"Rốt cuộc Lý Diễm An làm sao vậy?"
Trên xe quay về biệt thự nhà họ Lam, Lam Hải Quỳnh do dự hỏi Bạch Vũ:
"Sao cô ta lại nợ bà Mã ba mươi tỷ?"
Bạch Vũ tránh trọng điểm, trả lời: "Con gái nhà họ Mã, Bạch Như Ca đã bị tai nạn giao thông nghiêm trọng. Vừa hay lúc đó, anh đã gặp và cứu cô ta.”
“Cái gì?”
Nghe xong, Lam Hải Quỳnh hoảng hốt: “Anh lại dùng y thuật để cứu người...
Bạch Vũ hiểu cô ta muốn nói gì, anh vội vàng nói: "Đừng lo, anh chỉ chuyển Bạch Như Ca từ ghế lái ra ngoài trước khi xe phát nổ thôi.
Mặt Lam Hải Quỳnh đỏ bừng, cô ta lo Bạch Vũ sẽ tiếp tục thể hiện y thuật của mình.
Những chuyện thế này, dù thành công chín mươi chín lần nhưng chỉ thất bại một lần cũng xong đời.
"Lý Diễm An là nhân viên cấp cứu, cô ta đã cướp công, nói mình đã cứu Bạch Như Ca khỏi vụ nổ"
Bạch Vũ t giữ vẻ bình tĩnh: "Nhà họ Mã biết ơn nên đã tặng cho cô ta ba mươi tỷ"
"Sau đó, bà Mã xem lại camera giám sát mới vạch trần được sự giả dối của Lý Diễm An"
"Chỉ có điều lúc đó, bà Mã vẫn lo cho vết thương của con gái, nên tạm thời chưa tính sổ với Lý Diễm An. Cô ta nhân cơ hội cầm tấm séc bỏ trốn"
"Còn dùng cái danh người cứu Bạch Như Ca và ba mươi tỷ để câu một con rùa vàng”
Bạch Vũ đưa ra suy đoán của mình, sau đó mở điện thoại cho Lam Hải Quỳnh xem video tai nạn mà anh đã lưu lại.
“Thì ra là thế.”
Sau khi xem xong, Lam Hải Quỳnh mới hiểu ra: "Chẳng trách mẹ con Lý Tuyết Hoa lại có tiền mua biệt thự, thì ra Lý Diễm An đã kiếm tiền bất chính.
Bạch Vũ cười nhạt: "Đáng tiếc là phải trả lại, hơn nữa con rùa vàng kia cũng chạy mất rồi.."
Khi biết Lý Diễm An là giả danh thần y và còn bị nhà họ Mã ghi thù, Uông Văn Phi lập tức cướp hợp đồng bỏ chạy.
"Vậy sau này anh nhớ tránh xa họ một chút."
Lam Hải Quỳnh nói: "Nếu không họ sẽ bám riết, khiến anh cả đời không được yên.
Bạch Vũ rất bình tĩnh: "Cứ để họ trả hết ba mươi tỷ đã. Anh nghĩ Lý Diễm An đã tiêu rất nhiều rồi"
“Trả lại chìa khóa cho anh.
Lam Hải Quỳnh lấy chìa khóa Đào Hoa số 1 trong túi xách:
"Em tin anh đã cứu Bạch Như Ca, nhưng em biết rằng chỉ vậy cũng không xứng đáng với căn biệt thự này"
“Mấy người bà Mã đã tặng anh chiếc chìa khóa này thì hẳn họ cũng biết anh rất thân thiết với Tống Quế Khanh
“Cho họ muốn dùng Đào Hoa số 1 để quan hệ hai nhà thêm thắm thiết.
"Anh chỉ là công cụ ở giữa, tuy họ nói là tặng cho anh nhưng thật ra là tặng cho Tống Quế Khanh"
"Món quà sinh nhật này, em không muốn nhận. Em khuyên anh tốt nhất nên trả lại cho bà Mã."
Cô ta dặn dò: “Không công không hưởng lộc”
Bạch Vũ ngạc nhiên, anh định giải thích gì đó nhưng nhận ra Lam Hải Quỳnh đang nhìn mình với vẻ kiên quyết. Rõ ràng cô ta thật sự nghĩ Đào Hoa số 1 có liên quan đến Tống Quế Khanh.
Hôm nay là sinh nhật lịch dương của Lam Hải Quỳnh, Bạch Vũ rất ít khi tặng quà nhưng anh vẫn muốn thể hiện chút lòng thành. Tuy nhiên, anh cũng hiểu rõ tính cách của cô
ta.
Cuối cùng, Bạch Vũ chỉ biết cười khổ, nhận lại món quà sinh nhật này.
Có lẽ vì thấy vẻ mặt thất vọng của Bạch Vũ, Lam Hải Quỳnh nói nhỏ: "Quà không quan trọng, anh có lòng là em vui rồi."
Bạch Vũ do dự một lúc rồi lên tiếng: "Chuyện lần trước ở bệnh viện...
"Chuyện đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa.
Lam Hải Quỳnh vội vàng cắt lời Bạch Vũ: "Chúng ta không nói về chuyện này nữa.
Thấy Lam Hải Quỳnh phản đối như vậy, Bạch Vũ đành im lặng không nói gì thêm. "Bạch Vũ, hôm nay em gọi cho anh là muốn cho chúng ta một cơ hội.
Khi Bạch Vũ im lặng, Lam Hải Quỳnh khẽ nói:
"Những chuyện trước đây, dù ai đúng ai sai, chúng ta cũng đừng nhắc lại nữa"
"Chuyện ở hoàng cung Caesar, chuyện ba trăm tỷ, hay chuyện ở bệnh viện. Sau này đừng nhắc lại tất cả những chuyện này nữa, em cũng sẽ tránh xa Triệu Tuấn Hào."
"Chúng ta có thể sống yên ổn được không?"
Những lời chỉ trích của Bạch Vũ ở cổng bệnh viện đã tạo ảnh hưởng lớn cho Lam Hải Quỳnh. Mặc dù cô ta vẫn không muốn đối diện xin lỗi, nhưng cô ta vẫn đang cố gắng từng chút để nhượng bộ.
Cô ta có tình cảm phức tạp với Bạch Vũ, không biết đó có phải là yêu hay không, nhưng cô ta không muốn nhường anh cho Tống Quế Khanh.
Hơn nữa, khi chuyển khoản cho Thẩm Phương Hoa, cô ta lại nhớ tới sự hiếu thảo của Bạch Vũ, nên muốn cho anh một cơ hội.
Đương nhiên, đây là cơ hội cuối cùng.
Bạch Vũ không nói gì, anh hiểu rõ, Lam Hải Quỳnh hòa giải chỉ vì cô ta không cam lòng, không muốn chịu thua trước Tống Quế Khanh.
Chỉ cần ngày nào đó cô ta không vui, hoặc nảy sinh mâu thuẫn, chắc chắn hai người sẽ lại chia tay trong đau khổ.
Khi mà Lam Hải Quỳnh còn chưa buông bỏ tính cách mạnh mẽ và cái tôi của mình, thì hai người sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Cho nên Bạch Vũ không trả lời.
Lam Hải Quỳnh còn đang định nói gì đó thì chiếc xe đã dừng lại trước cửa biệt thự nhà họ Lam.
Bạch Vũ do dự: "Em vào đi, anh..."
“Xuống xe!”
Lam Hải Quỳnh đi sang cửa bên kia, kéo Bạch Vũ xuống xe:
"Đêm nay anh ở đây.
Bạch Vũ đành phải theo Lam Hải Quỳnh vào trong. Khi bước vào phòng khách, anh nhận thấy có bốn người đang ngồi quanh bàn ăn.
Ngoài Lam Quốc Khánh và Lý Tuyết Nhàn, còn có Lam Thục Linh và Hàn Thiệu Huy, họ đang ăn tối và trò chuyện vui vẻ.
Trên bàn trà còn chất đống vài hộp quà, bao bì có ghi tên tập đoàn Tuấn Hào, rõ ràng là Triệu Tuấn Hào đã đến đây hôm nay.
Khi thấy Bạch Vũ trở về, sắc mặt Lý Tuyết Nhàn hơi thay đổi, bà ta hừ một tiếng.
Mí mắt Lam Quốc Khánh cũng giựt giựt nhưng vẫn hỏi: "Bạch Vũ, Hải Quỳnh, các con đã về? Mau vào ăn cơm.
Lam Quốc Khánh vẫn áy náy về chuyện ở hoàng cung Caesar.
“Ăn ăn ăn, ăn gì mà ăn?”
Lý Tuyết Nhàn hừ lạnh: “Chẳng biết cả ngày bận gì mà không về đúng giờ ăn cơm, còn phải để tôi hâm nóng đồ ăn.
"Không muốn ở đây thì mau biến đi...
Mấy ngày nay bà ta liên tục gặp gỡ Triệu Tuấn Hào. Chẳng những đẹp trai, giàu có mà anh ta còn tặng những món quà đắt tiền, khiến bà ta càng ngày càng không ưa Bạch Vũ.
Hơn nữa chuyện bệnh viện, rõ ràng là Bạch Vũ gây ra rắc rối, nhưng Lam Hải Quỳnh lại yêu cầu cả nhà không được nhắc lại. Điều đó khiến trong lòng bà ta càng cảm thấy bực bội.
Thấy Bạch Vũ bị mắng, vợ chồng Hàn Thiệu Huy vẫn tỏ vẻ sung sướng khi thấy người khác gặp họa.
Lam Hải Quỳnh ngắt lời mẹ mình: "Mẹ, được rồi. Bạch Vũ đi ra ngoài để tìm việc.
“Hơn nữa mấy hôm nay chúng ta cũng không ăn cơm ở nhà.
Cô ta lên tiếng bênh vực cho Bạch Vũ: “Vậy thì mẹ trách mắng điều gì?"
Lý Tuyết Nhàn khịt mũi coi thường: "Tìm việc? Cậu thì có thể tìm được việc gì? Đừng tưởng chỉ quen vài người rồi nghĩ mình giỏi lắm"
"Cậu là cậu, họ là họ, dù có giả vờ như thế nào thì cậu cũng không giống người ta đâu"
"Vậy sao không thấy cậu tìm khách hàng giúp Hải Quỳnh? Sao không thấy cậu mua biệt thự trên đảo Đào Hoa cho Hải Quỳnh?"
Rõ ràng lúc trước Lý Tuyết Hoa đã khoe chuyện mua biệt thự với bà ta.
"Nhìn Tuấn Hào xem, chỉ cần một cuộc gọi là được ra khỏi đồn cảnh sát, chỉ dựa vào mặt mũi đã có thể mang lại công việc hàng triệu cho Hải Quỳnh.
Nhớ lại chuyện Bạch Vũ ép Triệu Tuấn Hào phải đưa ba trăm tỷ, còn khiến anh ta vào đồn cảnh sát, trong lòng Lý Tuyết Nhàn vô cùng tức giận, không kìm được lại mắng Bạch
Vũ.
“Biệt thự Đảo Đào Hoa?”
Bạch Vũ thản nhiên nói: “Tôi đã tặng căn Đào Hoa số 1 nhưng Hải Quỳnh không lấy.
“Đào Hoa số 1?
Lý Tuyết Nhàn ngạc nhiên, sau đó cười mỉa:
“Mỗi tháng cậu còn chẳng kiếm nổi ba triệu mà cũng dám nói đến biệt thự ba nghìn tỷ?”
Hàn Thiệu Huy và Lam Thục Linh cũng khịt mũi coi thường. Bán cả nhà họ Lam bán cũng chưa được ba mươi tỷ, thế mà Bạch Vũ lại dám nói mình mua được Đào Hoa số 1.
Sắc mặt Lam Hải Quỳnh tối sầm: “Mẹ ——"
"Được rồi, được rồi, đừng cãi nhau nữa. Gặp mặt mà cứ cãi nhau như thế thì có gì hay?"
Lúc này, Lam Quốc Khánh mất kiên nhẫn vung tay. Ông ta đứng dậy hòa giải: "Bạch Vũ đã lớn rồi, bà quản nhiều thế làm gì?"
“Thục Linh, con mang canh linh chi lên đây để mọi người tiêu bớt hỏa khí.”
Ông ta con bảo Lam Thục Linh đi bê bát canh đã nấu.
Lam Thục Linh nhanh chóng bê một bát canh linh chi lớn, bên trong còn có vài con đông trùng hạ thảo và mấy loại thuốc bổ khác.
Mùi thơm lan tỏa khắp không gian.
Lam Thục Linh lại đi lấy bốn cái bát, múc bốn bát canh linh chi. Mỗi người trong nhà họ Lam đều có một bát, chỉ có mỗi Bạch Vũ là không có.
Lam Hải Quỳnh hơi nhíu mày, đưa bát canh cho Bạch Vũ:
“Bạch Vũ, anh uống đi.
“Không được uống canh này!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất