Sau khi cúp máy, Bạch Vũ lại nhận được cuộc gọi của đám người Hoàng Kha, Mã Gia Thành, Kim Ngưng Băng. 

Tất cả đều tìm Bạch Vũ nhờ anh ra tay cứu chữa cho mẹ của Đỗ Trường Giang. 

Có thể thấy mối quan hệ của Đỗ Trường Giang không tệ. 

Sau khi Bạch Vũ nói mình sẽ tới khám thì bắt một chiếc taxi tới. 

Nửa tiếng sau, Bạch Vũ xuất hiện ở bệnh viện nhân dân số 1 Trung Hải, anh phát hiện ở bãi đỗ xe có không ít xe sang và mười mấy chiếc xe của bệnh viện khác. 

“Em Vũ, em cuối cùng cũng tới rồi. 

Tiền Mạnh Hải đã đợi rất lâu lập tức đi tới đón: "Thật sự làm phiền em rồi. 

Tiền Mạnh Hải ôm vai của Bạch Vũ: “Việc tu sửa y quán bận như vậy còn hành em tới đây, anh thật sự cảm thấy có lỗi.” 

“Chuyện nhỏ mà thôi” 

Bạch Vũ đi thẳng vào chủ đề: "Tình trạng của bệnh nhân rất nghiêm trọng hay sao?” 

“Rất nghiêm trọng, mười mấy chuyên gia cùng ra tay cũng không thể khống chế được độc lây lan. 

Tiền Mạnh Hải nói với vẻ mặt nghiêm trọng: “Bệnh nhân vào một tiếng trước còn hôn mê” 

“Bây giờ ngài Đỗ đang lo lắng như kiến bò trên chảo nóng” 

“Bọn anh còn mời cả quốc thủ Dược Thắng Hàn tới” 

Ông ta chỉ biết Tạ Tố Cầm trúng độc, không có quá nhiều thời gian đi sâu tìm hiểu sự việc, vậy nên không biết có liên quan tới Lý Tuyết Nhàn. 

Bạch Vũ nhíu mày hỏi: “Độc tố khó xử lý đến vậy sao?” 

Anh nhớ, ông Cổ trúng độc ba lần, tuy nghiêm trọng nhưng không quá bó tay. 

Tiền Mạnh Hải lắc đầu nói: “Độc tố không quá mạnh, nhưng làm sao cũng không thanh lọc được hết, bệnh nhân cũng không tỉnh lại, phía cảnh sát đã thẩm vấn nghi phạm, bà ta cũng không nói ra được. 

Nghe tới nghi phạm, trong lòng Bạch Vũ kêu lộp bộp, cũng không biết Lý Tuyết Nhàn như thế nào rồi. 

Anh không có thiện cảm gì với Lý Tuyết Nhàn, tình cảm đối với nhà họ Lam cũng ngày càng phai nhạt, chỉ là nể tình của Lam Hải Quỳnh, anh vẫn không muốn Lý Tuyết Nhàn xảy ra chuyện. 

“Dùng mọi quan hệ, đánh tiếng với bên phía cảnh sát, đối xử tốt với nghi phạm.” 

Bạch Vũ nói với Tiền Mạnh Hải: “Em sẽ nhanh chóng giúp bệnh nhân giải độc.” 

Tiền Mạnh Hải chợt sững người: “Em quen nghi phạm sao?” 

Bạch Vũ lạnh nhạt nói: “Mẹ vợ của em. 

“Á---” 

Tiền Mạnh Hải rất kinh ngạc, sau đó vội vàng gọi điện thoại. 

Mười phút sau, Bạch Vũ và Tiền Mạnh Hải đi tới một phòng bệnh ICU rất rộng ở tầng ba của bệnh viện. 

Có không ít người đứng ở bên trong và bên ngoài phòng bệnh, ai cũng có vẻ mặt ủ rũ. 

Hoàng Kha nhìn thấy Bạch Vũ thì lập tức mừng rỡ, dẫn người đi tới đón: “Cậu em Bạch 

Bạch Vũ khẽ gật đầu nhưng không có hàn huyên, anh đi nhanh lắng nghe bệnh tình từ các bác sĩ. 

“Rửa dạ dày, tiêm thuốc, còn dùng huyết thanh, hóa nghiệm cũng không có phát hiện gì. 

Một lãnh đạo bệnh viện râu tóc bạc phơ, đang nói với một ông lão mặc trang phục nhà Đường: “Nhưng không biết tại sao tình trạng của bệnh nhân càng lúc càng nghiêm trọng, còn rơi vào hôn mê sâu” 

“Khả năng có một thứ chưa được kiểm tra ra, cũng có thể là do thành phần thuốc nào đó sinh ra phản ứng” 

“Tôi tiếp tục sắp xếp chuyên gia hội chẩn, tin chắc rất nhanh sẽ có kết quả. 

Ông ta nói chuyện rất cẩn thận, rõ ràng ông lão mặc trang phục nhà Đường chính là Đỗ Trường Giang. 

Đỗ Trường Giang có vóc dáng thấp bé, rất gầy, trên mặt còn đầy nếp nhăn, nhưng đứng ở đó lại như một con núi không ai lay động được. 

Trong lòng của người Trung Hải, Đỗ Trường Giang không chỉ là ông vua của thế giới ngầm còn là một nhà từ thiện. 

Khi ông ta nổi giận, có thể san bằng mười mấy thương hội, khi ông ta lương thiện, có thể ở bên giường của đứa trẻ bị bệnh máu trắng kể chuyện ba ngày ba đêm. 

Ông ta không biết võ công nhưng có vô số cao thủ bảo vệ, ông ta ít giao du với bên ngoài nhưng vẫn là nhân vật được mọi người trong giang hồ kính trọng. 

Cái tên lừng lẫy rất nhiều năm nay, lúc này ở trong lòng Bạch Vũ lại mất đi ý nghĩa. 

Bởi vì Đỗ Trường Giang một khi nổi giận có thể máu chảy thành sông, ông ta cũng lo lắng bất an, cảm xúc mất kiểm soát giống như một đứa trẻ ba tuổi. 

“Phế vật! Phế vật!” 

Lúc này, Đỗ Trường Giang nghe thấy bệnh tình của mẹ mình chuyển biến xấu, ông ta chỉ vào đám bác sĩ rồi tức giận quát mắng: “Hôm qua chỉ là trúng độc thuốc, hôm nay thì nguy hiểm tới tính mạng” 

“Bệnh nhân vẫn hôn mê, chưa tỉnh” 

“Nên nói y thuật của các người có vấn đề? Hay là các người không coi trọng?” 

“Bình thường ai cũng sung sướng thành quen, vào thời khắc mấu chốt thì đứt hết dây đàn. 

“Tôi mặc kệ, trong vòng hai tiếng, các người buộc phải chẩn đoán ra kết quả và đưa ra phương án chữa trị” 

“Nhất định phải đưa ra phương án, hơn nữa nhất định phải là kết quả tốt” 

“Mẹ tôi có chuyện, tôi nhất định sẽ không tha cho những bác sĩ lang băm như các người đâu” 

“Mẹ tôi mà chết, tôi nhất định bắt các người chôn cùng” 

Đỗ Trường Giang gầm lên, giống như một con hổ ăn thịt người. 

Đám người Hoàng Kha đều câm như hến, tinh thần ngỡ ngàng, bình thường ngài Đỗ dù cho trời có sập xuống cũng vững như bàn thạch, hôm nay lại không bình tĩnh được. 

Ngược lại Bạch Vũ lại lộ ra vài phần tán thưởng, trong lòng anh biết Đỗ Trường Giang rất có tình cảm và rất hiếu thảo với mẹ. 

Cũng chính vì quan tâm, để ý, vậy nên ông ta không thể áp chế nỗi sợ khi mất đi. 

Lãnh đạo của bệnh viện lau mồ hôi, nói: “Vâng, vâng” 

Những người khác đều toát mồ hôi lạnh sau lưng. 

Ai cũng biết, Đỗ Trường Giang làm việc quả quyết, nhanh gọn dứt khoát, nếu thật sự xảy ra chuyện thì sự nghiệp của bọn họ cũng kết thúc tại đó. 

“Dược lão tới rồi.” 

Vào lúc này, tiếng thang may vang lên, sau đó có năm sáu người đi ra. 

Người đi đầu chính là một ông lão mặc vest, tóc bạc mặt hồng hào, ánh mắt sáng quắc, nhìn trông rất có phong phạm. 

Các bác sĩ lập tức gọi một tiếng, sau đó đi tới đón. 

Đỗ Trường Giang thu liễm cảm xúc, rảo bước đi tới trước mặt Dược Thắng Hàn, nói: “Dược lão, Dược lão, ông cuối cùng cũng tới rồi, thật sự xin lỗi thì bắt ông phải bay từ thủ đô tới đây từ sáng sớm. 

Ông ta bước tới bắt tay Dược lão, dùng sức lắc. 

Tiền Mạnh Hải nhìn thấy sự tò mò của Bạch Vũ thì nhỏ giọng giải thích một câu: “Dược lão, Dược Thắng Hàn, cao thủ đan dược, cũng là cố vấn của Dược phẩm Bách Hoa. 

“Chính ông ấy muốn gặp em, hỏi về nguồn gốc của bí phương Tu Hoa” 

“Chỉ là em không chịu gặp ông ấy, vậy nên ông ấy cũng không dám mạo muội tới làm phiền em? 

“Từ rất lâu trước kia, ông ấy, Tôn thánh thủ và Công Tôn Uyên được mệnh danh là tam vương của Trung Hải gồm Y Vương, Châm Vương, Dược Vương” 

Anh ta cười nói: “Mẹ Đỗ trúng độc, ngài Đỗ ngay từ đêm mời ông ấy tới đây, có ông ấy ra tay, chắc có thể hóa giải độc tố.” 

Bạch Vũ gật đầu, nói: “Nhìn trông quả thật có đạo hạnh rất sâu” 

“Ngài Đỗ, các vị, đừng nói chuyện phiếm nữa. 

Lúc này, Dược Thắng Hàn dứt khoát xua tay nói: “Để tôi khám thử cho bệnh nhân trước đã.” 

Đỗ Trường Giang vội vàng lên tiếng: “Được được, mời Dược lão đi bên này” 

Dược Thắng Hàn dẫn người đi vào phòng bệnh, ở cửa và hàng lang phòng bệnh lập tức chật kín người. 

Bạch Vũ và Tiền Mạnh Hải chén năm phút mới lên được đẳng trước. 

Còn chưa đứng vững thì thấy Dược Thắng Hàn đứng dậy từ bên giường bệnh, nói: “Ngài Đỗ, tôi có thể chữa. 

“Nhưng... cửu tử nhất sinh” 

Cửu tử nhất sinh sao? 

Bầu không khí trùng xuống, cả phòng bệnh và hành lang đều im phăng phắc. 

Bạch Vũ chen lên trên cùng cũng kinh ngạc, sau đó ngưng tụ ánh mắt liếc nhìn tình hình trong phòng. 

Chỉ thấy có một bà cụ tám mươi tuổi nằm trên giường bệnh lớn, toát lên vẻ quý phái, gương mặt an tĩnh. 

Năm tháng qua đi nhưng không khiến bà ấy trở nên quá già. 

Tuy bà ấy ngủ say nhưng không giảm đi vẻ đoan trang. 

Chỉ là lúc này bà cụ đã rơi vào trạng thái hôn mê, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. 

"Hum?" 

Bạch Vũ bỗng nhíu mày. 

“Thiên nhân ngũ suy?” 

Anh nhìn thấy rõ, ở thái dương của Tạ Tố Cầm thấp thoáng có cỗ khí đen. 

Cỗ khí đen này, người bình thường căn bản không nhìn thấy. 

eyJpdiI6Ims2Z3M3MGxUOGpRcUVFUkdLYU5MU1E9PSIsInZhbHVlIjoiVFJUbXQ0SExLSzJiNFBvckhWWmJQRGsxVUhxQTFja282cGpGclQrTzdSWnhFekhDVTZFQW82cjFrOGpQeG5kNjhBYWtVN3dXdENNbkREVXNzY1lrV0xTNXZwZ1daR0lVRkFpSytZZWsxUzJyWlRBY0w1YmwyeGhhWjlYa29WVkhwTUJPb0FzeTZNaDBmVjFuT0JKTzJnRDJIMWI0RGs1aHhQZnJPMFIxVnNNPSIsIm1hYyI6IjdkNmRhOGI0ZGFiYzFlZDRlMjcwMTYxMDVjYTAxMGM1Nzk1YjQzYzg1ZTMyN2UyNDYwNzY4NmUwNDEwOTYzYmYifQ==
eyJpdiI6IlRVeXIzNlBTS01OZHdESG1TbHAxYnc9PSIsInZhbHVlIjoiQnZJQzU3WDhFK25DXC9sWnhCTUV1ZkdxRTloSUFsdjBHSExGODJGVVdGNWI5bVVpVVlWcHRyeEtuMkNqQ0FWbEF6THFJcGM4em10cTcyWDdLZDNvZWZHR3FHTW1LRFYrQkthdG5zYWwwc29TeEZrVEZiTTNoZk5XQXBuUEp5NTUwRExRcnJZU21wR21ub1lrQnlnVytzT1k0b1M2MVNId096S1IzSVNReENmZGVkbDF1emRMdkROdkwxUms5c2JBa3dRVzltQVQ0MXNRUW5xMXRmS0Rvbm5MS2xESk5ZUk5kMU1sbU9hS0l1K3c9IiwibWFjIjoiNzY4YzE1ZjQ4MWFkODI0NmI1NzkyMWQ4OTZhM2RmZTkwNzZhM2Q3NGY1NGIwODU3YzQzNTkzMTIxNjM2MGRkMiJ9

Bạch Vũ hít sâu một hơi, đúng thật là vậy, đừng nói cửu tử nhất sinh, anh còn chả nắm chắc được mười phần trăm.

Ads
';
Advertisement
x