Giang Thừa Thiên chân thành khen: "Đẹp lắm, chiếc váy này như thể may riêng cho cô vậy!" 

             Mọi lời anh nói đều là thật. Trong mắt Giang Thừa Thiên, bất kể về nhan sắc hay khí chất, Trác Lộ Dao đều thuộc hàng đại mỹ nhân bậc nhất, không hề kém Thẩm Gia Nghi hay Thẩm Ngọc Phi. 

             Nghe vậy, Trác Lộ Dao nở nụ cười ngọt ngào, nói với nữ nhân viên bán hàng: "Chiếc này tôi lấy. Phiền cô lấy thêm mấy kiểu khác cho tôi xem nhé!" 

             "Dạ, được ạ!" Cô bán hàng mỉm cười gói chiếc váy lại. 

             Sau đó Trác Lộ Dao lại chọn liền mấy mẫu váy khác nhau, đến khi hài lòng mới rời khỏi cửa hàng. 

             Vừa ra khỏi cửa, Giang Thừa Thiên chợt buồn đi vệ sinh, bèn nói với Trác Lộ Dao: "Cô Trác, tôi đi vệ sinh một lát, cô chờ tôi ở đây nhé." 

             Trác Lộ Dao gật đầu: "Được." 

             Giang Thừa Thiên quay người rời đi. 

             "Đây chẳng phải là đại tiểu thư tàn phế nhà họ Trác sao?" Bỗng một giọng điệu giễu cợt vang lên. 

             Trác Lộ Dao và Lưu Hồng ngẩng lên, thấy một nhóm phụ nữ đi tới. 

             Người đi đầu mặc chiếc váy dài Louis Vuitton, đeo vòng cổ kim cương; dáng người khá ổn nhưng gương mặt chỉ ở mức thường thường. 

             Vài phụ nữ theo sau cũng đều khoác đồ hiệu, ai nấy đều đeo đầy trang sức lấp lánh, vẻ mặt ngạo mạn. 

             Trác Lộ Dao liếc người đi đầu, khẽ cau mày, nói với Lưu Hồng: "Lưu Hồng, chúng ta đi." 

             Lưu Hồng gật đầu, đẩy xe lăn chuẩn bị rời đi. 

             Nhưng người phụ nữ đi đầu lại đứng chặn lối Trác Lộ Dao. 

             Trác Lộ Dao trầm giọng: "Vu Nguyệt Quý, rốt cuộc cô muốn gì?" 

             Người trước mặt chính là Vu Nguyệt Quý, đại tiểu thư nhà họ Vu-một danh gia vọng tộc hàng đầu ở Sùng Hải. 

             Trước kia, Vu Nguyệt Quý đem lòng thích đại thiếu gia nhà họ Chung là Chung Bội Thanh, nhưng Chung Bội Thanh lại để ý Trác Lộ Dao, còn đích thân đến nhà dạm hỏi. 

             Nếu không vì Trác Lộ Dao mắc viêm tủy sống phải ngồi xe lăn, e rằng Chung Bội Thanh và cô đã có thể đính hôn. 

             Cũng vì thế mà Vu Nguyệt Quý hận Trác Lộ Dao tận xương tủy. 

             Vu Nguyệt Quý cười khẩy: "Không làm gì cả, gặp bạn cũ chào một câu không được sao?" 

             Trác Lộ Dao lạnh lùng đáp: "Tôi với cô chẳng phải bạn bè gì." 

             Vu Nguyệt Quý mỉa mai: "Trác Lộ Dao, cô còn tưởng mình là tiểu thư được cưng chiều nhất nhà họ Trác chắc? Còn tưởng ai cũng phải xoay quanh cô à? Bây giờ cô chỉ là một đứa tàn phế phải ngồi xe lăn. Tàn phế mà cũng bày đặt đi mua váy, mặc cho ai ngắm? Đến đứng còn không đứng nổi!" 

             Vài tiểu thư nhà giàu phía sau cô ta cũng phá lên cười. 

             "Các cô nói xem, đại tiểu thư nhà họ Trác mua lắm váy đẹp thế để làm gì, chẳng lẽ còn muốn đi quyến rũ đàn ông?" 

             "Với bộ dạng này, đàn ông nào còn thèm đoái hoài." 

             "Biết đâu đấy, có người lại thích loại xinh đẹp mà tàn tật!" 

             Mấy tiểu thư con nhà giàu thay nhau châm chọc, mỉa mai đủ kiểu. 

             Ngày trước, hào quang của Trác Lộ Dao chói lòa đến mức họ chẳng ngẩng đầu lên nổi. 

             Các đại thiếu gia nhà hào môn hoặc vây quanh Thẩm Gia Nghi, hoặc vây quanh Trác Lộ Dao, khiến họ ganh tỵ đủ đường. 

             Nay cuối cùng cũng có cơ hội trả đũa, họ đương nhiên chẳng bỏ lỡ. 

             Trác Lộ Dao nhìn chằm chằm Vu Nguyệt Quý, trong lòng phẫn nộ dâng trào. 

             "Đại tiểu thư Trác, cô đừng trừng tôi kiểu đó, tôi sợ quá đi!" Vu Nguyệt Quý giả vờ sợ hãi, vỗ ngực mấy cái rồi lạnh giọng cười: "Tôi biết giờ cô đang rất tức. Nhưng thì sao nào? Chẳng lẽ cô còn có thể đánh tôi?" 

             Cô ta ghé sát thêm, cười híp mắt: "Đến đây, có giỏi thì đứng dậy đánh tôi đi!" 

             Trác Lộ Dao siết chặt nắm tay, móng tay bấu sâu vào da thịt, hốc mắt đỏ lên. 

             Vu Nguyệt Quý cười càng đắc ý: "Đại tiểu thư Trác, cô sắp khóc rồi à? Thật đáng thương quá. Loại đàn bà đê tiện như cô chỉ biết giả vờ đáng thương để câu lấy sự thông cảm của đàn ông!" 

             "Chị Vu nói đúng quá, đấy là chiêu của cô ta, cô ta nhờ thế mới hút đàn ông!" 

             "Đúng rồi, đồ đê tiện thì hay làm bộ làm tịch, nói hai câu đã chịu không nổi!" 

             Mấy tiểu thư nhà giàu thi nhau phụ họa. 

             Đứng bên cạnh, Lưu Hồng không nhịn nổi nữa, cô nhìn sang Vu Nguyệt Quý, nghiến răng: "Cô Vu, cô quá đáng rồi. Mong cô xin lỗi tiểu thư ngay." 

             Vu Nguyệt Quý liếc lạnh sang Lưu Hồng: "Chủ còn chưa nói, con chó cũng dám nhảy ra à? Mày có tư cách gì mà nói chuyện với tao? Mày là cái thá gì!" 

             Nói rồi, Vu Nguyệt Quý vung tay tát thẳng vào mặt Lưu Hồng một cú như trời giáng! 

             Bốp! 

             Lưu Hồng kêu lên một tiếng, ngã ngồi xuống đất, trên mặt hằn rõ năm dấu ngón tay. 

             "Lưu Hồng!" Trác Lộ Dao thất thanh, rồi quay phắt lại quát vào mặt Vu Nguyệt Quý: "Vu Nguyệt Quý, cô dám đánh người!" 

             Vu Nguyệt Quý khoanh tay trước ngực, ngạo mạn: "Đánh thì sao? Chó của cô không biết nghe lời, phải dạy cho ngoan!" 

             Trác Lộ Dao giận đến run, trừng mắt nhìn Vu Nguyệt Quý: "Vu Nguyệt Quý, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!" 

             Vu Nguyệt Quý phá lên cười: "Không bỏ qua? Một đứa tàn phế thì làm được gì tao?" 

             Cô ta đưa tay, giật mạnh tay vịn xe lăn, hất phăng một cái. 

             "A!" Trác Lộ Dao kêu lên, ngã nhào xuống đất, trán đập xuống đất sưng đỏ lên. 

             "Đại tiểu thư!" Lưu Hồng hốt hoảng kêu, vội chạy đến đỡ Trác Lộ Dao ngồi dậy. 

             Vu Nguyệt Quý nói giọng cay nghiệt: "Đại tiểu thư Trác, gì đây, ngay cả ngồi xe lăn cũng không vững à? Loại tàn phế như cô sao không nằm im trên giường, ra ngoài làm trò cười làm gì?" 

             "Đúng đó, tàn phế thì phải biết phận mình!" 

             "Nghe nói viêm tủy sống có khi chết người đấy, đáng sợ thật!" 

             "Đó là báo ứng vì đi quyến rũ đàn ông, đáng đời!" 

             Mấy tiểu thư nhà giàu lại nhao nhao hùa theo. 

             Ngồi bệt dưới đất, Trác Lộ Dao không kìm nổi nữa, nước mắt tuôn dài. 

             Cơn đau thể xác chẳng đáng gì, nhưng mỗi tiếng "tàn phế" họ tuôn ra như những mũi kim đâm thẳng vào tim, khiến cô nghẹn đắng. 

             Lưu Hồng bên cạnh cũng không dám hé răng, nước mắt lã chã rơi. 

             Lúc này, người vây xem xung quanh cũng không chịu nổi, đồng loạt lên tiếng chỉ trích. 

             "Mấy người phụ nữ này quá đáng vừa thôi, đến người khuyết tật cũng bắt nạt à?" 

             "Thôi đi, nhìn là biết toàn nhà giàu, mình đụng vào mất công!" 

             "Giàu thì sao, giàu là muốn làm gì thì làm à?" 

             Nghe những lời chỉ trích của đám đông, Vu Nguyệt Quý chống nạnh, quát gắt: "Lũ nghèo kiết xác các người có tư cách gì nói? Cút hết đi! Không thì…" 

             Rầm! 

             Chưa dứt lời, một bóng người từ xa bỗng lao vút tới, tung ngay một cú đá thẳng vào bụng Vu Nguyệt Quý! 

             "A!" Vu Nguyệt Quý đau nhói bụng, thét lên rồi bay văng ra. 

eyJpdiI6IlVyYkszV3ZuNWkrRmo1b1dUeWFMZHc9PSIsInZhbHVlIjoiK1wvWHZDTEtabVNIREZcLzFuVHY5UzUxVmxDMUIyVFhqMUsyWGY4Mk0wbm14QStTamFDZHFJQ0pTQ0Z0YmtcLzRJNVd5RlZ0K04rUEo2dTdNVnZGZnZ2T1R4NDZLcFN4XC9Yckd1K0c2blBlclVmZ1BCYXZhOU9HWnRSazhoTDJpeUxJNGRRXC91R0lpSFpvK1Y0a29vanVEXC9QMmJZWXNOQVRoWkpXaEhoZ3IyV1NJU2ErdFkyUkRtWlZDRDFlTHFhUlZJME1mblE4bGg4d0NVWDZuM01mY2dnRUlFZVoxWVRcL1NtWkxCZnZZM2wwUHZwTDhMU1VjRWd0TTBld3ZOZElVWjUiLCJtYWMiOiIwMGMwNWQ2MzYzODdlYjJjNjIzY2QzZDdhMzNiYTA3YWQyZGJmMzE5MjE2ZmZlOWI5M2NmMTMzNGI4ODNjNjAwIn0=
eyJpdiI6IlRCelhJdFZwd093MXVSeDBhTjU3Z0E9PSIsInZhbHVlIjoiRlwvdXNNV3pteWdDcEMwaUtkanR1cHk1UUgxSW5nR2J2cUNneUtpMmRJNTRPR3hiVUorSVBrS21PanlmOWUrQzN2cVdlUngyZTFvS3pRK09LMTROUHdzTkdCWTFRWDZMUlMzKzJpcGU3NXhXQ0lMcm5jSGhTdk9McmR2bTI1OGJERzl1ZnBEXC8rU0Q1bnl3ZUNOOGRBRXkxM1lRcHJGeTBZb1RaRVZ6OUxkekxheXo4YVJSbmJ3REE2VmNScFpjR21ZQmR0anBSNXgzeDlYQVwvTW9NZ3ZscDFBMktRc3pVM0lOanlXNnZkQW5iaXRDeWNSdEVhR2NPTVMwc29HeUMyZWMyaGdIN1RsU1l0azlKMk1cL25FXC9sWDV0NStEdlhQQllPaGdBSVlnWHhUYTlPQ2I0ZjJ2TWNhRGVTWDBHQ1FSTDFQcml3bCsyaG1xUmFnY01WRWMzQU5JYkNTcFljY21uUDdWME1nUmp0UEg4YnhPTFRQblR0azB2Tk45WUxPVVlBWlBNbkRxOFVEZmUxZHZ2ZW9PSEJIMFRzXC96WTJQUm91anFcL1Q4aURLOW89IiwibWFjIjoiY2JmZTU5ZDkzMjhjM2Y0ZDQ5OTUzN2FlMmE0OTdkMWI0ZWZmODk2ZTdhY2Q1ZjZlODBlY2YwY2NmN2I5YzY0YSJ9

             Vừa từ nhà vệ sinh bước ra, anh đã thấy Vu Nguyệt Quý đang bắt nạt Trác Lộ Dao, anh tức điên lên, bèn lao thẳng tới, đá cho Vu Nguyệt Quý một cú.

Ads
';
Advertisement
x