“Bạch Vũ?”
Sao có thể?
Mấy người Lý Tuyết Nhàn và Triệu Tuấn Hào đều khiếp sợ.
Mọi người bổ não ra cũng không ngờ được, người xuống từ xe Đỗ Trường Giang lại là Bạch Vũ.
Nhân vật có thể được Đỗ Trường Giang kính trọng như vậy, bọn họ cho là quyền quý từ Long Đô, cá sấu lớn từ hải ngoại, hoặc là vương tộc Trung Đông, duy chỉ có không ngờ lại là Bạch Vũ hèn nhát.
Một người ở rể dựa vào vợ, sao có thể trở thành khách quý của Đỗ Trường Giang?
Hàn Thiệu Huy không ngờ được, Triệu Tuấn Hào cũng không ngờ, Lý Tuyết Nhàn cũng không nghĩ ra.
Dựa vào cái gì?
Lam Hải Quỳnh thậm chí hoảng hốt một lúc, cũng cho rằng không phải là chồng mình.
Lam Quốc Khánh tự lẩm bẩm: “Sao cậu ta lại ở cùng với Đỗ Trường Giang?”
Hàn Thiệu Huy cố gắng lắc lắc đầu, hy vọng đây chỉ là ảo giác, anh ta thật sự không thể nào thừa nhận sự thật Bạch Vũ có quan hệ với Đỗ Trường Giang.
Cho dù Bạch Vũ thông qua con thuyền lớn Tống Quế Khanh này.
Lúc này, bên khác của xe Lincoln lại có một ông lão mặc đường trang chui ra, chính là Đỗ Trường Giang ít khi lộ mặt trên truyền hình.
Ông ta vòng qua phía Bạch Vũ, tươi cười hòa ái mở miệng: “Cậu em Bạch, mời.
Chị Dung vội dẫn người đi qua, cung kính hô:
“Ngài Đỗ, cậu Bạch, Túy Tiên Lâu đã giải tán xong xuôi, cái vị mời vào trong”
Một đám người cường tráng nhích lại gần, chặn lại những người nhàn tản làm Đỗ Trường Giang và Bạch Vũ có thể thuận lợi đi qua.
Bạch Vũ cười gật gật đầu, sau đó đi theo Đỗ Trường Giang về phía trước, Tiền Mạnh Hải và Hoàng Kha cũng theo bọn họ đến.
Đoàn người trò chuyện rôm rả, chỉ điểm giang sơn có một loại hăng hái không nói nên lời.
Một màn này, làm cho đám người Lý Tuyết Nhàn trợn mắt há mồn, hoàn toàn không cách nào chấp nhận được Bạch Vũ và Đỗ Trường Giang nắm tay nhau, càng không thể nào chấp nhận Bạch Vũ cao cao tại thượng.
Lam Hải Quỳnh lần đầu phát hiện, Bạch Vũ lạ lẫm như thế.
“Bạch Vũ, có phải là cậu cố ý làm loạn, không cho Túy Tiên Lâu tiếp đón chúng tôi?”
So với mấy người Lý Tuyết Nhàn còn đang ngây ra, Lam Thục Linh lại trực tiếp hồn nhiên, sau thời gian kinh ngạc ngắn ngủi thì nổi giận đùng đùng bước lên:
“Chúng tôi chẳng qua là khiển trách cậu, muốn cậu quan tâm đến mẹ, cậu không nghe thì thôi đi, còn ghi hận, cố ý làm người ngoài làm khó dễ chúng tôi.”
“Có người làm người như cậu sao? Không chút độ lượng nào? Có phải là đàn ông không?”
“Hơn nữa chuyện vốn là cậu sai, mẹ xảy ra chuyện, cậu hờ hững lại còn mạo phạm đến Tuấn Hào, phạt cậu ở nhà quét dọn thì làm sao?”
“Đừng cho rằng mình giỏi lắm, cậu chẳng qua là ôm đùi phụ nữ, miễn cưỡng mà bước vào trong giới thượng lưu mà thôi.
“Không có Tống Quế Khanh, cậu không là cái gì cả, có bản lĩnh thì tự dựa vào bản thân mà phấn đấu đi, tôi đây mới kính trọng cậu.”
Lam Thục Linh liên tục nã pháo hưng sư vấn tội Bạch Vũ, cô ta cho rằng, hôm nay Bạch Vũ làm Hàn Thiệu Huy mất hết mặt mũi, cô ta phải đòi lại.
Về phần sự tồn tại của mấy người Đỗ Trường Giang, hoàn toàn bị cô ta vô thức xem nhẹ.
Hơn nữa có Triệu Tuấn Hào ở đây, một cuộc điện thoại của cha mẹ người ta gọi đến, Đỗ Trường Giang phải nể mặt thả người, ở trước mặt Triệu Tuấn Hào lại dám làm bậy?
“Cô là ai?”
Sắc mặt Đỗ Trường Giang lạnh đi: “Ai cho cô lá gan nói người anh em Bạch như vậy?”
Lời nói vừa dứt mấy người bảo tiêu bước lên một bước, tay phải nhấc lên, lộ ra một cây súng ngắn.
Họng súng đen kịt, sát ý sắc bén.
Chỉ cần Đỗ Trường Giang ra lệnh một tiếng, bọn sẽ không chút lưu tình bắn chết Lam Thục Linh.
Lam Thục Linh thấy thế sợ đến mức lùi về sau hai bước, sắc mặt cũng tái nhợt đi:
“Tôi dạy dỗ Bạch Vũ, không phải ông.”
Hàn Thiệu Huy hồn bay phách tán kéo vợ trở lại:
“Ngài Đỗ, ngại quá, vợ của tôi quá bốc đồng, không phải cố ý, mong được thông cảm.
Lý Tuyết Nhàn cũng vội khoát tay: “Đúng, đúng, Thục Linh không phải cố ý.”
Bà ta lo lắng Đỗ Trường Giang tức giận giết chết con gái mình, vậy vì cái mạng nhỏ này cũng khó giữ.
“Ngài Đỗ, đây là chị vợ của tôi, mấy người bên cạnh là bố vợ, mẹ vợ và vợ của tôi”
Không đợi Lam Hải Quỳnh nhìn về phía Bạch Vũ, Bạch Vũ đã nhạt nhẽo giải thích:
“Cô ấy không phải cố ý mạo phạm ông, xin ông đại nhân đại lượng cho bọn họ một cơ hội.
Mặc dù anh không thích Lam Thục Linh, nhưng cũng không muốn nhìn thấy đầu cô ta nở hoa.
“Thì ra là người nhà của người anh em Bạch, thật sự là nước vào miếu long vương.
Đỗ Trường Giang vội bảo đảm thủ hạ bỏ vũ khí xuống, sau đó còn tự mình xin lỗi với Lam Quốc Khánh và Lý Tuyết Nhàn: “Mấy vị, vừa rồi đắc tội rồi, thật ngại quá.
Thái độ ông ta thành khẩn chưa từng có.
Mấy người Hàn Thiệu Huy vội vàng khoát tay: "Không sao, không sao.”
Hoàng Kha từ phía sau đi đến, quát chị Dung và mấy người lễ tân:
“Khốn nạn, mấy người làm việc kiểu gì đây?”
“Người nhà của người anh em Bạch đến, mấy người không đón vào, còn để bọn họ đứng hít gió?”
“Làm người làm việc đều cứng như thế, cút vào phòng bếp rửa bát ba tháng cho tôi”
Ông ta không chút khách khí răn dạy mấy người chị Dung, cho Lam Quốc Khánh và Lý Tuyết Nhàn một bậc thang, tránh làm cho mất mặt hai người già bọn họ. Chị Dung luôn miệng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi..
“Ngài Đỗ, hội trưởng Hoàng, các vị khách khí rồi”
Đỗ Trường Giang nể tình như vậy, Lam Quốc Khánh lại không thể nhận lấy:
“Kỳ thật không liên quan đến mấy người lễ tân, là chúng tôi không nói chuyện rõ ràng, lỗ mãng muốn xông vào Túy Tiên Lâu, mới xảy ra xung đột lần này.” “Không nên trách các cô ấy, không nên trách các cô ấy.
Lam Quốc Khánh cầu tình thay cho mấy người chị Dung: “Các cô ấy cũng không dễ dàng.
“Các cô ấy quả thật không dễ dàng!”
Bạch Vũ hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào vết sưng đỏ trên mặt cô gái lễ tân:
“Vết thương trên mặt cô, ai đánh?”
Anh liếc qua đã lấy, cái này cũng là mới để lại dấu.
Mí mắt Triệu Tuấn Hào giật giật.
Cô gái lễ tân có vẻ do dự.
Hoàng Kha nhịn không được quát: “Cô câm sao? Em Bạch Vũ hỏi cô, thành thật trả lời.
Chị Dung cúi đầu trả lời thay cô ta: “Cô ấy ngăn cản cậu Triệu đi vào, cậu Triệu nổi giận, tát cô ấy một cái.”
“Đi, đánh lại.”
Bạch Vũ khẽ gật đầu: “Hai cái”
Mấy người chị Dung sững sờ, không ngờ Bạch Vũ lại lấy lại công bằng cho người lễ tân, lại còn ở trước mặt người nhà vợ mình.
Mấy người Lam Quốc Khánh nghe vậy giận dữ, đây rõ ràng là muốn vả mặt bọn họ, tên khốn này, thật là sói trong núi, đắc ý là càn rỡ.
Lý Tuyết Nhàn rống lên một tiếng: "Bạch Vũ, đủ rồi, Tuấn Hào dù thế nào cũng là khách của nhà họ Lam, há có thể tùy tiện bị một người lễ tân làm nhục như vậy?”
Lam Hải Quỳnh nhẹ nhàng lắc đầu: “Bạch Vũ, đừng nhắm vào anh ta..”
“Lúc làm nhục cô ta, nên nghĩ đến, bản thân cũng sẽ bị làm nhục.
Bạch Vũ nhìn Lam Hải Quỳnh không chút nể mặt:
“Nếu như anh nhằm vào anh ta, anh ta ngay cả mạng cũng không còn, sao chỉ có hai cái bạt tai?”
Lễ tân cũng dứt khoát, khẽ cắn răng, bước lên một bước, bốp bốp giáng hai cái bạt tai xuống mặt Triệu Tuấn Hào.
Vừa nhanh vừa mạnh.
Khuôn mặt Triệu Tuấn Hào lập tức xuất hiện dấu tay, anh ta phẫn nộ không thôi, hận không thể bóp chế Bạch Vũ và lễ tân, nhưng cuối cùng chỉ có thể nhịn xuống.
Bạch Vũ, cậu chờ đấy.
“Nhớ kỹ, lần sau có người đánh cô, trả lại tại chỗ"
Bạch Vũ nhìn qua người lễ tân: “Có việc tôi che chở cô.
Anh nhớ tên cô gái lễ tân, Lăng Yến.
Lăng Yến nở nụ cười vô cùng cảm kích.
“Được rồi, chuyện cũng đã qua rồi, không cần nhắc lại nữa, quên quá khứ không thoải mái đi”
Đỗ Trường Giang hồ hởi cười, sau đó vung tay lên
“Ngài Lam, bà Lam, cùng đi đi.”
Ông ta mời mấy người Lam Quốc Khánh.
Cùng đi sao?
Mấy người Lam Quốc Khánh và Lý Tuyết Nhàn đều thấy rất xấu hổ, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Bọn họ mời họ hàng đến Túy Tiên Lâu ăn cơm, còn bỏ lại Bạch Vũ, không cho anh đến làm mất mặt, kết quả bọn họ vênh váo tự đắc mà đến cửa cũng không vào được.
Ngược lại là Bạch Vũ mà bọn họ vẫn luôn xem thường, không chỉ làm khách quý của Đỗ Trường Giang, còn có thể quét mặt làm bọn họ thơm lây.
Sự chênh lênh như so lòng sông với đáy biển, sự đả kích này, làm cho mấy người Lý Tuyết Nhàn rất khó chịu.
Bà ta hy vọng, bây giờ người lợi hại kia là Triệu Tuấn Hào mà không phải Bạch Vũ, như vậy trong lòng của bà ta cũng không khó chịu như vậy.
Đối mặt với lời mời của Bạch Vũ, Lam Quốc Khánh và Lý Tuyết Nhàn có vẻ do dự.
Bọn họ vốn muốn giữ chút tôn nghiêm và cốt khí cuối cùng, nhưng lại không muốn bỏ qua cơ hội tạo quan hệ với Đỗ Trường Giang.
Phải biết rằng, một câu nói của Đỗ Trường Giang, có thể làm bọn họ ít phấn đấu ba năm.
Nhưng mà đi vào, lại dựa vào sự bố thí của Bạch Vũ, trong lòng cũng không thấy vui tí nào.
“Đã bị người chặn bên ngoài, còn bị đánh hai bạt tai, mặt mũi mất hết, còn ăn cơm cái gì? Người nhà họ Lam không có cốt khí như vậy sao?”
Lam Hải Quỳnh đột nhiên lạnh mặt, nhìn chằm vào chiếc Ferrarri đang chạy chậm đến, mở miệng:
“Muốn ăn thì mấy người ăn, con đi.
Sau khi nói xong, cô cũng không để ý đến sự hoang mang của mọi người, xoay người cộp cộp cộp bước đi thẳng.
“Hải Quỳnh, Hải Quỳnh...
Mấy người Hàn Thiệu Huy cũng nhanh chóng rời đi...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất