Tuy Bạch Vũ lo lắng Lý Tuyết Nhàn bị Lý Tuyết Hoa liên lụy, nhưng anh bận việc chuyện tu sửa phòng khám và bệnh nhân, sau vài lần nhắc nhở Lam Hải Quỳnh thì không nói gì
nữa.
Người của nhà họ Lam đều không coi trọng chuyện này, Bạch Vũ cũng lười để ý.
"Ting---"
Buổi chiều của ba ngày sau, Bạch Vũ vừa khám xong cho vài bệnh nhân thì điện thoại của anh rung lên.
Vừa nghe máy thì Bạch Vũ nghe thấy giọng nói lo lắng của Lam Hải Quỳnh: "Bạch Vũ, mẹ xảy ra chuyện rồi.
Bạch Vũ chợt sững người: “Sao vậy?"
“Mẹ bị cảnh sát bắt rồi, em chưa biết tình hình cụ thể, em đang trên đường tan ca.
Lam Hải Quỳnh truy hỏi một câu: “Anh đang ở đâu?”
Bạch Vũ tránh nặng tìm nhẹ, nói: “Anh cũng đang trên đường về nhà, rất nhanh sẽ về tới nhà, em đừng lo lắng, quay về rồi nói.
Sau khi cúp máy, Bạch Vũ kêu Tôn Bất Phàm khám cho những bệnh nhân khác, anh bắt một chiếc taxi rời đi.
Nửa tiếng sau, Bạch Vũ về tới biệt thự nhà họ Lam, Lam Hải Quỳnh cũng vừa hay xuống xe.
Hai người nhìn nhau, không nói gì hết, vội vàng đi vào phòng khách.
Bầu không khí nặng nề, có bẩy tám người ngồi ở trong phòng sách.
Lam Quốc Khánh, Lam Thục Linh, Hàn Thiệu Huy, mấy họ hàng của nhà họ Lam và Triệu Tuấn Hào tóc tai chải vuốt.
Bạch Vũ nhìn thấy Triệu Tuấn Hào, vẻ mặt hơi đơ ra.
Khóe miệng của Lam Hải Quỳnh hơi giật giật, cô ta hỏi: “Triệu Tuấn Hào, sao anh lại tới đây?”
“Hải Quỳnh, em về rồi à?”
Triệu Tuấn Hào nhìn thấy Lam Hải Quỳnh, hai mắt lập tức sáng lên, nói: “Anh nghe nói dì xảy ra chuyện nên qua xem có thể giúp đỡ hay không.
Lam Hải Quỳnh gật đầu coi như đã hiểu, sau đó nhanh chóng đi tới trước mặt ba cô ta: “Ba, anh rể, chị, chuyện của mẹ là sao?”
Cô ta cố gắng giữ khoảng cách với Triệu Tuấn Hào.
Lam Quốc Khánh họ không ngừng, giọng nói cũng hơi khàn, nhất thời không thể mở miệng.
“Mẹ bị cảnh sát bắt đi rồi.”
Lam Thục Linh nói với vẻ mặt lo lắng: “Bạch Điểu Hắc Phượng Hoàn mà dì Hoa và mẹ hợp tác, mấy ngày nay bắt đầu bán thử lô hàng đầu tiên ở phòng khám. “Có một bà cụ tên Tạ Tố Cầm vừa hay đã mua một hộp.
“Ai ngờ sau khi bà ấy dùng bữa thì nôn mửa không ngừng, sau đó còn ngất xỉu, người nhà bệnh nhân đã nhanh chóng báo cảnh sát, cảnh sát đã bắt cả mẹ và dì Hoa”
“Dược liệu và nhà máy dược phẩm cũng bị niêm phong”
Lam Thục Linh nói lại một lượt sự việc: “Còn nói sẽ truy cứu triệt để chuyện này.
“Trúng độc sao?”
Lam Hải Quỳnh nghe vậy thì da đầu tê dại, cái từ này quá xa vời đối với cô ta: “Sao lại trúng độc chứ? Lỗ thuốc đó là tâm huyết của mẹ”
Bạch Vũ nói một câu: “Anh từng nhắc nhở em, dược liệu có vấn đề, em không phải nói đã mang thuốc đi hóa nghiệm rồi hay sao?”
“Em cảm thấy mẹ đã đổ nhiều tiền vào nó, chắc chắn sẽ không bán hàng kém chất lượng, dì Hoa cũng sẽ không tự đào hố chôn mình, hơn nữa mấy ngày nay em bận...
Lam Hải Quỳnh giải thích với vẻ ngượng ngùng: “Em tạm thời không chú ý tới chuyện này, ai ngờ thật sự xảy ra chuyện”
Lam Quốc Khánh cũng bẽ mặt, mấy ngày trước Bạch Vũ từng nhắc nhở bọn họ nhưng không ai coi ra gì.
“Được rồi, bây giờ là lúc chỉ trích à?”
Hàn Thiệu Huy tránh nặng tìm nhẹ, hừ một tiếng, nói: "Chuyện cấp bách hiện nay là cứu mẹ ra ngoài”
“Đã làm giám định y tế chưa?”
Bạch Vũ không băn khoăn vấn đề này nữa, anh nhíu mày hỏi: “Nguyên nhân trúng độc là do thuốc của mẹ hay là chính bệnh nhân?”
Hàn Thiệu Huy có vẻ mặt lưỡng lự, nói: “Có vài bệnh nhân không thấy khỏe, chắc là do thuốc, bây giờ cục y tế đang hóa nghiệm thuốc.
“Anh rể, anh hay qua lại với cơ quan nhà nước, anh không thể đánh tiếng hay sao?”
Lam Hải Quỳnh nhìn Hàn Thiệu Huy rồi hỏi: “Cho dù nhất thời không thể miễn trừ trách nhiệm của mẹ, anh cũng có thể bảo lãnh mẹ ra ngoài mà. “Chỗ tạm giam có đủ loại người, môi trường tệ, mẹ đã lớn tuổi, không chịu được khổ.
Cô ta rất lo lắng Lý Tuyết Nhàn ở trong đó sẽ chịu khổ.
Nghe tới đây, Lam Quốc Khánh tỏ ra hối hận: “Ba không nên để mẹ con hợp tác với Lý Tuyết Hoa, không nên mà.
“Không bảo lãnh được.”
“Nếu là bệnh nhân bình thường, anh còn có thể tác động một chút, nhưng bệnh nhân là bà cụ Đỗ, bà ấy là mẹ của Đỗ Trường Giang”
Hàn Thiệu Huy lắc đầu nói: "Đỗ Trường Giang đã để ý chuyện này, bệnh nhân quả thật đã trúng độc, ai dám bảo lãnh chứ?”
“Á---”
Lam Hải Quỳnh sững sờ thốt lên một tiếng: “Bệnh nhân là mẹ của Đỗ Trường Giang sao?”
Bạch Vũ cũng vô cùng bất ngờ, anh không ngờ sự việc lại dính dáng tới Đỗ Trường Giang?
Lý Tuyết Nhàn rơi vào trong tay ông ta, phiền phức chắc chắn không nhỏ.
“Phải, hôm nay tâm trạng bà ấy tốt, về khu tập thể Xuân Phong đi dạo, vừa hay thấy phòng khám Xuân Phong bán thuốc nên đã mua một hộp dùng thử.
“Ai ngờ gây ra loại chuyện lớn như này”
Lúc này, Lam Quốc Khánh ngồi thẳng người, kể lại sự việc: “Mẹ của con căn bản không biết thân phận của bà ấy, nếu không kiểu gì thì kiểu cũng sẽ không bán cho bà ấy”
“Bây giờ bà ấy trúng độc thành như này, Đỗ Trường Giang rất tức giận, nhận định chúng ta đã hại mẹ của ông ta.
“Ông ta không chỉ báo cảnh sát bắt mẹ con, còn cho sở y tế vào cuộc thanh tra phòng khám của chúng ta.”
“Anh rể của con đi cầu xin cũng không được.
“Nếu không phải được Triệu Tuấn Hào giúp đỡ, đoán chắc ngay cả người nhà họ Lam cũng bị bắt đi thẩm vấn rồi”
Nói tới đây, ông ta cảm kích nhìn sang Triệu Tuấn Hào, nói: “Tuấn Hào, cảm ơn cháu, chuyện của nhà họ Lam khiến cháu phải nợ ân tình lớn, thật xin lỗi.”
“Chú, chú khách sáo rồi, chúng ta là người quen, người một nhà, cháu không giúp mọi người, ai giúp mọi người chứ?”
Triệu Tuấn Hào cười ha ha nói: "Chuyện của dì, chú cũng không cần lo lắng.”
“Cháu quay về sẽ nhờ ba cháu tác động một chút, tin chắc có thể xin được khoan thứ từ chỗ Đỗ Trường Giang”
Hàn Thiệu Huy chợt vỗ đầu, nói: “Đúng, đúng, đúng, Tuấn Hào có bản lĩnh này, sếp Triệu là chủ tịch của tập đoàn Tuấn Hào, dì Triệu là cựu lãnh đạo của đội ngũ công thương”
Hàn Thiệu Huy nhìn sang Triệu Tuấn Hào, nói: “Bọn họ nói chuyện khá có trọng lượng, một câu của bọn họ bằng mười câu của chúng ta, mặt mũi cũng đủ lớn”
Lam Quốc Khánh nắm lấy tay của Triệu Tuấn Hào, nói: "Tuấn Hào, vậy thì làm phiền cháu”
Lam Hải Quỳnh có vẻ mặt do dự, nói: “Tuấn Hào, làm phiền anh, mẹ tôi thuận lợi ra ngoài, nhà họ Lam nhất định sẽ cảm tạ anh.”
“Hải Quỳnh, em yên tâm, chuyện của em chính là chuyện của anh, em không cần khách sáo”
Trong mắt Triệu Tuấn Hào vụt qua tia sáng, anh ta nói: “Sau khi giải quyết xong chuyện, Hải Quỳnh mời riêng anh ăn bữa cơm là được rồi.”
Lòng dạ của Tư Mã Chiêu.
“Cơm cũng không cần ăn, người cũng không cần anh cứu”
Bạch Vũ không chút do dự cắt ngang lời của Triệu Tuấn Hào, anh nói: “Tôi sẽ cứu mẹ ra ngoài”
“Im miệng!”
Lam Quốc Khánh đập bàn quát: “Ở đây tới lượt một tên phế vật như cậu chõ mồm vào à.
“Cậu mà có chút tác dụng thì sao cái nhà này lại gà bay chó nhảy như này?”
“Cậu mà giỏi giang một chút, mẹ cậu ở tầm tuổi này sao lại phải đi làm? Hải Quỳnh sao phải vất vả như thế?”
“Tôi nói cho cậu biết, cậu không giúp được thì ngoan ngoãn im miệng lại, đừng ra ngoài gây mất mặt cho tôi”
Chuyện liên quan tới vợ, ông ta hoàn toàn mất đi vẻ ôn hòa mọi khi.
Hàn Thiệu Huy cũng phụ họa một câu: “Đúng thế, cậu tưởng quen biết đám người Hoàng Kha thì có thể khiến Đỗ Trường Giang nể mặt à?
“Đừng mơ mộng hão huyền nữa, chuyện liên quan tới mẹ của ông ta, ông ta sẽ không nương tay, không nể mặt.”
Anh ta đả kích Bạch Vũ: “Đừng nói Hoàng Kha, ba của Hoàng Kha cũng không có ích gì.
“Mau xin lỗi Tuấn Hào.
Lam Quốc Khánh chỉ tay, tức giận vô cùng.
Bây giờ là thời khắc then chốt, không cẩn thận một cái, Lý Tuyết Nhàn sẽ ngồi tù, lúc này Bạch Vũ đắc tội với quý nhân như Triệu Tuấn Hào thì chẳng phải muốn ăn đòn hay
Bạch Vũ nhìn Triệu Tuấn Hào, lạnh nhạt nói: “Anh ta không xứng..”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất