Đợi bệnh tình của Tạ Tố Cầm ổn định lại, thời gian đã điểm đến năm giờ chiều. 

Đỗ Trường Giang và Dược Thắng Hàn dù thế nào cũng phải mở tiệc chiêu đãi Bạch Vũ, Bạch Vũ đành phải đồng ý về nhà thay bộ quần áo dự tiệc. 

Anh bảo Hoàng Kha đến lúc đó thì gọi cho mình. 

Sau đó Bạch Vũ gọi một chiếc taxi về biệt thự nhà họ Lam. 

Bạch Vũ đi vào đại sảnh, không chỉ có người nhà họ Lam ở đây, mà mấy người Hàn Thiệu Huy và Triệu Tuấn Hào cũng có mặt. 

Cả một đám cau có mặt mũi, rõ ràng là bó tay chịu trói với việc của Lý Tuyết Nhàn. 

Trên mặt Bạch Vũ lộ vẻ kinh ngạc, Lý Tuyết Nhàn sao vẫn chưa quay lại? 

Lúc này, Lam Quốc Khánh đã liếc nhìn anh, dựng râu trừng mắt phát tiết cảm xúc: 

“Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, không chỉ không giúp được gì, còn suốt ngày lang thang” 

“Cũng không biết đời trước nhà họ Lam tạo nghiệt gì, mới có thể chiêu được cậu đến ở rể. 

Hàn Thiệu Huy lạnh mặt: “Đúng thế, ngay cả Tuấn Hào cũng đến nghĩ cách rồi, cậu vẫn tự do tự đắc.” 

Lam Thục Linh càng phẫn nộ kêu lên: “Phế vật, tôi cho cậu biết, nếu mẹ tôi có chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu” 

Lam Hải Quỳnh không nói gì thêm, nhưng tâm trạng cũng không quá tốt, rõ ràng là cho rằng Bạch Vũ ở bên ngoài chơi một ngày. 

Bạch Vũ khẽ nhíu mày, anh đang muốn mở miệng, cửa ra vào lại vang lên một hồi kèn. 

“Ai đến vậy?” 

Lam Quốc Khánh cùng với Triệu Tuấn Hào vô thức đứng lên. 

Sau đó chỉ thấy một xe cảnh sát chạy đến, cửa xe mở ra, Lý Tuyết Nhàn chui ra. 

Bà ta mang theo nụ cười tươi đi vào đại sảnh: 

“Ồ, mọi người đều ở đây sao. 

Mọi người lập tức sôi trào. 

“Mẹ, mẹ về rồi?” 

Lam Hải Quỳnh đi lên đón: “Mẹ thật sự về rồi?” 

Mấy người Lam Thục Linh cũng vây quanh: “Mẹ! Mẹ!” 

Hàn Thiệu Huy cười vui vẻ: “Mẹ, mẹ bình an trở về thì tốt rồi, làm bọn con lo lắng gần chết” 

Triệu Tuấn Hào rất ngạc nhiên với một màn này, tối hôm qua anh ta nhờ cha mẹ hỗ trợ, kết quả lại bị mắng to một trận, còn muốn anh ta tránh xa vũng bùn này. Chẳng lẽ là cha mẹ suy nghĩ rồi âm thầm giúp mình? 

Dù thế nào cũng được, Triệu Tuấn Hào nhanh chóng nở nụ cười: 

“Chúc mừng bác gái quay về, con còn tưởng rằng sáng mai bác gái mới có thể về được. 

Hàn Thiệu Huy nịnh bợ một câu: “Đó là năng lực của Tuấn Hào cậu, mặt mũi nhà họ Triệu lớn” 

Mấy người Lam Quốc Khánh và Lam Thục Linh đều dùng ánh mắt cảm kích nhìn lại. 

Lam Hải Quỳnh thấp giọng hỏi: “Mẹ, mẹ ở bên trong đó không bị đánh chứ?” 

Lam Thục Linh cũng kéo mẹ lại hỏi han: “Đúng thế, mẹ, mẹ có chịu khổ hay không?” 

“Không có, không có, mẹ rất tốt” 

Lý Tuyết Nhàn tươi cười sáng lạn, trên mặt mặc dù tiều tụy, nhưng đều bị sự vui vẻ che đi, bà ta liên tục khoát tay: 

“Lúc mới đầu, mẹ thật sự là có chút sợ hãi, cảnh sát quá hung dữ. 

“Sau đó chuyện đã được điều tra xong, không có quan hệ gì nhiều đến mẹ, cảnh sát không chỉ thả mẹ ra, mỗi người còn cười làm hòa với mẹ. 

“Cuối cùng, phó cục trưởng cũng đến xin lỗi mẹ, nói Ngài Đỗ nhất thời nóng vội hiểu lầm mẹ” 

“Bọn họ còn bồi thường cho mẹ ba mươi tỷ, lại bồi thường tổn thất cho nhà máy của chúng ta, cho nên mới chậm trễ đến bây giờ mới về. 

“Vốn định gọi điện thoại cho các con, nhưng điện thoại hết pin, vì vậy trực tiếp quay về cho các con bất ngờ.” 

Trên mặt bà ta là sự vui mừng, lần này không chỉ không sao, còn lấy được ba mươi tỷ tiền vốn, quen biết không ít nhân vật lớn, trong họa có phúc. 

“Quay về là tốt rồi, quay về là tốt rồi, nhưng mà mẹ phải cảm ơn Tuấn Hào cho tốt. 

Lam Quốc Khánh cũng vui vẻ, nói lại tình hình mấy hôm nay một lần, sau đó kéo Triệu Tuấn Hào nói với Lý Tuyết Nhàn: 

“Em không biết đâu, lần này, đều là nhờ Triệu Tuấn Hào hỗ trợ, em có thể thuận lợi từ bên trong ra ngoài.” 

“Đổi thành những người khác, trước khi chuyện được làm rõ, không thể nào cho em ra được. 

“Em nhìn dì Hoa xem, bây giờ vẫn đang còn bị giam, lại càng đừng nghĩ cái gì mà trong họa có phúc. 

Ông ta vỗ vỗ bả vai Triệu Tuấn Hào: “Cháu giỏi thật” 

Hàn Thiệu Huy liên tục gật đầu hùa theo 

“Đúng, đúng, Triệu Tuấn Hào cũng đã bỏ hết công sức, ngay cả ba mẹ mình cũng mời ra. 

“Đúng thế, Tuấn Hào tốn không ít tiền và quan hệ đó” 

Lam Thục Linh cũng phóng đại mà khen ngợi Triệu Tuấn Hào: “Hôm qua còn vừa lái xe, vừa tìm lãnh đạo khắp nơi, rất không dễ dàng. 

“Thật sao?” 

Lý Tuyết Nhàn cũng phản ứng lại, nắm chặt tay Triệu Tuấn Hào cười nói: 

“Tuấn Hào, cảm ơn con, nhà họ Lam nợ con một ân tình lớn” 

“Dì biết, nhà họ Lam có chuyện, con nhất định sẽ giúp đỡ, cũng nhất định là giúp được. 

Bà ta càng nhìn Triệu Tuấn Hào càng thuận mắt: 

“Không nói nhiều nữa, sau này, ở đây chính là nhà của con, có việc gì muốn dì giúp đỡ cứ việc nói. 

“Chú, dì, anh Huy, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không có gì lớn đâu” 

Mí mắt Triệu Tuấn Hào giật liên hồi, trên mặt lại có vẻ đắc ý. 

“Thật sự là tiện tay mà thôi, ba mẹ con chào hỏi qua, ngài Đỗ cho chút mặt mũi. 

“Hơn nữa, chuyện của Hải Quỳnh, cũng là chuyện của con, con không giúp cô ấy, giúp ai?” 

Bạch Vũ cười lạnh một tiếng, Triệu Tuấn Hào này da mặt dày thật, xem ra chuyện hoàng cung Caesar vẫn chưa nhận được bài học mà. 

Anh không lên tiếng bóc trần, trèo càng cao, ngã càng đau. 

“Nhìn xem, Tuấn Hào khiếm tốn thế nào, có công không kể” 

Lam Thục Linh cũng vô cùng nhiệt tình: “Nếu như cậu là em rể của tôi thì tốt rồi” 

Tâm trạng của Lam Hải Quỳnh rất phức tạp: “Chị, nói chuyện chú ý chút, em kết hôn rồi. 

Cô ta đã cố gắng không dính dấp đến Triệu Tuấn Hào rồi, ai ngờ nhà họ Lam lại nợ người ta một ân tình lớn. 

“Kết hôn? Em đó là kết hôn sao? Em là gả cho đàn ông sao, chị tưởng là chó thế, con chó ít nhất cũng sẽ trông cửa cho nhà?” 

Lam Thục Linh hừ một tiếng: “Người này không giúp được gì, cũng không biết em giữ lại làm cái gì.” 

“Đương nhiên là giữ lại cọ nhà vệ sinh rồi. 

Trong lời nói của Hàn Thiệu Huy mang theo trêu chọc và trào phúng: “Hơn nữa, người ta còn quen biết Tống Quế Khanh đó. 

“Nói không chừng lần này mẹ ra ngoài, là Bạch Vũ nhờ đến bên phía Tống Quế Khanh đó. 

Mấy người Lam Thục Linh nghe vậy cười vang không thôi. 

“Hừ, nhà họ Lam chúng ta không biết tạo nghiệt gì, tìm một người con rể phế vật như vậy. 

Lý Tuyết Nhàn càng nhìn Bạch Vũ càng không vừa mắt. 

Một người không giúp được gì, chỉ quan tâm đến sự vui vẻ của mình, một con nhà giàu có mánh khóe thông thiên cứu mình từ trại tạm giam ra... 

Lý Tuyết Nhàn thật sự là hối hận không để Lam Hải Quỳnh lựa chọn Triệu Tuấn Hào. 

“Mẹ, đừng nói nữa” 

Mặc dù không biết thời khắc mấu chốt, vì sao Bạch Vũ lại biến mất một ngày, nhưng Lam Hải Quỳnh quyết định từ đầu đến cuối tận lực hòa hoãn quan hệ. 

Cho nên cô cắn răng cắt ngang lời mẹ mình, không để Bạch Vũ tiếp tục khó xử. 

Sau đó, cô nói với Triệu Tuấn Hào: “Triệu Tuấn Hào, lần này thật sự rất cảm ơn anh. 

Triệu Tuấn Hào hắng giọng nói: 

“Việc nhỏ mà thôi, nhân mạch của ba anh, mẹ anh là lãnh đạo cũ, Đỗ Trường Giang vẫn phải nể tình” 

“Hơn nữa lần trước chuyện Caesar, mặc dù anh vì yêu mất lý trí, nhưng cuối vẫn sai rồi, cho nên lần này dù thế nào cũng muốn đền bù. 

Lý Tuyết Nhàn thưởng thức không thôi, Triệu Tuấn Hào vẫn còn độc thân, Lam Hải Quỳnh ly hôn với Bạch Vũ, sau đó kết hôn với Triệu Tuấn Hào, nhà họ Lam sẽ phát triển một tầm cao mới. 

Lam Quốc Khánh cũng cười: “Tuấn Hào giỏi như vậy, sau này chăm sóc Hải Quỳnh nhiều hơn. 

Triệu Tuấn Hào lễ phép: 

“Chú, dì, mọi người quá lời rồi. 

“Cho dù con có tiền đồ thế nào, chúng ta đều là người một nhà.” 

“Người một nhà, đương nhiên phải là hai bên chăm sóc lẫn nhau, sao có thể biến mất lúc quan trọng nhất được?” 

“Cho dù nhà họ Lam thấy con thế nào, trong lòng con, con đều xem mình là một nửa con trai của nhà họ Lam.” 

Triệu Tuấn Hào nói chuyện vô cùng đàng hoàng, làm cho người ta không tìm được nửa điểm vấn đề, vợ chồng Hàn Thiệu Huy đều giơ ngón tay cái lên. 

Lam Quốc Khánh và Lý Tuyết Nhàn cũng rất vui vẻ, rất thỏa mãn, giống như Triệu Tuấn Hào là con rể của bọn họ thật. 

“Tốt lắm, tốt lắm, trước đừng nói nhiều nữa. 

Lam Quốc Khánh phát ra quyền uy của chủ gia đình” 

“Thiệu Huy, lập tức đặt phòng ở Túy Tiên Lâu, phòng tốt nhất. 

“Đêm nay phải thoải mái vui vẻ” 

“Ăn mừng mẹ con an toàn trở về” 

“Thuận tiện cảm ơn Tuấn Hào cho tốt” 

“Đặt thêm một bàn, gọi mọi người đến, thêm nữa gọi món nhất định phải đắt một chút, rẻ thì ba không xong với con đâu.” 

Hàn Thiệu Huy lập tức gọi điện thoại. 

“Bạch Vũ, cậu thì không cần đi, đi cũng làm chướng mắt mọi người. 

Lý Tuyết Nhàn nhìn nhìn Bạch Vũ: “Mấy ngày nay tôi bị giam, trong nhà không có ai quét dọn, đêm nay cậu dọn dẹp cho sạch đi, chúng tôi sẽ mang thức ăn về cho cậu. 

Lam Hải Quỳnh kêu lên một câu: “Mẹ, Bạch Vũ không đi, con cũng không đi... 

“Con không đi là giống cái gì chứ?” 

Lý Tuyết Nhàn trực tiếp kéo Lam Hải Quỳnh ra ngoài, không để cho cô có cơ hội phản kháng: 

“Mẹ còn có chuyện rất quan trọng nói với con đây.” 

Lam Thục Linh cũng lên tiếng hùa theo: 

“Đúng thế, mấy ngày nay Bạch Vũ chỉ lo chơi, không giúp được gì, để cậu ta ở nhà làm việc nhà cho tỉnh lại. 

Mấy người Hàn Thiệu Huy đều vây quanh Triệu Tuấn Hào rời đi. 

Biệt thự lớn như vậy, rất nhanh chỉ còn lại một mình Bạch Vũ đơn độc... 

eyJpdiI6InN0SldWb2poa1BzMDBsMW5rcmw1T1E9PSIsInZhbHVlIjoiZlJ4T05yUmRmajdlMmtcL2ZjNzdySEtJSktzUndBN3k1Q0J1T0x1Q2JiM01YXC9rbFAyNXRHYzNUWm52ZTkwTmdBQmxvMnFWbWZNQUJSNHU5MFwvRkVESWVTR2ZuYlJLZHM3Q0lwXC9MSzR1aFI4PSIsIm1hYyI6IjViMzUzYjZjOTU0OGVlMDMxZGJiZmY4ZmZhNzU2Njc2ZGY0MzY2Y2MzNmZlYTU4NTYyMWEwODc2N2E3MWU1MDYifQ==
eyJpdiI6ImxoSjVtcGhWNWFMN1Vwb1N4SXVuQWc9PSIsInZhbHVlIjoiQmtJM0tqbU9mbTc4dzBzeU1HeU4rNEM4enkrUnlhRzJNeElmaFp3aWVmQTBFYWVFSGtzeCtvRzVkSUJYaUs1cFU0K1oyVVA0dFdwUFpiMVcrTjNBRWN6YjBZNFdTYXFCRzVLdEU3S3l1bkFjcmxWMWRidUlnUHdNMVlDY0pnR1NjZEtyUXJndXk1VDkwT2xSNzAzbzExMXZ2b0JsOGpsY0ZTeE1WWU1hc2NRTEszTWIzUmNWeXVacE5iWkRBNHFNN3JwYjNzVmc0aWl3NnZKMVlveFRFMjJkVFdxekNzT1VYY0l3d1wvYVpTcGVkZXlCR3RvdzliQ0NEMVNJbFlERTdoR3lINHZxWW1LRWJUamtqTlpuUnNUZnArUUlVWnp5dDdsSEtVd096Q1VFZTNOckxYOE1MZmxzNzRabUZtczQ2V3gweXFPK1d2T29MR3dQdDV3UjhDQT09IiwibWFjIjoiNGY1NDNmNDE4N2M4YmI5N2YzODgzZGZkYzIxZTM2MjZiZjhlMDM0YjlmMGUxZjUyNmM1YjEzMjkzMDY3OWNmMSJ9

“Cậu Bạch, tôi là Hoàng Kha, ngài Đỗ bao cả tòa Túy Tiên Lâu, mời cậu đại giá quang lâm.”

Ads
';
Advertisement
x