Không được uống?
Mọi người ngạc nhiên cùng nhìn về phía Bạch Vũ.
"Linh chi này là giả, đây là loại nhân tạo tổng hợp.
Bạch Vũ giải thích: "Bên trong có rất nhiều chất có hại, uống vào sẽ gây hại cho cơ thể."
“Linh chi giả?”
Lam Thục Linh cười khẩy: "Cậu biết cái gì! Đây là linh chi do cậu chủ Triệu Tuấn Hào gửi tới, lên đến ba trăm năm tuổi, thế mà cũng dám nói là linh chi giả.."
"Gia tài nhà người ta lên đến mấy chục tỷ, làm sao có thể gửi đồ giả chứ? Động não tí đi"
"Đúng đấy, đồ chẳng biết gì. Cậu đã từng thấy linh chi thật chưa? Đồ không biết xấu hổ!"
Lý Tuyết Nhàn cũng khinh thường, trừng mắt nhìn Bạch Vũ.
Đúng là kẻ ngu dốt, đừng nói là phân biệt linh chi, có lẽ cả đời này anh ta còn chưa từng thấy cây linh chi thật, vậy mà cũng dám lớn tiếng.
Thật buồn cười.
Bạch Vũ nhìn về phía Lam Hải Quỳnh: "Của Triệu Tuấn Hào tặng à?"
Lam Hải Quỳnh né tránh ánh mắt anh: "Ừ, sau khi anh ta đã được cảnh sát thả ra đã đến thăm ba mẹ. Anh ta đã ngồi một lúc, rồi bỏ lại đống quà chạy mất." Bạch Vũ cười nhạt: "Xem ra anh ta cũng hay đến nhỉ"
“Không đâu.”
Lam Hải Quỳnh không hiểu sao mình lại giải thích: "Mấy ngày nay em còn chẳng gặp anh ta. Nếu em muốn gặp anh ta thì sao lại để anh đi đón em?"
Trong lòng Bạch Vũ hơi thả lỏng.
"Được rồi, đừng nói nữa, nếu muốn uống thì uống đi"
Hàn Thiệu Huy gõ vào bát: “Đừng cố tỏ vẻ nữa.
Lam Hải Quỳnh nhẹ nhàng nói: "Bạch Vũ, linh chi này khá tốt, anh uống một chút đi"
“Không được uống!”
Bạch Vũ không quan tâm đến việc Lam Quốc Khánh và những người khác có uống hay không, thế nhưng tuyệt đối anh không thể để Lam Hải Quỳnh chịu khổ, vì vậy anh đã cướp lấy bát của cô ta rồi đổ vào bồn rửa tay.
Lam Hải Quỳnh buột miệng gọi: “Bạch Vũ —
“Khốn nạn!”
Lý Tuyết Nhàn không thể nhịn được nữa, bà ta đập bàn quát: "Cậu biết bát canh này đáng giá bao nhiêu không? Ai cho phép cậu đổ đi như vậy?"
"Cậu không muốn uống thì thôi, dù sao tôi cũng không muốn cho cậu uống, nhưng đây là canh tôi chuẩn bị cho Hải Quỳnh, sao cậu lại đổ đi như vậy?" “Hải Quỳnh, bảo nó cút đi, cút luôn bây giờ, nếu không đừng nhận tôi là mẹ nữa.
Lý Tuyết Nhàn hoàn toàn nổi giận, một bát canh đáng giá vài chục triệu đã Bạch Vũ đổ đi, giống như cắt thịt của bà ta vậy.
Lam Quốc Khánh cũng trợn mắt tức giận, chuẩn bị tính sổ cả cũ lẫn mới với Bạch Vũ.
"A --"
Đúng lúc này, Lam Thục Linh đang uống canh bỗng nhiên hét lên, sau đó ôm bụng ngã xuống đất.
“Đau bụng quá, đau bụng quá...
Sau đó, sắc mặt Lý Tuyết Nhàn và Lam Quốc Khánh cũng thay đổi, họ đau đớn cúi gập người...
Hàn Thiệu Huy là người uống nhiều nhất cũng ngã xuống ra đất.
Lam Hải Quỳnh hoảng hốt: "Ba, mẹ, chị, anh rể, mọi người làm sao vậy?"
“Ngộ độc thức ăn.
Bạch Vũ lạnh lùng nói, ánh mắt không hề thay đổi, như thể đã dự đoán trước mọi chuyện: "Ăn bậy thì chết thôi!"
“Ngộ độc thức ăn?”
Nghe vậy sắc mặt Lam Hải Quỳnh tái mét: "Mau gọi xe cấp cứu!"
“Không kịp nữa rồi”
Bạch Vũ nheo mắt, sau đó bảo người lấy hòm thuốc. Tiếp theo anh lấy một hộp châm cứu.
Lam Hải Quỳnh cầm điện thoại nói: “Bạch Vũ, anh muốn làm gì?”
Bạch Vũ khuỵu chân xuống: “Cứu người”
Anh không ấn tượng tốt với cả nhà Lam Quốc Khánh, thế nhưng anh cũng không muốn họ chết ngay trước mặt mình. "Anh không biết y thuật còn định cứu ai? Đừng mơ làm bác sĩ nữa"
Lam Hải Quỳnh vừa gọi xe cứu thương, vừa ngăn cản Bạch Vũ: "Anh lên lầu đi, đừng làm loạn"
Bạch Vũ không thèm để ý, anh quay người mở hộp kim châm. Anh lấy cùng lúc ba cây kim hai phân, nắm chặt.
Anh khử trùng một cách thuần thục.
Sau đó anh chia ra hai tay.
Một trái hai tay phải.
Anh đâm kim lên người Lam Quốc Khánh.
Trán, tuyền dũng, nhân trung.
Lam Quốc Khánh đau đớn gầm lên: “Đừng đụng vào tôi.....
Nếu người nhà và ông ta có chuyện gì, ông ta sẽ không tha cho Bạch Vũ.
"Qe!"
Lúc này, sau lưng Lam Quốc Khánh như bị ai đó đấm mạnh, ông ta ói ra một đống canh linh chi.
Bạch Vũ không thèm nhìn ông ta mà quay sang giải độc cho Lý Tuyết Nhàn, Hàn Thiệu Huy và Lam Thục Linh.
Chẳng bao lâu sau, ba người cũng ói ra một đống canh, sắc mặt dần dần dịu lại.
Nhờ cứu chữa kịp thời, thêm việc bốn người trong nhà họ Lam không ngộ độc quá nặng, nên khi nghỉ ngơi và uống thuốc, mấy người Lam Quốc Khánh đã hồi phục một nửa sức khỏe.
Tuy nhiên, ai nấy đều cảm thấy rất xấu hổ. Họ vừa mới nói linh chi không sao, đồ của Triệu Tuấn Hào không thể là hàng giả nhưng giờ thì lại bị vả mặt thật mạnh.
Lam Hải Quỳnh thì kinh ngạc khi thấy Bạch Vũ cứu người. Tay nghề anh không chỉ thuần thục mà vẻ mặt còn vô cùng tự tin.
Chẳng lẽ Bạch Vũ thật sự học y thuật từ chương trình trung y?
“Tuấn Hào.”
Lúc này, Lý Tuyết Nhàn phá vỡ sự im lặng:
“Chắc chắn đã bị lừa. Nó là ông chủ lớn như vậy, sao có thể mua linh chi giả lừa chúng ta?”
Mấy người Hàn Thiệu Huy cũng gật đầu:
"Chắc bị người ta lừa rồi, Tuấn Hào cũng khổ, công việc bận rộn, khó mà để ý mọi thứ."
Chỉ trong chớp mắt, Triệu Tuấn Hào đã trở thành nạn nhân, hơn nữa chuyện anh ta cướp công ở cung điện Caesar cũng bị Lý Tuyết Nhàn quên sạch.
Bạch Vũ cũng hiểu mỗi người một số phận, nếu anh tặng hàng giả chắc chắn đã bị Lý Tuyết Nhàn chôn sống.
Tuy nhiên, anh cũng không bận tâm chuyện này, nhân lúc tâm trạng của Lý Tuyết Nhàn đang tốt, anh bình tĩnh hỏi:
"Mẹ, có phải gần đây phòng khám Xuân Phong đang phát triển một phương thuốc bổ máu không?"
Ánh mắt Lý Tuyết Nhàn lập tức trở nên cảnh giác: "Anh nghe tin này từ đâu?"
Lam Hải Quỳnh ngẩn ra: "Mẹ, phòng khám của mẹ bán cả thuốc đông y à?"
Lam Quốc Khánh có chút tò mò: "Đúng vậy, Tuyết Hoa đã cung cấp một phương thuốc, nói sẽ hợp tác với mẹ con để sản xuất thuốc bổ máu."
"Tôi đã xem thành phần, còn lấy mẫu thử, hiệu quả cũng khá tốt.
"Ồ, sao tin tức lại truyền nhanh vậy?"
Ông ta mỉm cười: "Xem ra nhờ thuốc bổ máu này, chúng ta có thể kiếm được một khoản rồi."
Bạch Vũ tiếp tục hỏi: "Bây giờ ai đang phụ trách dự án này?"
“Anh muốn làm gì?”
Lý Tuyết Nhàn cảnh giác hỏi: "Tôi nói trước, phòng khám chúng tôi không nhận anh đâu, anh đừng mơ được vào.
“Tuyết Hoa cũng sẽ không đồng ý cho anh tham gia dự án này”
Bà ta chặt đứt ý định tham gia của Bạch Vũ: "Nếu anh muốn tìm việc, thì tự đi mà tìm"
Lam Quốc Khánh khéo léo bổ sung:
"Phương thuốc cổ truyền này là do dì Hoa con cung cấp, mẹ anh rất coi trọng tình nghĩa, phòng khám góp một triệu, Tuyết Hoa phụ trách dự án, lợi nhuận phòng khám lấy bảy phần.
Ông ta còn một câu chưa nói, đó là một triệu của phòng khám lấy từ tiền ứng trước của thương hội Tứ Hải.
"Mẹ, con mới nhận được tin, nguyên liệu làm thuốc bổ máu của mọi người đều là dược liệu bị ẩm mốc, ô nhiễm."
"Hơn nữa Lý Tuyết Hoa đã mua phương thuốc này từ chỗ Nam Cung Xuân. Để đạt hiệu quả nhanh chóng, liều lượng thuốc đã vượt xa tiêu chuẩn"
Bạch Vũ nhắc nhở: "Tốt nhất mẹ nên để chuyên gia kiểm tra, nếu không sẽ gặp rắc rối lớn đấy...
“Đủ rồi!”
Nghe vậy Lý Tuyết Nhàn đập bàn, vô cùng tức giận: "Anh biết mình đang nói gì không? Anh đang vu oan bôi nhọ!"
“Phòng khám Xuân Phong đã làm gì có lỗi với anh, để anh ngậm máu phun người như vậy?”
“Anh có khó chịu thì cứ nhắm vào tôi này, vu oan cho phòng khám Xuân Phong làm gì?"
“Nguyên liệu có vấn đề... anh có biết nhập dược liệu từ đâu không?”
“Tôi đã chi chín tỷ, Tuyết Hoa tự tay đi lấy từ Thẩm thị chuyên bán dược liệu.
“Bị ẩm ở đâu ra? Mốc ở đâu ra? Ô nhiễm ở đâu ra?”
“Hơn nữa Nam Cung Xuân là vị bác sĩ đức cao vọng trọng, sao lại có thể vi phạm quy định bán phương thuốc cho Lý Tuyết Hoa?”
“Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng có nói bậy, nếu không tôi không tha cho cậu đâu.
Bà ta vượt qua sự yếu ớt khi ngộ độc thức ăn để mắng Bạch Vũ té tát.
Lam Hải Quỳnh cũng kéo tay Bạch Vũ: “Bạch Vũ, không biết tình hình thì đừng nói bậy.”
Dựa vào hiểu biết của cô ta về mẹ mình, số dược diệu để sản xuất mười triệu viên thuốc chắc chắn là tâm huyết to lớn của bà ta.
Bạch Vũ xòe tay: “Con tin phòng khám Xuân Phong sẽ không tham lam, thế nhưng khó có thể đảm bảo rằng dì Hoa sẽ không thay hàng tốt bằng hàng kém chất lượng”
“Chó má!”
Ngay khi nghe xong, Lý Tuyết Nhàn bừng lửa giận. Điều bà ta ghét nhất là nghe thấy người nhà họ Lý bị mắng chửi:
“Tuy Tuyết Hoa là người hấp tấp, lần trước tôi còn cãi nhau với nó nhưng nó vẫn biết giới hạn.
“Cậu nói Tuyết Hoa tham lam bỏ túi tiền chênh lệch, vậy cậu có bằng chứng không đưa đây? Nếu không có chứng cứ thì đừng coi tôi như kẻ mù”
Lý Tuyết Nhàn nổi giận đùng đùng: “Nếu không phải hôm nay cậu giúp mọi người thì tôi đã đánh cho cậu một trận thay mẹ của cậu rồi!”
Lam Quốc Khánh cũng ngồi thẳng lưng: “Bạch Vũ, tôi biết cậu oán trách Tuyết Hoa, nhưng chuyện gì không có chứng cứ thì tuyệt đối không thể nói bậy”
“Nếu Tuyết Hoa biết cậu nói vậy, cả nhà chúng ta không được yên lành đâu.”
“Mau lên lầu nghỉ ngơi đi, đừng làm mẹ cậu giận thêm nữa
Ông ta vội bảo Lam Hải Quỳnh kéo Bạch Vũ tránh đi.
Bạch Vũ rất bất đắc dĩ, anh tin Thẩm Vân Phong sẽ không lừa gạt mình, nhưng giờ Lý Tuyết Nhàn không hề tin anh.
Cho dù anh có bảo Thẩm Vân Phong đứng ra làm chứng, e rằng Lý Tuyết Nhàn cũng sẽ cho rằng anh bụng dạ khó lường. Vậy nên Bạch Vũ chỉ có thể khuyên bảo Lam Hải Quỳnh:
“Hải Quỳnh, em nhất định phải nghĩ cách để khuyên mẹ
“Tốt nhất là dừng hợp tác, kể cả tốn tiền vô ích cũng phải cắt đứt quan hệ với Lý Tuyết Hoa.
“Nếu không một khi tra ra, không chỉ Lý Tuyết Hoa phải ngồi tù, mà ngay cả phòng khám Xuân Phong cũng khó thoát khỏi vụ này..
“Được, để mai em lấy một viên thuốc mang đi xét nghiệm thử.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất