Bảy rưỡi tối, cửa vào Túy Tiên Lâu, đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi. 

Triệu Tuấn Hào và người nhà họ Lam đi vào bãi đỗ xe, sau đó quen thuộc đi đến cửa nhà hàng. 

Một cô gái tiếp khách thái độ nho nhã ngăn lại mấy người Triệu Tuấn Hào: “Xin chào, xin hỏi là anh Bạch sao?” 

“Cái gì mà anh Bạch, tôi là Hàn Thiệu Huy, tôi đặt bàn rồi. 

Hàn Thiệu Huy ngưỡng cổ lên khẽ nói: “Còn là phòng bao tiêu phí ít nhất hai chín triệu chín. 

“Thật xin lỗi, đêm nay Túy Tiên Lâu không tiếp khách. 

Cô gái lễ tân tươi cười: “Các vị mời về, hôm nay không có cách nào tiếp đón được, thật sự xin lỗi” 

Mấy người Lý Tuyết Nhàn nghe thế sững sờ, không tiếp đón? 

“Làm cái gì mà không tiếp khách?” 

Sắc mặt Hàn Thiệu Huy đột nhiên trầm xuống, đây là vả mặt ông ta trước mặt mọi người: 

“Cho cô cơ hội lặp lại lần nữa?” 

“Ông đây là khách quen của mấy người, còn là khách quý, ở đây tiêu phí không có ba trăm triệu cũng hai trăm năm mươi triệu, cô nói với tôi không tiếp khách?” 

“Ai cho mấy người lá gan không tiếp tôi?” 

Hàn Thiệu Huy hùng hổ: 

“Có tin một cuộc điện thoại gọi cho quản lý mấy người, làm mấy người cuốn gói đi?” 

Sắc mặt Lý Tuyết Nhan cũng nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn quát: 

“Người ta mở cửa kinh doanh, mấy người mở cửa lại không tiếp khách, đầu óc bị vào nước sao?” 

Người một nhà hưng phấn bừng bừng đến ăn cơm, còn mời không ít thân thích, lại bị lễ tân ngăn lại ở cửa vào, vậy thật sự là mất hết mặt mũi. “Thật xin lỗi, Túy Tiên Lâu đêm nay có người bao trọn rồi” 

Lễ tân từng câu từng chữ mở miệng: “Cho dù là dùng cơm, hay đặt bàn, toàn bộ đều vô điều kiện dọn sạch. 

“Đương nhiên, mấy hôm nữa chúng tôi sẽ tiến hành bồi thường cho khách hàng. 

“Nhưng mà đêm nay, không có thiệp mời, không phải anh Bạch, vậy tuyệt đối không thể đi vào. 

Cô ta lại lần nữa đưa tay: “Các vị, mời quay về. 

Lam Hải Quỳnh do dự mở miệng: “Anh rể, mẹ, bị bao hết rồi thì thôi, chúng ta đổi nơi khác đi. 

"Di?" 

Khuôn mặt Lam Thục Linh bất mãn: “Chúng ta đi như thế, mặt mũi của nhà họ Lam đặt ở đâu?” 

“Bị bao hết rồi?” 

Sắc mặt Hàn Thiệu Huy trầm xuống quát: 

“Tôi không quan tâm là bị bao hết hay không, tóm lại, tôi phải ăn ở đây, mấy người nhất định phải tiếp đón. 

“Đừng quên, là mấy người nói khách hàng chính là Thượng Đế, là các ngươi nói khách đến như nhà” 

Nhiều họ hàng nhìn như vậy, nếu như anh cứ thế cho qua chuyện này, có lẽ Lý Tuyết Nhàn sẽ mắng anh ta xối xả. 

Cô gái lễ tân cười nhạt một tiếng: “Thật xin lỗi, không thể tiếp đãi được, các vị mời về” 

“Tôi là Triệu Tuấn Hào, cậu chủ của tập đoàn Triệu Thị” 

Hàn Thiệu Huy còn muốn nổi giận, Triệu Tuấn Hào vỗ vỗ bả vai anh ta, ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến: “Gọi quản lý của mấy người ra gặp tôi” 

Cô gái lễ tân khiêm tốn lễ phép: “Quản lý đang chuẩn bị tiệc tối cho anh Bạch, không có thời gian đi ra. 

“Đồ khốn, ai cho cô lá gan nói chuyện với tôi như vậy?” 

Triệu Tuấn Hào giơ tay lên tát xuống, bốp một tiếng, đánh cho cô gái lễ tân kêu thảm một tiếng, ôm lấy mặt lảo đảo lùi về sau. 

Mấy người Lý Tuyết Nhàn cũng hãnh diện, đều bảo đáng đánh. 

Mắt chó xem thường người khác, nên đánh. 

Lam Hải Quỳnh hơi nhíu mày, cảm thấy không cần làm khó một lễ tân. 

Cô gái lễ tân nhìn Triệu Tuấn Hào khẽ quát: “Sao anh lại động thủ đánh người?” 

“Đánh cô, là cho cô mặt mũi rồi, cũng là nhắc nhở cô, cậu chủ tôi đây không phải là quả hồng mềm. 

Giọng nói Triệu Tuấn Hào lạnh lùng: 

“Hoặc là tránh đường ra, hoặc là gọi quản lý ra đây, nếu không tôi đây hủy luôn chỗ này của mấy người trong phút chốc” 

Hình tượng của Triệu Tuấn Hào trước người nhà họ Lam vốn là có thể thông thiên, nếu hôm nay mất mặt, sau này còn ngẩng đầu trước mặt nhà họ Lam thế nào được? “Cậu Triệu uy phong quá. 

Đúng lúc này, trong đại sảnh mấy người đi ra, cô gái xinh đẹp đi đầu tiên, Lam Hải Quỳnh nhận ra, chị Dung. 

Bà chủ câu lạc bộ lần trước cô và Chương Vĩ Thành vay tiền, về sau còn bị Bạch Vũ chặt đứt một tay. 

Cô không ngờ lại gặp lại ở chỗ này. 

Chị Dung mặc một bộ đồ công sở màu đen, không tính là quá sang trọng, nhưng cũng phong vận mê người, cô ta cười yếu ớt đi đến trước mặt mấy người Triệu Tuấn Hào: “Đánh người trước mặt công chúng, không tốt đâu?” 

Chị Dung cười cười: “Nói thế nào thì cậu cũng là cậu chủ của Triệu thị. 

“Tôi nói là ai chứ, thì ra là chị Dung.” 

Triệu Tuấn Hào hơi nheo mắt lại: 

“Sao thế, Hoàng Kha cho cô dũng khí thách thử những khách cũ như chúng tôi?” 

Trong mắt của anh ta có sự khinh thường, một người phụ nữ lăn lộn trong câu lạc bộ, cũng dám lầm bà lầm bầm dạy dỗ mình, quá không biết trời cao đất dày rồi. 

Anh ta còn biết, sau lưng chị Dung là Hoàng Kha, Triệu Tuấn Hào cảm thấy, anh ta không cần phải ngại Hoàng Kha. 

Chị Dung không nhanh không chậm cười nói: “Tôi và hội trưởng Hoàng đều là nhân vật nhỏ, nào có thể lọt được vào mắt cậu Triệu chứ 

“Chỉ là tối nay ngài Đỗ đã bao trọn, muốn mở tiệc chiêu đãi khách quý nhất là anh Bạch. 

“Nếu như bị ông ấy biết, cậu ở nơi này quấy rồi, làm ngột ngạt khách quý của ông ấy, tôi nghĩ, ông ấy sẽ tức giận. 

Giọng điệu ôn hòa nhưng từng chữ đều làm đám người Triệu Tuấn Hào run lên. 

“Cái gì? Ngài Đỗ bao trọn?" 

Triệu Tuấn Hào chảy mồ hôi lạnh: “Ngài Đỗ mời khách?” 

Chị Dung vẫn dịu dàng cười: 

“Anh cảm thấy, tôi sẽ lấy ngài Đỗ ra chắn sao?” 

Mấy người Triệu Tuấn Hào đều không nói gì, tất cả đều biết chị Dung không dám cáo mượn oai hùm, cũng là nói, bọn họ vừa rồi đang vả mặt Đỗ Trường Giang. 

Hàn Thiệu Huy hối hận đến xanh ruột rồi, sau này việc làm ăn của thương hội Tứ Hải cũng không cần nhận nữa. 

Triệu Tuấn Hào cũng đầu đầy mồ hôi, nhưng mà vẫn kiên trì mở miệng: "Đừng lấy ngài Đỗ ra đè chúng tôi, chúng tôi và ông ấy cũng là có giao tình” 

“Đúng vậy. 

Lam Thục Linh cũng lên tiếng hùa theo: “Một cuộc điện thoại của cha mẹ cậu Triệu, ngài Đỗ còn không phải ngoan ngoãn thả mẹ của tôi ra sao?” 

Chị Dung nghe vậy nhìn Triệu Tuấn Hào cười nói: “Thật sao?” 

Ngu ngốc! 

Triệu Tuấn Hào hận không thể bóp chết Lam Thục Linh, nhưng vẫn hừ một tiếng: 

“Nếu là ngài Đỗ đặt bao tiếp khách, chúng tôi cũng tạo điều kiện.” 

“Chú, dì, Hải Quỳnh, chúng ta đổi địa điểm vậy.” 

Triệu Tuấn Hào ra vẻ bình tĩnh: “Chúng ta đến nhà hàng Ngũ Hồ, đêm nay con mời mọi người” 

Mấy người Lam Quốc Khánh và Lý Tuyết Nhàn rất không cam lòng, nhưng cũng biết Triệu Tuấn Hào không đắc tội với Đỗ Trường Giang được. 

Mặc dù Đỗ Trường Giang tỏ vẻ xin lỗi Lý Tuyết Nhàn, lại còn bồi thường ba mươi tỷ, nhưng đó cũng là nhìn mặt mũi bố mẹ Triệu Tuấn Hào. 

“Vù...” 

Ngay lúc mấy người Lam Quốc Khánh và Lý Tuyết Nhàn xoay người đi thì ánh đèn sáng rực lên, một đoàn xe không nhanh không chậm lái đến. 

Đằng trước là ba chiếc Hummer chống đạn màu trắng, sau là sáu chiếc xe việt dã cải trang, ở giữa là một chiếc Lincoln. 

Thân xe sáng bóng, bánh xe thong thả lại không thiếu sát ý. 

Cả người mấy người chị Dung run lên, vội thu lại tâm trạng đi lên đón 

“Mấy người ngài Đỗ đến rồi" 

Mấy người Triệu Tuấn Hào vô thức đứng sang một bên, đều tràn ngập tò mò nhìn về phía đoàn xe. 

Ai cũng thấy được, đây là Đỗ Trường Giang đến. 

Bọn họ đều muốn nhìn một cái, vị khách mà Đỗ Trường Giang dùng tiệc cao cấp tiếp đãi là thần thánh phương nào? 

Xe nhanh chóng dừng lại, cửa mở ra, đầu tiên là mười hai người áo đen cường tráng, chia ra bốn phía cảnh giác. 

Sau đó lại bốn người đàn ông áo xám, ánh mắt sắc bén nhìn đám đông xung quanh. 

Sau khi xác nhận không có nguy hiểm, cửa xe Linconln mới chậm rãi mở ra. 

“Vút...” 

Đầu tiên là một chân thò ra, sau khi giẫm lên mặt đất, người trong xe bước ra. 

Cả người lập tức hiện ra trước mặt Lam Quốc Khánh và Lý Tuyết Nhàn. 

eyJpdiI6IkZKdXFycHVnRUplV1wvaGdhakFHQVZnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik03VmdlUTAzYzRyZ2hmSUVYT2tRN243aTBNUlwvNlFJYnZrWXZwWFBxaDVkbGtjMUZSVGdSWDZHQzRBVVdpcDd5cVF4YnQxZ3ZIN29rRjZjV0NcL1p5emYwRytMbU1TRnZrakdtUU1pa0hmVFBnYUdMQzhXSmFzYVZnTHRKZ2tweko5V0cyeG0wbEo1UHZvb2Fsa2haQ2IzZEVhKzZsOVd4cXpDVDZWZ3dleWJrZzNiZUdvQmtLSVQ5SExvMmp0d2YrIiwibWFjIjoiZjQ2ZWU4ZWE2YzE2MzU5YWFlYzQ3NmM0OTRmYzVhYmNiY2FjOTJmMzI4ZTg0M2UzYmU3NGM4M2QxNDQ0NTlmNSJ9
eyJpdiI6Imo0VGdwMERTTlZOT3FmSFJaZlhFRkE9PSIsInZhbHVlIjoiRjFHUTc1ajJ0ZVhHcnVDcncwaHpUWW5xKzJmNUN0SmU2cHlJVDlpajZpaUZIK29KYzAyY3FQXC9NUmpnSjdHVFdrOGt3aFRpdWlVb0U4aEc4OEVKOHpEMktBNUtLejVWem5GNTU1SVV4c2hcL3V2R1VMdnBUZUJcL1IzS0c4T1wvWHJjVk1JVnBcL1Zra2tDRGNhWjQrcmxHb2c9PSIsIm1hYyI6IjRjYjgzMGEzYTg1Mzk1MjUxYzkzMjFlMmE2MzhlNDA3ZDg3YmE5MzRjNzJlOWQwYWU1MzY3YTExNmVhODdmMWYifQ==

“Bạch Vũ—”

Ads
';
Advertisement
x