Thiên nhân ngũ suy, là năm loại dị tượng xuất hiện sau khi tuổi thọ tinh nguyên của con người cạn kiệt.
Đỉnh đầu xuất hiện khí đen, chính là một trong số đó, được gọi là “hoa héo trên đầu”.
Một khi xuất hiện cả năm loại trạng thái, đồng nghĩa tuổi thọ đã hết, cho dù thần tiên cũng khó cứu.
Cho dù bảy mảnh ánh sáng truyền vào, cũng không kéo dài được quá lâu cho bệnh nhân có hiện tượng thiên nhân ngũ suy.
“Vậy mà là thiên nhân ngũ suy, lẽ nào số mệnh của bà cụ đã tận?”
Bạch Vũ lẩm bẩm nói với chính mình: “Lý Tuyết Nhàn e rằng gặp rắc rối rồi.
“Không đúng.”
“Không phải là hoa héo trên đầu trong đại ngũ suy”
“Nó giống như ‘ánh sáng quanh người bỗng tắt trong tiểu ngũ suy”
Tiếp tục quan sát, Bạch Vũ lại phát hiện một vài điểm khác, hai mắt bỗng trợn to.
Thiên nhân ngũ suy, chia ra đại ngũ suy và tiểu ngũ suy.
Đại ngũ suy thì thần tiên cũng khó cứu, không ai có thể nghịch thiên cải mệnh được.
Nhưng nếu là tiểu ngũ suy thì vẫn còn một chút sinh cơ!
Khí đen trên đỉnh đầu Tạ Tố Cấm không phải luôn tồn tại, mà như ẩn như hiện, đây là "ánh sáng quanh người bỗng tắt” trong tiểu ngũ suy.
Với năng lực của Bạch Vũ, vẫn có hy vọng cứu chữa.
Khi Bạch Vũ đưa ra phán đoán cuối cùng, Dược Thắng Hàn đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Đỗ Trường Giang nhìn ông ta đầy khó tin, hỏi: “Dược lão, ông ra tay, cũng cửu tử nhất sinh hay sao?”
Dược Thắng Hàn rất chắc chắn: “Không sai, bà ấy đã trúng độc quá nặng, tôi chỉ có thể lấy độc trị độc, chỉ nắm được mười phần trăm.
Đỗ Trường Giang không thể chấp nhận kết quả này: “Chuyện này không thể nào! Không thể nào! Sao lại như thế?”
Bầu không khí trùng xuống, các lãnh đạo của bệnh viện toát mồ hôi trán.
Không ai ngờ Dược Thắng Hàn cũng bó tay hết cách.
Bọn họ muốn bày tỏ cái gì đó nhưng lại không dám dây vào mà làm chậm trễ bệnh tình của Tạ Tố Cầm.
Người ra mặt lúc này rất dễ bị trút giận.
Hơn nữa phán đoán sai, Dược Thắng Hàn tự đưa ra phán đoán sẽ chịu trách nhiệm.
Đối mặt với sự tức giận của Đỗ Trường Giang, Dược Thắng Hàn không hề sợ, ông ta ngược lại ưỡn thẳng cơ thể gầy gò, nói: "Đúng vậy, bệnh nhân buộc phải chữa trị ngay.
“Độc mà bà ấy trúng không quá mạnh, nhưng nó đã phá hỏng các cơ quan trong cơ thể, thuốc bình thường căn bản không thể khắc chế được.
“Nó phát tác không nhanh nhưng khó thể khống chế”
“Tôi quan sát tình trạng của bệnh nhân, còn đối chiếu với các số liệu hóa nghiệm thì phát hiện độc tố đang từ từ lây lan.
“Hơn nữa mỗi khi nó khuếch tán ra thì sẽ kèm theo sự phá hoại, nó giống như axit từ từ ăn mòn sự sống của bệnh nhân.
“Nhiều nhất hai mươi tiếng, bệnh nhân sẽ suy kiệt mà chết”
“Chỉ khi lấy độc trị độc mới có thể một chút cơ hội.
“Ngài Đỗ, tôi biết ngài rất khó chấp nhận nhưng hiện nay buộc phải mạnh dạn ra tay cược một ván.
“Nếu không mẹ của ngài sợ rằng sẽ không qua nổi ngày hôm nay”
Ngữ khí của Dược Thắng Hàn không nhanh không chậm nhưng thể hiện quyền uy mạnh mẽ, khiến người khác vô thức tin lời của ông ta.
“Chỉ nắm chắc mười phần trăm? Chỉ có thể lấy độc trị độc sao?"
Đỗ Trường Giang vô thức siết chặt nắm đấm.
Ông ta nhìn các bác sĩ và chuyên gia trầm mặc, hận sắt không thể rèn thành thép mà mắng: “Nhiều bác sĩ, nhiều chuyên gia như vậy, lẽ nào không giải được loại độc này sao?”
“Các người ăn cái gì thế hả? Bình thường cầm tiền vui lắm mà, thời khắc mấu chốt thì không có tác dụng gì hết”
Ông ta đấm một phát vào tường.
Vóc dáng thấp bé, lực lượng lại rất lớn, một đấm này, trên bức tường xuất hiện vết nứt.
“Ngài Đỗ, tôi biết ngài rất tức giận, cũng biết rõ ngài khó thể chấp nhận.
Dược Thắng Hàn không để ý mình sẽ gánh tội, ông ta đưa ra ý kiến chuyên môn của mình: “Nhưng lúc này chỉ trích mắng nhiếp bọn họ không có nghĩa lý gì hết.” “Ngài chôn sống hết bọn họ cũng không đổi được một mạng của bệnh nhân”
“Lúc này ngài cần đưa ra quyết định.
“Quyết định để tôi lấy độc trị độc hay không, tôi hy vọng ngài có thể đưa ra quyết định sớm.
“Như vậy, sự sống của bệnh nhân sẽ lớn hơn một chút, nếu không qua buổi trưa, tôi không cả mười phần trăm cũng không nắm được.
Lời nói rất tàn khốc, khiến người ta rất khó chấp nhận nhưng không ai nghi ngờ.
Chuyện liên quan tới tính mạng của Tạ Tố Cầm, không nắm chắc tuyệt đối, ai dám đưa ra ý kiến?
“Không, không, còn có cách.
Đỗ Trường Giang hét lên một tiếng: “Nghi phạm đó chính là người hạ độc, bà ta chắc chắn biết độc tố, chắc chắn biết thuốc giải.
“Người đâu, người đâu, thẩm vấn bà ta cho tôi, không tiếc mọi giá phải bắt bà ta giao ra thuốc giải.
“Nếu không tôi sẽ bắt bà ta bồi táng, bồi táng...
Hai mẹ con nương tựa nhau nhiều năm, Đỗ Trường Giang có tình cảm rất sâu đậm với Tạ Tố Cầm, ông ta không hy vọng mẹ chịu tổn thương, cho dù dùng mạng để đổi thì ông ta cũng sẵn lòng.
“Ngài Đỗ, không kịp nữa rồi.
“Thời gian của chúng ta có hạn.
Dược Thắng Hàn khẽ lắc đầu, nói: “Ngài hạ quyết tâm đi.
Mấy bác sĩ cũng phụ họa: “Ngài Đỗ, hãy tin tưởng sự chuyên nghiệp của Dược lão.
“Thật ra... cũng không nhất định phải lấy độc trị độc...
Vào lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên bên cạnh giường bệnh: “Theo tôi thấy, bệnh nhân vẫn còn cứu được, ít nhất có thể sống được năm năm”
Lời này vừa dứt đã khiến mọi người trong phòng bệnh sững sờ.
Mọi người nheo mắt nhìn qua, chỉ thấy một thanh niên đứng ở bên cạnh giường bệnh, cầm cổ tay của Tạ Tố Cầm như đang bắt mạch.
“Ai đây? Cậu là người của khoa nào?”
Vẻ mặt của lãnh đạo bệnh viện đanh lại: “Bệnh nhân là người mà cậu có thể động vào sao?”
Lúc này còn gây rối, chẳng phải là muốn Đỗ Trường Giang hành chết mình hay sao?
Một bác sĩ khác cũng hét lên: “Người của ai? Mau lôi ra ngoài.”
Ông ta lo lắng là thực tập sinh không biết trời cao đất dày.
Đỗ Trường Giang cũng sa sầm mặt mũi, vào lúc này, còn có người tới gây rối sao?
Tiền Mạnh Hải vội vàng đứng ra giải thích: “Ngài Đỗ, cậu ấy là bác sĩ mà tôi dẫn tới, tên là Bạch Vũ, y thuật của cậu ấy rất giỏi.
“Vợ của tôi, hội trưởng Hoàng, giám đốc Dương, Hàn lão đều do thần y Bạch cứu chữa
Có Tiền Mạnh Hải gánh, vẻ mặt của mọi người dịu đi không ít.
Đỗ Trường Giang cũng sững người, sau đó hai mắt chợt sáng lên: “Cậu Bạch, cậu có thể cứu mẹ tôi sao?”
Lúc này Bạch Vũ đã nắm rõ tình hình, nói: “Ừ”
Đỗ Trường Giang lặp lại một câu: “Thần y Bạch, cậu nắm chắc được bao nhiêu phần trăm chữa khỏi cho mẹ tôi?”
Bạch Vũ khẽ gật đầu: “Trăm phần trăm.
Trăm phần trăm?
Mọi người tại đó kinh ngạc.
“Càn quấy!”
“Các chuyên gia chúng tôi còn không có cách chữa khỏi, thằng oắt con vắt mũi chưa sạch như cậu có thể có cách gì?"
Dược Thắng Hàn cũng đanh mặt hét lên với Đỗ Trường Giang: “Ngài Đỗ, ngài tình nguyện tin một tên oắt con vắt mũi còn chưa sạch, cũng không tin những người dày dặn kinh nghiệm như chúng tôi hay sao?”
“Nếu ngài quyết định để cậu ta chữa trị, được, chúng tôi sẽ tôn trọng quyết định của ngài, để cậu ta cược một ván.
“Chỉ là tôi cần phải nhắc nhở ngài, thời gian chính là sự sống, chậm trễ càng lâu, cơ hội sống càng nhỏ”
Dược Thắng Hàn rất nghiêm túc, nói: “Đây là điều mà một bác sĩ như tôi không muốn nhìn thấy”
Vẻ mặt Đỗ Trường Giang hơi đơ ra, ông ta biết rõ sự chuyên nghiệp của Dược Thắng Hàn, ánh mắt không tự chủ nhìn sang Bạch Vũ.
Rõ ràng ông ta muốn có sự lòng tin.
Dược Thắng Hàn nhìn Bạch Vũ đầy khinh thường: “Đối với tên oắt con này, tôi không tin cậu ta”
“Đương nhiên, bệnh nhân là người thân của ngài Đỗ, sống chết do ngài quyết định.
Nụ cười của Dược Thắng Hàn lập tức dừng lại, nhìn sang Bạch Vũ bằng vẻ khó tin.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất