Ba năm bà mụ đang làm cơm nói chuyện, mà trong nơi trữ lương thực cũng có mấy cái lồng sắt, trong lồng có gà và vịt.
Trên thớt còn có thịt heo, rổ rau xanh cũng có bốn năm loại, sao có thể không món ăn thêm.
Thời gian này, vương phi vì dưỡng thương cũng không quá để ý đồ ăn, thanh đạm là chính. Kết quả bây giờ tâm tình tốt, muốn ăn nhiều một chút, mấy bà mụ này không ngờ lại lừa gạt vương phi, không đặt vương phi ở trong mắt!
“Không phải nói không có món ăn có thể thêm cho vương phi sao? Sao phòng bếp này khắp nơi đều là thức ăn? Không lẽ mấy ma ma lừa gạt vương phi?” Vân Nhi nhíu mày trầm giọng chất vấn.
Mấy bà mụ nhìn Vân Nhi hưng sư vấn tội, trong mắt mặc dù có bất kính, nhưng Vân Nhi dù sao cũng là đại nha hoàn của Mai Viên, so với thân phận của mấy bà, đương nhiên cũng cao hơn một bậc, đều đứng dậy hành lễ với Vân Nhi.
Lưu mụ quản lý phòng bếp nhỏ Mai Viên tươi cười giải thích với Vân Nhi: “Rau và thịt này đều là thức ăn bốn năm ngày, nếu như hôm nay thêm món, vậy thì hai hôm nữa sẽ không có thức ăn, cho nên món không thêm được.”
“Xin Vân Nhi cô nương giải thích rõ ràng với vương phi, không phải là không thêm, là thật sự thêm không được. Nếu như vương phi thật sự muốn ăn món khác, ta có thể đến phòng bếp lớn xin Trương bà.”
Thật ra là trong hai năm này, vương gia chưa từng đến Mai Viên, các bà cũng chưa từng được thưởng.
Đối với những bà mụ làm việc trong các viện khác mà nói, các bà căn bản không có dầu nước gì đáng nói.
Về sau thì bắt đầu để mắt đến năm mươi lượng bạc mỗi tháng, giữ lại một nữa bạc vào túi mình.
Bây giờ thêm món, làm các bà móc ra bạc vừa nhét vào hầu bao còn chưa nóng, không có khả năng.
“Đúng thế, bây giờ giá thức ăn và giá thịt bên ngoài cũng tăng hơn nửa, cho nên thật sự rất khó thêm món.” Mấy bà mụ khác vội vàng gật đầu phụ họa.
Hai mày Vân Nhi càng cau lại, mấy bà mụ này liên hợp lại lừa gạt!
Mặc dù nàng ta là đại nha hoàn, nhưng cũng không cần biết quá nhiều chuyện, nếu như làm lớn chuyện này, vây thì làm vương phi thêm phiền.
Nhìn mấy lần mấy bà mụ không chút sợ hãi, nàng ta cũng tự ước lượng, chuẩn bị trở về bẩm báo vương phi rồi lại nói sau.
“Đã như vậy, ta về báo lại cho vương phi rồi nói.” Vứt lại lời nói, xoay người rời đi.
Mấy bà mụ hai mặt nhìn nhau, cũng không đem lời này của Vân Nhi để trong lòng. Nửa tháng này vương phi vẫn luôn yên tĩnh, chỉ sợ cũng không muốn chọc giận đến vương gia nữa. Bây giờ có chút chuyện nhỏ như vậy, vương phi hẳn cũng sẽ không làm chuyện bé xé ra to!
Huống gì bây giờ người quản sự vẫn là Liên trắc phi! Mấy bà mụ không chút sợ hãi.
Lúc này Hạ Tử Duệ đang ở trong phòng chuẩn bị dùng cơm trưa, nhưng đợi đến lúc hạ nhân mang thức ăn lên thì nàng nhăn lại mày.
Không phải là dặn Vân Nhi hôm nay thêm món hay sao?
Vết thương trên đầu đã tốt hơn, mấy món này ăn cũng có chút ngán rồi, muốn ăn chút thức ăn khác, sao vẫn là những thứ này?
“Chỉ mấy món này sao?” Hạ Tử Duệ ngẩng đầu lên nhìn nha hoàn mang thức ăn lên bên cạnh.
Nha hoàn kia lập tức đáp lại nói: “Vâng, vương phi.”
Hai con ngươi Hạ Tử Duệ híp lại, đang muốn hỏi đến, Vân Nhi cúi thấp đầu đi đến.
“Vương phi, bữa trưa không thêm được món.” Vân Nhi cúi đầu trầm giọng nói.
“A?”
“Quản sự của phòng bếp nhỏ nói bạc không đủ dùng, thức ăn còn lại không đủ mấy ngày nay dùng, cho nên không có cách nào thêm món. Vương phi muốn ăn cái gì, nô tỳ có thể đến phòng bếp lớn gọi đầu bếp làm.” Vân Nhi cúi thấp đầu thấp giọng nói.
Kỳ thật trên đường quay lại, nàng ta nghĩ có thể không nói chuyện này cho vương phi.
Nhưng nếu không báo lại, nàng ta cũng không biết nên dùng cái cớ gì giải thích, cho nên chỉ có thể nói thật.
Nói xong, Hạ Tử Duệ cũng biết là xảy ra chuyện gì.
Mắt nhìn mấy món ăn không có dầu nước gì trên bàn, thanh âm bình thản nói: “Trước dùng cơm trưa đã. Sau khi ăn xong, ngươi gọi quản sự phòng bếp đến.”
Người hiền hay bị bắt nạt, thật đúng là đạo lý này.
Mấy bà mụ ở phòng bếp nhỏ thuộc về Mai Viên thậm chí sắp cưỡi trên đầu nàng tác oai tác quái, nghe thật là buồn cười!
Sắc mặt như thường dùng bữa trưa, trong miệng nhai rau dưa màu xanh, cười lạnh một tiếng, xem như là ăn bữa cơm giảm cân màu xanh đi, khỏe mạnh, giảm béo!
Về phần những thứ khác, ăn uống no đủ rồi lại nói!
“Dạ.”
Sau khi ăn trưa.
Hạ Tử Duệ dựa vào ghế dài, sau giờ ngọ ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên người nàng, lười biếng nhắm mắt, khóe miệng cong lên mỉm cười, cả người lộ ra một loại hơi thơ nhu hòa.
Lưu mụ cúi đầu đứng cách giường mười mét nơm nớp lo sợ.
Bà ta đã đứng chỗ này hai khắc, ngây người không thấy vương phi nói câu nào!
Kỳ thật lúc Vân Nhi báo bà ta đến gặp vương phi thì bà ta cũng đoán được vì sao vương phi muốn gặp bà ta.
Nhưng mà, bà ta cũng không có gì lo lắng. Đã đứng thời gian dài như vậy, vương phi chỉ ngây người nhắm mắt lại không để ý đến bà ta!
Đến cùng là có ý gì, bà ta cũng nhìn không rõ, tâm không khỏi thấp thỏm.
“Có cái gì muốn nói không?” Hạ Tử Duệ mở con ngươi mông lung ra, nhìn Lưu mụ giọng lạnh như băng hỏi.
Lưu mụ sững sờ, lắc đầu trả lời: “Là vương phi gọi nô tỳ đến, nô tỳ thật sự không biết vương phi gọi nô tỳ đến là có ý gì.”
Trong lòng thầm mắng: Một vương phi không được sủng hạnh, người làm trong phủ có người nào để nàng ta vào mắt!
Bây giờ còn chất vấn bà ta, phi!
“Ồ?” Khóe miệng Hạ Tử Duệ mở ra, tươi cười sáng lạn.
Nụ cười này làm người ta nhìn không thấu, sởn tóc gáy.
Lưu mụ âm thầm cắn răng, lại theo bản năng lùi về sau hai bước.
Đột nhiên, nụ cười của nàng biến mất, một ánh mắt lạnh, giọng nói trầm xuống: “Nếu như Lưu mụ đã lớn tuổi không quá rõ ràng, vậy thì bổn vương phi thay Lưu mụ nói vậy.”
Lưu mụ không biết vì sao, trong lòng đập thình thịch, cảm thấy trong lời vương phi chứa lời.
“Mỗi tháng bổn vương phi đều cho phòng bếp nhỏ năm mươi lượng bạc, năm mươi lượng bạc này đặt ở gia đình bình thường cũng là ngân lượng đủ sống hai năm. Hơn nữa mỗi bữa ăn đều nên có gà vịt.”
“Nhưng vì sao, đến Mai Viên này của bổn vương phi, trong phòng bếp nhỏ do Lưu mụ quản lý, lại năm mươi lượng mỗi tháng chỉ có thể ăn chút thức ăn? Muốn thêm món, thêm thịt cũng không được?!” Giọng Hạ Tử Duệ êm dịu nói.
Chỉ là một quản sự phòng bếp muốn ở dưới mí mắt nàng chơi tâm tư, không khỏi quá không để nàng vào trong mắt rồi!
Hạ Tử Duệ nàng, kiếp trước không phải là người dễ chọc, kiếp này lại càng không phải ai cũng có thể chà đạp!
“Vương phi, năm mươi lượng này thật là đủ một gia đình bình thường chi tiêu trong hai năm, nhưng Mai Viên chúng ta ngoại trừ vương phi còn có nhiều nha đầu bà mụ như vậy, năm mươi lượng chỉ là con số bảo thủ. Nô tỷ chưởng quản phòng bếp của Mai Viên hai năm qua, vẫn luôn tận tâm tận lực, cho dù bạc không đủ dùng, cũng chưa bao giờ đề cập với vương phi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất