh!” 

Cô ta không nhận ra được khuôn mặt dưới lớp trang điểm đậm đặc của đối phương, nhưng nhìn đến thủ pháp sử dụng ám khí, lập tức đoán được thân phận của đối phương. 

Trúc Diệp Thanh, một trong trong bốn đóa hoa dưới trướng Giang Hóa Long. 

So với Bạch Xà và Hắc Xà, Trúc Diệp Thanh càng mạnh mẽ và xảo quyết hơn, ngoại trừ thân thủ bất phàm, còn am hiểu dùng ám khi giết người. 

Mà Bạo Vũ Lê Hoa Châm chính là vũ khí mạnh nhất của cô ta, rất nhiều cao thủ bị cô ta giết chết không nhắm mắt. 

“Giết cô ta!” 

Mấy người Hoàng Kha nổi giận gầm lên một tiếng, đều giơ súng lên chỉ Trúc Diệp Thanh. 

Hai tay Trúc Diệp Thanh mở ra, một tay nắm chặt lại, lại bắn ra một nắm ngân châm. 

Hơn mười vệ sĩ vẫn không thể nào trốn được, đều kêu rên ngã xuống đất, súng ống trong tay cũng văng ra ngoài. 

Nhưng mà ngân châm của Trúc Diệp Thanh cũng đã dùng hết rồi. 

Hoàng Kha không kịp nhặt súng, trực tiếp dẫn người xông lên. 

“Bùm—" 

Chỉ là còn chưa bao vây được Trúc Diệp Thanh, Trúc Diệp Thanh đã xuất hiện trước mặt bọn họ, giống như mà mũi chân va vào thép. 

Con ngươi Hoàng Kha cũng mở to như chuông đồng, chỉ cảm thấy được chạm với một lực mạnh, cả người đau nhức. 

Trúc Diệp Thanh vừa đụng đầu, Hoàng Kha lập tức phun máu bay ra ngoài, sau khi ngã xuống đất còn trượt dài bốn năm mét. 

Trúc Diệp Thanh chả nhìn đối thủ, tay trái lại nhấc lên, lao đến dùng chân trái đạp tên còn lại. 

Năm ngón tay giống như là kim sắt thu lại, răng rắc, một tiếng ầm ĩ nặng nề vang lên. 

Bắp chân đứt gãy, kêu thảm một tiếng. 

Sau đó, Trúc Diệp Thanh ném cơ thể này vào trong đám vệ sĩ nhà họ Đỗ, lập tức có mấy người bị đâm cho quay cuồng ngã xuống. 

Hai người nổi giận gầm lên một tiếng, nhân cơ hội rút đao đánh úp về phía Trúc Diệp Thanh. 

Trúc Diệp Thanh nhìn cũng không nhìn, cơ thể theo bản năng di chuyển, hai tay hóa thành nắm đấm thép đấm ra. 

"Bup!" 

Lồng ngực hai người bị đánh trúng, kêu thảm một tiếng ngã bay ra ngoài. 

Thế như chẻ tre. 

Hai vòng tròn bao vây và bảo vệ trong nháy mắt bị Trúc Diệp Thanh đánh tan, bóng dáng Đỗ Trường Giang lần nữa hiện ra. 

“Giết —" 

Nhân cơ hội này, Trúc Diệp Thanh lại trượt chân đi, kéo gần khoảng cách với Đỗ Trường Giang. 

Tay trái cô ta mở ra, một con dao trong tay, tàn khốc vô tình đâm về phía Đỗ Trường Giang, muốn một dao xuyên tim. 

"Keng!" 

Ngay lúc con dao sắp đâm trúng Đỗ Trường Giang thì một luồng ánh sáng trắng hiện lên trước mặt mọi người, con dao găm bị bắn ra ngoài. 

Một giây sau, chỉ nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp, Bạch Vũ vội vàng chạy đến, chân vừa đáp xuống đất, trực tiếp rút kiếm Ngư Tràng ra. 

Một kiếm bổ xuống. 

Trúc Diệp Thanh không cam lòng yếu thế, cũng giáng một dao xuống. 

Hai người nhìn ra sự quyết tuyệt trong mắt nhau, cũng vào thời khắc tầm mắt gặp nhau. 

Bọn họ giống như mãnh hổ cuồng sư đụng độ, chỉ dùng một chiêu phân thắng bại. 

Một kiếm Bạch Vũ chém xuống. 

Sắc mặt Trúc Diệp Thanh thay đổi, cảm giác một tòa núi lớn đè xuống, nặng nề, làm cho người ta tuyệt vọng. 

Trúc Diệp Thanh muốn rút lui, nhưng không thể di chuyển, muốn chặn, lại chặn không được khí thế hung hăng. 

eyJpdiI6IkFmVitPZTBPS2N1UE5CdHI1c3AyQ1E9PSIsInZhbHVlIjoibklJSDdlSDNqNnBXMXZzRnNPakplV0xUZVYxcGlJU0lkNWpmYnJlTk9OTFMxOHZDRHUwWk05TjFWa2kybmgybHV5bnJ1bHV6R1FOazM0XC83UXVQMEVaOE9qM0NCQkRRc1N3YzlVeFI1YzlzPSIsIm1hYyI6ImQ5MmJiNTM3ZmQ2NDc5M2FiNGM4NjU1ZDhiNjRhOWY2ZDhjODcyYzE4NjdkMWZiODE4OTA5NjcxNGY4OWU2OGIifQ==
eyJpdiI6Ik16TmFWTERGWDZtUzRcL1R3SnhleVJ3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InhcL0pEdjFHVXA5cEk4am42RHNiN1VrN3VzUFN2SUNmS0N5OVZsbFNxdXppeUlHTHcrNHhEaVBpc1c3ZzN5eXUxa2hlTkdLc3pKYXJ3ZDBiYUREcHp1cDFIaTBOTU1MTUR0QnhCWmdcL3pIcFwvQUJiQnpNN0ZKSkFJNVg2XC9NQUowUndZZ2NRcldYcmd5Tm9BVWJmak5vOGFEUXF6aURqZGZcL1NyZTkwVGQ3SDlXdXpWS1NCRitCNEFQRkpqZ0tqSmpEY3lcL3hKaFwvUGtKQ2JmUU1SRmYzWlZRSURBMUk2YThiWEViOFNlS0I2NXFCK0o4ck1JR1JrM05hY291VmtJbVQ2YXJHeEZ0YUQwQmpFSm1sclZJVW1hQ3pmMm9vWXpHYU5VKzhWdE1hNXpseENWUVVcL1BVK1JZM3NuTWY5WkpcL29pMmR6akdXTklcL0lESU5kUUY5Q3FNQUtsTHRweWpWVFFGYnlwQlI5OFQ1VXN4VHJ0YmxCazkydE9XZGNhSUJ3bFk0ajArU05jNEx6QUlWK3BKVUpZeVFBPT0iLCJtYWMiOiI3MjQ2ODVjOWViYjI0ZGU5ZmU4NzQ3YzQ3NjVmZWMxM2UxOTI1NjQ0NzcyZGQyZjk0MWRiMTQ2Y2ZhN2Y0YzYyIn0=

Phập một tiếng, đầu thân hai nơi...

Ads
';
Advertisement
x