Dược Thắng Hàn dạo này quả thật đang luyện chế thuốc bổ máu. 

Con người tới tuổi già, khí huyết ít nhiều cũng cần phải bổ sung, đây cũng là lý do tại sao ông ta luôn trẻ hơn người cùng độ tuổi. 

Chỉ là chuyện này rất bí mật, ông ta luôn che đậy rất tốt, không biết tại sao Bạch Vũ lại biết. 

Bạch Vũ cười lạnh nhạt, nói: “Dạo này ông có phải cứ cảm thấy cơ thể bị khoét rỗng, uống thuốc bổ máu thế nào cũng không đạt được hiệu quả như trước?” 

“Hơn nữa sau khi uống thuốc bổ xong, ông còn cảm thấy mệt mỏi hơn, cần nghỉ ngơi một tuần mới có thể chuyển biến tốt. 

Dược Thắng Hàn hỏi với vẻ kinh ngạc: "Sao cậu biết?” 

“Ngửi được từ khí tức trên người Dược lão” 

Bạch Vũ nở một nụ cười, nói: “Tôi còn biết, dạo này ông còn thử luyện chế đan dược cường hóa gân cốt, đáng tiếc mãi không thể ngưng thành đan” 

Dược Thắng Hàn mãi không nói được lời nào, trên người của ông ta ám vô số mùi thuốc, chỉ dựa vào mùi mà phán đoán được ông ta luyện chế cái gì, điều này chỉ có thể chứng tỏ Bạch Vũ quá yêu nghiệt. 

Ông ta nhìn Bạch Vũ hỏi: “Cậu có thể nhìn ra triệu chứng bệnh, có biết nguyên nhân là gì không?” 

“Bổ huyết đan không có tác dụng với ông là do cơ thể của ông có tính kháng thuốc, ông có thể thay huyết linh chi bên trong thành mạn đà la.” 

Bạch Vũ nói với vẻ bình tĩnh: “Như vậy, dược tính sẽ từ bình ổn trở nên sôi sục, không chỉ có thể khiến khí huyết nghịch chuyển, còn có thể kích hoạt dược tính tồn đọng trước 

đó." 

“Một đốm lửa nhỏ có thể thiêu cháy cả đồng cỏ, ông ít nhất có thể trẻ ra mười tuổi. 

“Thuốc cường hóa gân cốt không thể ngưng thành đan là do liều lượng cỏ bất tử mà ông bỏ vào quá ít. 

“Cho thêm một phần ba nữa thì có thể luyện thành. 

Dược Thắng Hàn mới đầu thì mơ hồ, sau đó cơ thể rung mạnh, trong mắt bùng lên ánh sáng. 

Ông ta được mệnh danh là dược sư số một Trung Hải, cũng không phải là chỉ là hư danh, Bạch Vũ chỉ ra hai vị thuốc này, ông ta lập tức như được tỉnh ngộ. 

Dược Thắng Hàn liên tục cúi người với Bạch Vũ, nói: "Bạch tiểu hữu, cậu quả nhiên bất phàm, là tôi không biết gì, tôi xin lỗi cậu, xin lỗi. 

Bạch Vũ xua tay cười nói: “Không cần khách sáo. 

“Tôi muốn hỏi một chút, độc tính của bệnh nhân lan khắp người, ngoại trừ cách lấy độc trị độc thì cậu định cứu chữa cho bà ta bằng cách nào?” Dược Thắng Hàn nói năng rất nghiêm tốn: “Tôi không phải nghi ngờ cậu, tôi chỉ là tò mò” 

Bạch Vũ lạnh nhạt nói: “Bệnh nhân quả thật đã trúng độc, nhưng sự sống của bà ấy đang dần mất đi, ngũ tạng suy kiệt, lại không phải do trúng độc. 

“Không phải do trúng độc sao?” 

Dược Thắng Hàn sững người, hỏi: “Lẽ nào là do bệnh khác? Nhưng trong báo cáo kiểm tra không có bệnh gì nặng cả. 

Bạch Vũ khẽ thở dài: “Thiên nhân ngũ suy” 

Thiên nhân ngũ suy? 

Bốn từ này vừa được nói ra, xung quanh lập tức im ắng, mấy bác sĩ già như Dược Thắng Hàn còn biến sắc. 

“Bà ấy đã tận số, vừa hay lại bị trúng độc. 

“Vậy nên có vẻ như việc trúng độc sẽ lấy đi mạng của bà ấy” 

Bạch Vũ gợi ý cho Dược Thắng Hàn, nói: “Ông lấy độc trị độc, đừng nói cơ thể của bà ấy không chịu nổi, cho dù chịu được, giải độc thuần túy cũng không có nghĩa lý gì hết. 

“Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi, số mệnh là gốc, trúng độc là ngọn. 

Dược Thắng Hàn bỗng ngộ ra, ông ta không chút do dự, ông ta quỳ bụp trước mặt Bạch Vũ, nói: “Cậu Bạch quá đỉnh, xin hãy làm sư phụ của tôi!” 

Cả phòng yên lặng tuyệt đối. 

Đỗ Trường Giang và đám người Tiền Mạnh Hải đều bị cảnh này gây sốc. 

Chuyện gì vậy? 

Trước đó Dược Thắng Hàn còn rất khinh thường Bạch Vũ, trong nháy mắt đã hạ mình bái Bạch Vũ làm sư phụ, điều này thật sự khó tin. 

Đỗ Trường Giang dụi mắt, nhìn Dược Thắng Hàn quỳ ở dưới đất, ông ta chỉ cảm thấy đây là ảo giác: “Dược lão... 

Dược Thắng Hàn hét lên với Đỗ Trường Giang: “Chữa, để cậu ấy chữa, để cậu ấy chữa!” 

Tuy ông ta không biết Bạch Vũ sẽ dùng cách gì để chữa trị, dù sao thiên nhân ngũ suy đã là số mệnh đã tận, tuổi thọ cạn kiệt, thần tiên khó cứu. 

Nhưng lúc này Dược Thắng Hàn đã rất tin tưởng vào Bạch Vũ, Bạch Vũ nói mặt trời mọc từ phía tây, ông ta chắc cũng sẽ lên tiếng phụ họa. 

“Được!” 

Đỗ Trường Giang cũng là một người quyết đoán: "Cậu Bạch, vất vả cho cậu rồi.” 

“Chỉ cần cậu giữ được mạng của mệ tôi, tôi nợ cậu một ân tình lớn, không, một mạng” 

Ông ta là một người thô lỗ, nhưng cũng là một người giữ lời hứa, mỗi một từ ông ta nói ra, ông ta đều sẽ chịu trách nhiệm tới cùng. 

Bạch Vũ không nói lời thừa thãi, anh lấy ngân châm ra. 

Tuy Dược Thắng Hàn có lòng tin vào Bạch Vũ, nhưng rất nhiều người vẫn không thấy vậy, bọn họ cảm thấy Bạch Vũ còn quá trẻ, anh không thể giỏi vậy được. 

Dù sao Dược lão cũng không có cách, Bạch Vũ lấy đâu ra tự tin cứu được bà cụ? Bệnh nhân còn trong trạng thái thiên nhân ngũ suy nữa? 

Tiền Mạnh Hải và Hoàng Kha sau khi hiểu được thiên nhân ngũ suy, trên mặt cũng có một chút lo lắng. 

Chuyện này đã không phải là cứu người từ quỷ môn quan, mà là nghịch thiên cải mệnh rồi. 

"Vut---" 

Bạch Vũ lướt qua bộ ngân châm một lượt, hơi nhắm mắt làm quen với châm pháp. 

Một giây sau, Bạch Vũ mở mắt ra, hai ánh sáng bắn ra kèm theo một cỗ uy nghiêm mãnh liệt. 

Ở trong mắt đám người Dược Thắng Hàn, trên người Bạch Vũ đột nhiên tỏa ra một cỗ khí thế mạnh mẽ, kèm theo một cỗ thăng trầm, giống như lễ rửa tội sau nhiều năm. 

"Vut vut vut---" 

Bạch Vũ ra tay nhanh như chớp, hai tay làm việc cùng lúc, ngân châm lần lượt rơi xuống, đâm trúng huyệt vị. 

Một chiếc ngân châm cuối cùng, Bạch Vũ rút ra một chiếc ngân châm dài năm tấc, vẻ mặt lo lắng đâm vào huyệt thần khuyết, bên ngoài chỉ chừa lại cán ngân châm. 

Điều này khiến không ít người suýt nữa thốt lên. 

Một chiếc ngân châm dài năm tấc đậm hết vào huyệt thần khuyết, về cơ bản nó đâm xuyên trước sau cơ thể, ngay cả Dược Thắng Thiên cũng không dám làm như vậy. 

Tiền Mạnh Hải và Hoàng Kha nhìn mà mí mắt còn giật giật. 

Đỗ Trường Giang thì trầm mặc, rất bình tĩnh nhìn Bạch Vũ ra tay. 

"Mo!" 

Sau khi ngân châm đâm xuống, ngọc sinh tử của Bạch Vũ xoay chuyển, bảy tia ánh sáng trắng chui vào. 

Tiến hành đồng bộ, kéo dài sự sống. 

Ở đây có không ít người vốn đợi xem trò cười nhưng hai mắt của bọn họ rất nhanh trở nên ngây dại. 

Sau khi Bạch Vũ đâm từng chiếc ngân châm xuống, sắc đen trên mặt Tạ Tố Cầm rút đi như thủy triều, tiêu tán một cách nhanh chóng. 

Mà thất khiếu từ từ chảy ra một chút chất lỏng màu đen. 

Mái tóc trắng tỏa ra tử khí, phần chân tóc cũng có thêm chút đen. 

"Um!" 

Khi ngón tay của Bạch Vũ rút ngân châm ra, Tạ Tố Cầm bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu đau. 

Bà ta họ rồi mở hai mắt ra... 

Tỉnh rồi! 

Tiền Mạnh Hải sững sờ. 

Đỗ Trường Giang sững sờ! 

Một đám bác sĩ cũng sững sờ! 

Dược Thắng Hàn thì siết chặt nắm đấm, kích động vô cùng: 

Một châm trấn bát mạch! 

Hai châm định tam hồn! 

Ba châm ngưng thất phách! 

Bốn châm thấy sinh tử! 

Năm châm đoạn âm dương! 

Sáu châm nghịch càn khôn! 

Bảy châm thiên hạ kinh... 

Dược Thắng Hàn lẩm bẩm trong kích động, sau đó ông ta quỳ xuống: “Lưỡng Nghi Thần Châm.. 

Mấy bác sĩ già biến sắc, vô cùng sững sờ và khó tin! 

“Lưỡng Nghi Thần Châm” là một bộ châm pháp trung y vô thượng, ở trong văn hiến, có chú thích rằng bộ châm pháp này có công dụng thần kỳ thay đổi âm dương, mượn mạng 

với trời. 

So với bộ châm pháp “Thất Tinh Tục Mệnh” dựa theo nguyên tắc cơ bản kéo dài sự sống trong một hơi thở, thì “Lưỡng Nghi Thần Châm” rõ ràng bá đạo hơn, bởi vì nguyên lý của nó là đoạt lấy linh khí thiên địa kéo dài sự sống. 

Người biết bộ châm pháp này vô cùng hiếm gặp, người có thể sử dụng thành công cả mấy trăm năm cũng không thấy ai. 

Không ngờ một bác sĩ không nổi tiếng lại biết bộ châm pháp thần kỳ đã thất truyền nhiều năm như này. 

Lúc này, các bác sĩ nhìn Bạch Vũ với vẻ sùng bái. 

eyJpdiI6Ijc3TUxZTGFIWHBxZ3FBVXdYakt4OFE9PSIsInZhbHVlIjoiODlwRnE4c2pXbWJaell2YWR3MFZBWGNSeVp0UFwvXC85Slgxd0tnTFZcL3ZDUGJqQ1kyck5sVHhMU3JET0IwNFYxWUhIRGZwWjVoSDhuRHJGeEhyTUNvWHFcLzdGM3o5cmtmUENRTWlQZVhMNUFKeWNsN0hKUUprbjFzS2RHUlpkaGZhS09tV3pUeEFOaWJBQnNpaHlyWDgzc2J4S3BoUmlXd1NJdEI1bldUVkNUcmNIYnBEejBiampXMVZKRlVTK3A0TkFrODFMSVI1YlBtd0NzV2NVdk1CYkZ5TE5JZldFREV5ZEJQMFJQZGQrcjlOdEY1XC91TG9vanRUenRzN2N4MldHWCszc2NGM1FsQU5KSDJIQ3QyNWxjdTZrTDhJUmp3TVpRbWR6S1oyN09rMm82RndreDVFUEJ6TkhrWndFR25Ib0NOWjE4RDBtU0w4TmVTTXZBSUY2R3dJVk5ManVnWTNxMHhZRXFic1J4UEtpZWRYQnNzYU4xZFBweFJLdE9NYU14Z3pMSVBFNXZzZXN1RmJiMHdWajJQM3ozOXRPUThmXC9RcG9vWnc0VU1PcTA5MkJubzhEaGxyNnZhMzJQRUJuQSIsIm1hYyI6IjMyYjJkMzMzZDlhMzI3NTU0ZjFjMWRkY2IxYzQyOTk0N2VmMTliYzdhNzhjMzZmY2FjNGVhOGI1MmNiZjliYjIifQ==
eyJpdiI6IjFBNVJwZjdJUlFlcXppVnBlSktcL0d3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Ilp3S2lZNUh1Qmx3T1hEanlUR2dnQXJmeFRFTnVxQzI1OTQyQnU2alNaRnphR0o0TlFMUTJtU28rc2ttbEJcL2JTWjlNeEZ5OXUxTmJvNlk3ZCtRaWQ4VDRNNTVPZFVhNU9XQUtwMlBGR2xLM3JFaWhFcHNSS3JqNGg0eko3QzVmZG5sRUN2VkFveWxiQ3ZmWFFuQmdSbHdqSlgzYnJaVHRFNTlPOGxtTUJ4QXpHSUt4VjFXelozeW1rZUdaOEw2TEJVb0cyWjlqekhPM3lxRER6d1lcL3NQVkRCaHNEQkRSOVQxOXhWVURoSUpRN1dVXC9GQmtZckdHMGJob3U3YnBqYXREcXlMVUFxT3BlNnVIajVMUTZqQ3pRPT0iLCJtYWMiOiJjMDg3ZTEwNWEwMzJhZTQ2M2M4ZjBmODNiMWUyMDNhYTFjYTNhMDA4MzE1NjNiY2M1N2ExMWFlNjcwZjBiOTFjIn0=

“Lời của thần y Bạch chính là lời của Đỗ Trường Giang tôi...

Ads
';
Advertisement
x