Lúc này, ba người Trần Trường Kiều, Đặng Hạng Ba và Nguyễn Như Chức đã tin chắc ông lão trước mặt chính là cao thủ trong Bảng Ngân Hổ - Bạch Mi Khách! 

             Ba người họ chắp tay thi lễ với Trì Thiên Diễn: "Tham kiến Trì lão!" 

             "Miễn lễ." Trì Thiên Diễn mỉm cười đắc ý, phẩy tay ra hiệu. 

             Ngay sau đó, hắn phất tay một cái, ba thanh đoản đao vốn đang cắm trên tường soẹt một tiếng bật ra, bay ngược về nằm gọn trong tay hắn. 

             "Quả nhiên thân thủ bất phàm!" Tư Đồ Lôi cất tiếng cười to: "Trì lão đừng chấp nhặt họ, ba người này chỉ muốn thỉnh giáo lão vài chiêu, mong lão chỉ điểm một hai!" 

             Trì Thiên Diễn vuốt râu nói: "Không sao, toàn bọn trẻ máu nóng, ta không để bụng." 

             Tư Đồ Lôi giơ ngón cái tâng bốc: "Chỉ cần có Trì lão ở đây, thằng nhóc Giang Thừa Thiên dù có đạt đến cảnh giới Đoạn Thể cũng chắc chắn chết không sai được!" 

             Trì Thiên Diễn ngạo nghễ: "Cứ để lão đây lo." 

             Trần Trường Kiều và Đặng Hạng Ba cũng phấn khởi ra mặt. 

             Có Trì lão ra tay, lại thêm tinh nhuệ do bọn họ phái ra, thằng nhóc đó có ba đầu sáu tay cũng khó thoát khỏi cái chết. 

             Trì Thiên Diễn hỏi: "Bao giờ ra tay?" 

             "Năm ngày nữa." Tư Đồ Lôi đáp, rồi nói tiếp: "Năm ngày nữa, bọn tôi sẽ phái tinh nhuệ mạnh nhất hỗ trợ Trì lão, cùng trừ khử thằng đó." 

             Trì Thiên Diễn không vui: "Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Một mình lão là quá đủ." 

             Tư Đồ Lôi cười hề hề: "Trì lão, thân phận của ông đâu thể dễ dàng xuất thủ? Nếu người của bọn tôi thật sự không địch nổi, đến lúc ấy ông ra tay cũng chưa muộn mà." 

             Trì Thiên Diễn gật đầu: "Được, cứ làm theo lời ông." 

             "Tốt!" Tư Đồ Lôi gật mạnh, trong lòng thở phào. 

             Rốt cuộc cũng có thể trừ được mối họa lớn ấy. 

             Nguyễn Như Chức thở dài trong lòng: Giang Thừa Thiên ơi Giang Thừa Thiên, nếu anh chịu làm việc cho tôi, đã chẳng rước họa sát thân lần này. 

             Lần này có cao thủ Bảng Ngân Hổ đích thân ra tay, anh còn sống nổi không? 

             Thoắt cái đã qua năm ngày. 

             Sáng sớm hôm ấy, tại biệt viện trung tâm Quân Duyệt Đình. 

             Giang Thừa Thiên, Thẩm Gia Nghi, Trác Lộ Dao và Lưu Hồng bốn người đang ăn sáng. 

             Gia Nghi nhấp một ngụm sữa, quay sang Lộ Dao: "Hôm nay cuối tuần, hay bọn mình đưa cậu đi dạo phố nhé?" 

             Lộ Dao lắc đầu: "Gia Nghi, không cần đâu, lo việc của mình là được, tớ ở nhà cũng ổn." 

             Gia Nghi lại lắc đầu: "Ở nhà mãi sao được, phải ra ngoài đi lại nhiều một chút. Đúng lúctớcũng bận bù đầu bấy lâu, muốn tự thưởng cho mình một ngày nghỉ. Đi với tớ nhé, được không?" 

             Lộ Dao gật đầu đồng ý: "Vậy cũng được." 

             Gia Nghi quay sang nhìn Giang Thừa Thiên: "Giang Thừa Thiên, hôm nay giao cho anh làm chân xách đồ nhé." 

             Anh nhoẻn cười: "Rất hân hạnh phục vụ các mỹ nhân." 

             Ăn sáng xong, anh lại châm cứu cho Trác Lộ Dao một lần, rồi lái chiếc BMW thương mại từ gara ra. 

             Sau đó, anh bế Trác Lộ Dao lên xe, gập chiếc xe lăn lại, đặt vào cốp sau. 

             Đúng lúc Thẩm Gia Nghi chuẩn bị lên xe, điện thoại chợt đổ chuông. 

             Cô đi sang một bên nghe máy. 

             Nghe xong, Gia Nghi bất lực nói: "Lộ Dao, công ty vừa gọi, có việc gấp cần tôi xử lý, e là tôi không thể đi cùng cậu dạo phố rồi." 

             Lộ Dao mỉm cười: "Không sao, cứ lo việc của mình đi." 

             Gia Nghi nói với Giang Thừa Thiên: "Giang Thừa Thiên, hôm nay nhờ anh đưa Lộ Dao đi dạo phố, nhớ bảo vệ Lộ Dao cho cẩn thận." 

             Anh đập ngực cam đoan: "Cứ yên tâm, có tôi ở đây, tôi đảm bảo cô Trác sẽ tuyệt đối an toàn." 

             Gia Nghi gật đầu, dặn Lộ Dao: "Có việc gì thì cứ sai thẳng anh chàng này, đừng khách sáo." 

             "Được." Lộ Dao cười gật đầu. 

             Gia Nghi dặn dò thêm vài câu, rồi lái xe rời biệt thự. 

             Giang Thừa Thiên cũng lên chiếc BMW thương mại, hỏi Trác Lộ Dao: "Cô Trác, mình đi dạo ở đâu?" 

             Lộ Dao nói: "Đến trung tâm mua sắm Koman đi." 

             Anh gật đầu, mở bản đồ chỉ đường, nổ máy lao thẳng đến trung tâm mua sắm Koman. 

             Một tiếng sau, anh lái xe tới nơi. 

             Đỗ xe xong, anh đẩy xe lăn cho Lộ Dao, Lưu Hồng theo sau, cả ba cùng bước vào trung tâm thương mại. 

             Là một trong những trung tâm lớn nhất Sùng Hải, Koman có đủ trò ăn uống vui chơi, lại có thể tìm thấy cửa hàng chính hãng của đủ mọi thương hiệu xa xỉ trên thế giới. 

             Trên đường đi, không ít người liếc nhìn, chỉ trỏ. 

             "Cô gái này xinh thật, tiếc là bị tàn tật!" 

             "Đẹp thế mà phải ngồi xe lăn, đúng là phí của trời!" 

             "Tàn tật thì sao, để ở nhà ngắm cũng sướng mắt mà!" 

             Trước những ánh nhìn khác lạ và lời bàn tán, Trác Lộ Dao đã quen, chẳng thấy có gì, nhưng Giang Thừa Thiên thì bực mình. 

             Anh quét mắt lạnh lùng, quát: "Nhìn cái gì mà nhìn, cút hết đi!" 

             "Xì, có bạn gái tàn tật thì oách nỗi gì!" 

             Bọn họ mỉa mai, chửi bới đủ điều. 

             Anh còn định nói nữa, Lộ Dao kéo nhẹ vạt áo anh, gượng cười: "Giang tiên sinh, không sao đâu, họ muốn nói thì cứ để họ nói." 

             Anh khẽ thở dài: "Cô Trác, yên tâm, chưa đầy một tuần nữa cô sẽ đứng dậy được. Đến lúc đó, cô nhất định sẽ khiến mọi người phải sững sờ." 

             Lưu Hồng cũng nói: "Tiểu thư, đến ngày em đứng dậy được, những kẻ từng mỉa mai, khinh thường cô nhất định sẽ trố mắt!" 

             Lộ Dao gật đầu thật mạnh, trong mắt cũng ánh lên vẻ mong chờ. 

             Dù miệng nói không muốn dạo phố, nhưng đến trung tâm rồi, cô lại thấy rất vui và mua không ít đồ. 

             Cô còn mua cho Giang Thừa Thiên mấy bộ đồ hiệu để cảm ơn anh. 

             Anh đành nhận lấy thiện ý của cô. 

             Đi một lúc, anh đẩy Lộ Dao vào một cửa hàng thời trang tên Valentino. 

             Nghe nữ nhân viên giới thiệu, Lộ Dao chọn một chiếc váy dài màu đỏ, rồi Lưu Hồng đẩy cô vào phòng thử. 

             Một lát sau. 

             Lưu Hồng đẩy Lộ Dao ra ngoài. 

             "Đẹp quá, chiếc váy này hợp với cô ấy vô cùng!" 

             Một nữ nhân viên không kìm được mà thốt lên. 

             Một người khác cũng phụ họa: "Đúng thế, chiếc váy này hợp với khí chất của cô ấy lắm, đúng là tôn lên khí chất của cô ấy! 

eyJpdiI6IlhuXC8zaFB6djRZRkJUSHRZRUVteVBBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Inlad0FhdEp5ajJjSzhzNVBURmJnOG1TS3MwazZubE5IdSt1bGhrd255N2dieWoyYkxZNGZzQkF1Y2RTZE44d3VnOWdqaWd4a3NPSEZuYVA2cU9TeFc3Z2JxblRKdUREVjY0YkFUVXl5MnpIMHJoQ3pnbWV4dXVZZ2lISDJadGlHS3RvbFNkVzVQQThGTndKeEUycDBcL0F4Qzdxb3lZSXZQM2tQWGw4SHlDVkp4ZlNtbkRFa2gxKytCdmpFYk5jc2hyRzRMd2RnK1BkUW15eWNpeDNkb3dab1NLbUtNbVExSlFrN3hER1phdlNiSzEyaTJub1NFNDNGUW1GVmZOTFpcL1pyenEwNWtZcnBzamQzWGQrZHdIaGM1c2VoSXUwWm1pcjR0NTZMN0N2M2s1UDZrdytnZnlqWm83KzdncXo1bXV0RFYrdG9JaCtKUndLT0JxRjVoK3l3PT0iLCJtYWMiOiI1NDBkNDUzNjdiZDkzZDI1MzQ1NjI1MTU2ODBhZWJiODliODk1NDc3NjdlZTkwYjhjMDliNTdmYjYzYTMyYThjIn0=
eyJpdiI6IlVrUUZTcUZWK1NKYnliN3M0cks3TVE9PSIsInZhbHVlIjoiRWVHdmVaRkxSUUZvaGduMjRBNkdtcDB0Q2tcL1dLdDJSZTZRek1IRlhBcUNkclFSaHpzeHdUTnhicVhxQkhzQjhzdkQwSzZDNVwvSUh2OXFoQzBRWGZoblYxOFp3bkZVS1d6Mmlubnc5bFdJY0prMnFCVWtVRVFZMzRRT3FFRUh5VkV0eXhFeEtTKzAzYjZLQ09iNThIVjk1XC84Nzhsd1JaaStZbkFES1BCUkUxYTF2SWVDakJDYmF3OEdONEx0OGlNdUdqZmJIRjdcL0lwQjRiVHIzOExwVWNHM3lrT05RbE9DSG5kN3E1QW5IakpHWnlMdmQxNE9IaGRlSzJZRlZWMHFqRUJLNXd1MjlMNlk5NU1iVmxMUmoySGxDK1dPWTlNcnowY21ZM3Zucko0PSIsIm1hYyI6ImZiNThlNzk1ZDI2YjMxNzU1YWI4NGJmMTQzODAwYmZhNjhiYTY1ZDY1YmVmNTZiMDYyNDYxOGU1YzNiNTg5NzcifQ==

             Lộ Dao cũng không để bụng, mà nhìn sang Giang Thừa Thiên, hỏi: "Giang tiên sinh, tôi mặc chiếc này có đẹp không?"

Ads
';
Advertisement
x