Đào Hoa số 1?
Căn số 1 có giá ba nghìn tỷ đó sao?
Nghe Bạch Vũ nói, tất cả mọi người đều ngây người.
Lý Tuyết Hoa nhìn tấm thẻ mở cửa không nhúc nhích, như thể đã bị sét đánh trúng.
Lý Diễm An cũng véo tay Uông Văn Phi, sau khi phát hiện đó không phải là mơ, cô ta nhìn Lam Hải Quỳnh đầy ghen tỵ.
Ngay cả người có gia cảnh khá giả như Uông Văn Phi cũng liên tục cũng đổ mồ hôi lạnh. Món quà ba nghìn tỷ, anh ta thật sự không thể tặng.
Ngay cả Lam Hải Quỳnh cũng ngạc nhiên, cô ta cầm thẻ mở cửa nói: "Đây là chìa khóa căn Đào Hoa số 1 sao?"
Bạch Vũ mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, đó chính là căn Đào Hoa số 1”
Nhiều nhân viên bán hàng xúm lại thì thầm với nhau, họ nhìn Bạch Vũ với ánh mắt lóe sáng.
Mặc dù họ đã gặp nhiều đại gia và người giàu có, thế nhưng đây là lần đầu họ thấy có ai đó ném ba nghìn tỷ để mua biệt thự cao cấp.
Lý Diễm An cười trừ:
"Hải Quỳnh, chị còn không rõ Bạch Vũ có gì sao? Sao anh ta có thể chi nổi ba nghìn tỷ?"
Lý Tuyết Hoa cũng phản ứng lại, bà ta nói:
"Đúng vậy, Bạch Vũ chỉ là một kẻ ở rể, làm gì có tiền?”
"Chắc chắn nó đã lấy bừa một chiếc thẻ để đánh lừa cháu, nó muốn cháu khoe với chúng ta thôi”
Bà ta trách móc Bạch Vũ: "Bạch Vũ, tôi không trách cậu, nhưng đã làm người thì ham hư vinh như thế chẳng ra gì.”
“Chào anh chị, ngại quá, tôi là giám đốc kinh doanh ở đây.
Lúc này, một cô gái cao ráo mặc đồ đen bước tới. Cô ta nở nụ cười chuyên nghiệp, gật đầu chào Bạch Vũ và những người khác: “Có thể cho tôi xem thẻ khóa phòng được không?”
Ánh mắt cô ta dán chặt vào chiếc thẻ phòng trong tay Lam Hải Quỳnh.
Lam Hải Quỳnh đưa cho cô ta: “Được”
“Đây đúng là thẻ khóa phòng của biệt thự Đào Hoa số 1”
Cô gái cao ráo cầm thẻ, kiểm tra kỹ, rồi lấy một chiếc máy quét qua quét lại vài lần, sau đó gật đầu xác nhận đây là thẻ thật.
Điều này khiến mẹ con Lý Tuyết Hoa vô cùng thất vọng, trong lòng họ càng thêm khó chịu, vốn họ tưởng đó là giả...
Ngay lúc này, gương mặt của giám đốc bán hàng bỗng chốc trở nên lạnh lùng. Cô ta quay sang Bạch Vũ, giọng nói lạnh như băng:
"Thưa anh, xin hỏi anh mua biệt thự này trực tiếp từ trụ sở của chúng tôi hay qua người của công ty môi giới?"
Ánh mắt của cô gái cao ráo lóe lên một tia sắc bén.
Bạch Vũ ngạc nhiên, lắc đầu nói: "Căn biệt thự này không phải tôi mua...
"Hừ, tôi biết ngay mà không phải anh mua"
Cô gái cao ráo vẫy chiếc thẻ khóa phòng trước mặt mọi người: "Chắc chắn anh đã lấy trộm chiếc thẻ này đúng không?”
Lấy trộm?
Tất cả mọi người ở đó ồ lên.
Vô số ánh mắt khinh thường đổ về phía Bạch Vũ.
Sắc mặt Lam Hải Quỳnh cũng hơi thay đổi.
Giọng nói của Bạch Vũ trở nên lạnh lùng: “Cô phải cẩn thận với lời nói của mình!”
Giảm đốc cao gầy vẫy tay gọi hai bảo vệ:
"Biệt thự Đào Hoa số 1 là dự án quan trọng nhất trên đảo Đào Hoa.
"Nó chưa từng mở bán, cũng chưa từng được mang đi thế chấp. Nó là khu nghỉ dưỡng mùa hè của chủ tịch chúng tôi.
“Chắc chắn chiếc thẻ này đang nằm trong tay chủ tịch của chúng tôi.
"Anh nói anh không ăn trộm, vậy thì anh lấy nó ở đâu?"
“Chẳng lẽ anh nhặt được? Anh nghĩ tôi sẽ tin chuyện ngài Mã của chúng tôi làm rơi đồ sao?”
Giọng cô ta ngập tràn uy hiếp, liên tục chất vấn Bạch Vũ.
Hôm nay, cô ta không chỉ vạch trần được một kẻ khoe mẽ khoác lác, mà còn giúp ngài Mã lấy lại chiếc thẻ bị mất. Đúng là một chiến công lớn.
“Hóa ra là ăn trộm.
Lý Diễm An là người đầu tiên lên tiếng: "Bảo sao tôi đang khó hiểu, sao một kẻ ăn bám lại đào đâu ra tiền mua biệt thự?”
Uông Văn Phi cũng gật đầu: “Đúng vậy, anh còn chẳng gom nổi ba nghìn tỷ nữa là anh ta.
Lý Tuyết Hoa hào hứng bỏ đá xuống giếng:
“Bạch Vũ ơi Bạch Vũ, ham hư vinh là không đúng, trộm cắp còn xấu hổ hơn. Anh đúng là không biết xấu hổ.
“Anh như vậy sao không khiến Hải Quỳnh thất vọng? Sao lại không làm ba mẹ vợ nhục nhã đây?”
“Anh đúng là quá mất mặt, thật đáng xấu hổ.
Giọng nói của bà ta vô cùng đau đớn, tuy nhiên vẻ mặt lại tỏ ra hả hê khi thấy người khác gặp họa.
“Chắc chắn Bạch Vũ không ăn trộm”
Lam Hải Quỳnh vẫn tin tưởng Bạch Vũ: “Mấy người đừng bôi nhọ anh ấy”
Bạch Vũ nhìn cô ta với ánh mắt phức tạp, hiếm khi thấy Lam Hải Quỳnh chịu lên tiếng đứng về phía anh.
Giám đốc cao gầy khịt mũi coi thường:
“Nếu không phải anh ta ăn trộm thì chẳng lẽ nhặt được? Tôi đã nói rồi, ngài Mã không làm rơi đồ đâu.
“Tôi nói cho anh biết, tốt nhất anh nên khai thật đi, nếu không tôi sẽ báo bảo vệ đưa anh đến cục Cảnh Sát.
Cô ta hù dọa Bạch Vũ: “Đến lúc đó anh sẽ vô cùng thê thảm, chẳng những mất hết danh dự mà có khi còn phải ngồi tù”
“Mau khai thật đi, đồ ăn trộm”
Lý Diễm An quay lại dáng vẻ vênh váo kiêu căng:
“Hải Quỳnh, chúng ta đã biết rõ đầu đuôi, đừng để Bạch Vũ diễn hề tiếp nữa.
Lam Hải Quỳnh xém chút nữa đã tức chết: “Cô ——”
“Đúng là tôi không mua biệt thự Đào hoa số 1, thế nhưng cũng không phải nhặt được.
Bạch Vũ thản nhiên nói: “Nó là do...Ngài Mã tặng tôi!”
Nghe vậy, cảm xúc Lam Hải Quỳnh dịu xuống.
"Nực cười, chủ tịch chúng tôi mà quen biết loại người như cậu sao? Sẽ tặng ba nghìn tỷ cho cậu sao?"
Giám đốc cao gầy bật cười, vẻ mặt đầy vẻ khinh thường và chán ghét: "Cậu thật sự đang xúc phạm trí thông minh của chúng tôi đấy. Hơn mười nhân viên bán hàng xinh đẹp cũng nhìn Bạch Vũ với ánh mắt khinh bỉ, vẫn còn trẻ mà cũng dám nói khác không chớp mắt.
Lý Diễm An cũng bĩu môi, vẻ mặt khinh thường.
Lý Tuyết Hoa lắc đầu: "Bạch Vũ, đến lúc này rồi mà vẫn còn cứng miệng? Thật là vô nghĩa.
“Làm gì thế?”
Ngay lúc này, một giọng nói lạnh lùng và uy nghiêm vang lên:
"ồn ào quá, đây là trung tâm mua bán hay cái chợ?"
Mấy bóng dáng xuất hiện trước mặt mọi người. Bạch Vũ ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên, người dẫn đầu chính là bà Mã duyên dáng sang trọng.
Lý Diễm An lập tức tái mặt, không ngờ lại gặp bà Mã ở đây.
"Bà Mã, chào buổi chiều. Chuyện là như thế này...
Giám đốc cao gầy vội vàng chạy tới, chào hỏi rồi chỉ vào Bạch Vũ nói:
“Thằng nhóc này đã ăn cắp thẻ mở cửa của chủ tịch.."
Sắc mặt bà Mã đột ngột thay đổi, ánh mắt bà ta trở nên lạnh lùng: "Ai đã lấy đồ của ngài Mã?"
Bạch Vũ cười nhạt: “Là tôi...
Bà Mã liếc nhìn, vừa thấy anh, cả người bà ta đã run lên, sau đó lập tức mỉm cười chạy tới:
"Ngài Bạch, chào buổi chiều, sao anh lại đến đây?"
Ngài Bạch?
Sắc mặt giám đốc cao gầy lập tức thay đổi: “Bà Mã, bà biết anh ta?”
"Bà Mã, bà có nhận nhầm người không? Anh ta chỉ là kẻ ở rể mà thôi.
Uông Văn Phi và mẹ con Lý Diễm An cũng ngẩn ra, có vẻ như Bạch Vũ và bà Mã quen biết nhau.
"Tôi đến để xem căn Đào Hoa số 1 mà ngài Mã đã tặng cho tôi."
Bạch Vũ thản nhiên nói: "Không ngờ lại gặp vị giám đốc này, còn nói tôi ăn cắp thẻ mở cửa."
“Bốp ——”
Khi vừa dứt lời, Bà Mã đã lập tức vung tay, tát một phát thật mạnh khiến giám đốc cao gầy ngã nhào xuống đất. Bà ta quát lớn:
"Mắt chó của cô mù rồi à, ngài Bạch là khách quý mà nhà họ Mã kính trọng nhất. Thế mà cô dám bảo anh ta là kẻ trộm?"
“Cút!”
“Lập tức mang đồ của cô cút khỏi đây.
Khí thế của Bà Mã vô cùng đáng sợ. “Chỗ của tôi không cần những nhân viên không rõ trắng đen, coi thường người khác.
Bà Mã vô cùng tức giận.
Bạch Vũ là ai? Anh là ân nhân cứu mạng Bạch Như Ca, khách quý của nhà họ Mã, cao thủ võ đạo. Ngay cả cháu trai Mã Thiên Quân còn bị Bạch Vũ đánh gãy tay chân.
Thế mà ả giám đốc này lại dám gây thù với anh, quả thật đang muốn hại chết bà ta đây mà.
Vất vả lắm bà ta mới được Bạch Vũ tha thứ, giờ mà khiến Bạch Vũ tức giận, chắc chắn Mã Gia Thành sẽ ly hôn với bà ta.
Sắc mặt giám đốc cao gầy tái nhợt, cô ta che mặt, vô cùng sợ hãi: “Dì..
“Bốp ——"
Bà Mã lại tát thêm một phát:
“Cút, không nghe thấy sao? Hay muốn tôi phải nói đến lần thứ ba?”
Giám đốc cao gầy không dám cãi lại, nếu không hậu quả sẽ càng tệ hơn, vì cô ta biết rõ tính tình của bà Mã.
Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh.
Không ngờ câu chuyện liên quan đến Đào Hoa số 1 lại thay đổi như vậy, càng bất ngờ hơn cả là Bạch Vũ thật sự là chủ nhân căn biệt thự, do chính nhà họ Mã đưa tặng.
Vô số người phụ nữ nhìn Bạch Vũ với ánh mắt sáng rực, ao ước được ôm chặt lấy anh.
Sắc mặt Lý Tuyết Hoa vô cùng xấu xí.
Lý Diễm An không thể kìm nén: "Bà Mã, Bạch Vũ có tài đức gì mà có thể khiến nhà họ Mã tặng biệt thự số 1 cho anh ta?”
Sắc mặt Bà Mã tối sầm: “Khả năng của ngài Bạch không phải thứ mà cô có thể nghĩ ra
“Ha ha, không phải thứ mà tôi có thể nghĩ ra?”
Lý Diễm An cười lớn: “Anh ta có gì mà tôi lại không thể nghĩ ra cơ chứ?”
"Anh ta chỉ là kẻ ở rể ăn bám, sống nhờ vào chị tôi, chẳng được tích sự gì thì làm gì có tài năng?”
Lý Diễm An không thể chịu được việc Bạch Vũ vượt trên cô ta: “Bà Mã, chắc chắn bà đã bị anh ta lừa rồi...
Cô ta tức đến hỏng đầu nên đã quên chuyện Bạch Vũ đã cứu Bạch Như Ca.
“Bốp bốp bốp ——"
Vừa nghe xong, Bà Mã đã vung thêm mấy cái tát.
“Hỗn láo, loại người như cô mà cũng dám sỉ nhục khách quý của nhà họ Mã?”
"Lý Diễm An, cô lừa gạt, giả vờ là thần y, suýt nữa đã hại chết con gái tôi. Thế mà chẳng những không tỉnh ngộ lại mà còn dám vu oan cho ngài Bạch?" “Thứ không biết tốt xấu, vậy để tôi nói cho cô biết, cô được thả đều là nhờ phúc của ngài Bạch"
“Nếu không giờ này cô đã chết trong tù trả mạng cho con gái tôi.”
“Tôi cho cô hai ngày, lập tức trả lại ba mươi tỷ. Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát, để cô ở tù mọt gông.
“Cút”
Lý Diễm An lập tức xụi lơ dưới đất, cô ta che mặt khóc nức nở...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất