Nghe vậy, Liên trắc phi lập tức ra hiệu bằng mắt cho Vũ Nhạn bưng ấm trà, bình trà và bộ trà cụ đã chuẩn bị sẵn trong đình đến trước mặt hai người. Sau đó, nàng ta rót nước trà nóng hổi vào chén.

“Đây là trà Long Tỉnh Tây Hồ do quý phi nương nương ban tặng. Chỉ có hai lạng thôi, vô cùng quý hiếm nên muội muốn mời tỷ tỷ đến cùng thưởng thức.”

“Trà Long Tỉnh thượng hạng có hương thơm thanh tao, thoang thoảng như hoa lan. Nước trà màu vàng nhạt như quả mơ, trong suốt sáng ngời, lá trà xanh tươi non, xếp đều thành từng búp, từng mầm đứng thẳng trông rất sống động. Uống vào thì hương thơm đọng mãi nơi đầu lưỡi, dư vị ngọt hậu khó quên.” Liên trắc phi mỉm cười giải thích.

Giới thiệu tỉ mỉ như vậy là sợ nàng không biết gì, xem nàng là kẻ nhà quê sao?

Hạ Tử Duệ thầm cười trong lòng. Quả thực, Hạ Tử Duệ trong quá khứ này không hiểu biết về trà đạo.

Nàng khẽ gật đầu, ánh mắt rơi trên từng động tác pha trà của Vũ Nhạn, sau đó mỉm cười nói: “Pha trà tốt nhất chỉ nên pha bốn lần: lần đầu là vỏ, lần hai và ba là thịt, lần bốn là tinh túy. Sau lần thứ tư, nước trà sẽ nhạt dần. Thời gian hãm trà nên tăng dần qua từng lần. Khi rót trà, cần ghi nhớ bốn chữ: thấp, nhanh, đều, cạn.”

“Thấp là rót trà thấp tay, nếu rót cao quá sẽ làm hương trà bay mất, bọt nước nổi lên là bất kính với khách. Nhanh là rót nhanh để giữ được hương vị và độ nóng của nước trà. Đều là rót lượng nước bằng nhau, thể hiện sự công bằng với khách. Cạn là rót hết nước trong ấm để lá trà không bị ngâm quá lâu, tránh để vị trà trở nên đắng chát.”

Động tác rót trà của Vũ Nhạn thoáng khựng lại. Đúng lúc Hạ Tử Duệ nhắc đến việc rót trà cao tay là bất kính với khách, nước trà trong tay của nàng ta quả thực đang nổi lên một lớp bọt mỏng. Vũ Nhạn giật mình, lén nhìn sang Liên trắc phi.

Liên trắc phi âm thầm ra hiệu bằng ánh mắt, bảo Vũ Nhạn bình tĩnh lại. Sau đó, nàng ta vừa cười vừa nhìn Hạ Tử Duệ: “Không ngờ tỷ tỷ lại am hiểu trà đạo đến vậy, xem ra đúng là muội muội đã thiển cận rồi. Từ nay về sau muội nhất định sẽ pha trà theo cách tỷ tỷ chỉ dạy.”

Thật không ngờ Hạ Tử Duệ lại biết nhiều điều đến thế, thậm chí còn có những kiến thức mà ngay cả nàng ta cũng chưa từng nghe qua.

Trong lòng Liên trắc phi không khỏi dâng lên gợn sóng.

Hạ Tử Duệ khẽ cười rồi gật đầu, nàng nâng chén trà lên, nhẹ nhàng thổi tan lớp bọt trên mặt nước. Đợi trà nguội bớt, nàng nhấp một ngụm rồi khẽ gật đầu nói: “Quả nhiên là trà ngon! Nước trà thanh khiết, hương thơm lưu lại nơi đầu lưỡi, đúng là Long Tỉnh thượng hạng!”

Liên trắc phi cũng mỉm cười, nâng chén trà lên nhấp một ngụm.

“Tỷ tỷ phải cảm ơn muội muội rồi. Nếu không nhờ muội thì hôm nay ta đã không được thưởng thức loại trà quý hiếm như này!” Hạ Tử Duệ nhìn vào đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng của Liên trắc phi, nói lời khách sáo.

“Tỷ tỷ nói gì vậy chứ! Chúng ta cùng chung một phu quân, thân thiết như tỷ muội, những thứ tốt đương nhiên phải chia sẻ cùng nhau rồi.” Liên trắc phi lập tức mỉm cười đáp lại.

Hôm nay, Hạ Tử Duệ hoàn toàn khác với mọi khi.

Tuy vẫn tươi cười dịu dàng nhưng dường như quanh người lại dựng lên bức tường vô hình, khiến người khác muốn dò xét cũng không biết bắt đầu từ đâu, thậm chí còn không thể ra tay được. Điều này khiến Liên trắc phi âm thầm nhíu mày.

Đối với việc đêm qua Lâm Bắc Hàn ghé qua Mai Viên, nàng ta không thể không dấy lên vài phần nghi hoặc.

Suốt buổi chiều hôm ấy, hai người đều trò chuyện với nhau.

Thoạt nhìn, họ giống như đôi bạn tri kỷ lâu ngày gặp lại, cười nói thân thiết, xưng hô tỷ tỷ và muội muội vô cùng thân mật. Ai không biết còn tưởng họ là tỷ muội sinh đôi nữa.

Thi thoảng, vài câu nói dí dỏm của các nàng lại khiến Vũ Nhạn và Vân Nhi bật cười không ngớt.

Các nha hoàn đi qua khu vực gần Vọng Nguyệt đình nhìn thấy cảnh hai người trò chuyện vui vẻ thì không khỏi ngỡ ngàng.

Từ bao giờ mà vương phi với Liên trắc phi lại thân thiết như thế? Chẳng lẽ vương phi thay đổi tính nết, không còn đối đầu với Liên trắc phi nữa rồi?

Những lời bàn tán nhanh chóng lan khắp vương phủ. Vì thế, chuyện Lâm Bắc Hàn đến Mai Viên vào tối qua nhưng chỉ nán lại chưa được một khắc đã rời đi cũng dần bị lu mờ.

Gần đến giờ dùng bữa tối, một nha hoàn bước vào Vọng Nguyệt đình bẩm báo rằng Lâm Bắc Hàn đã tới và bữa tối cũng đã được dọn sẵn, chỉ đợi Liên trắc phi qua dùng bữa.

Hạ Tử Duệ không muốn làm phiền chuyện tốt của người khác nên lập tức đứng dậy cáo từ: “Trong viện của tỷ tỷ còn chút việc cần xử lý, muội muội mau đi hầu hạ vương gia dùng bữa đi.”

Liên trắc phi lên tiếng giữ lại nhưng Hạ Tử Duệ lại lắc đầu từ chối.

Qua lại vài câu, Liên trắc phi cũng không miễn cưỡng nữa, đành để Hạ Tử Duệ rời đi.

Nhìn theo bóng lưng kiên quyết của Hạ Tử Duệ khuất dần, giữa đôi mày của Liên trắc phi càng hiện rõ vẻ nghi hoặc.

“Không biết vương phi đang tính toán điều gì đây? Nếu là trước đây thì nơi nào có vương gia xuất hiện, vương phi nhất định sẽ tìm mọi cách để tiếp cận. Vậy mà hôm nay, dù người đã mời vương phi ở lại cùng dùng bữa tối với vương gia nhưng vương phi lại từ chối thẳng thừng.” Vũ Nhạn cũng không giấu nổi thắc mắc.

Liên trắc phi không đáp, đôi mày thanh tú càng ngày càng nhíu chặt hơn.

Trên đường trở về Mai Viên, Vân Nhi nghi ngờ hỏi: “Vương phi, sao người không ở lại Trúc Viên dùng bữa tối? Vừa hay vương gia cũng ở đó.”

Vừa rồi khi thấy vương phi từ chối lời mời, nàng ấy đã thấy khó hiểu, mãi mà vẫn không đoán được lý do.

“Chuyện tốt của người ta, làm sao bổn vương phi lại nỡ phá hỏng được chứ? Huống hồ, bọn họ đều không muốn nhìn thấy bổn vương phi, hà tất ta phải chuốc lấy sự chán ghét, khiến bữa ăn của người ta cũng mất ngon chứ.” Giọng điệu của Hạ Tử Duệ rất thản nhiên.

Qua buổi chiều trò chuyện cùng Liên trắc phi, nàng đã nhận ra rằng dù mới mười bảy tuổi nhưng tâm trí của đối phương lại trưởng thành, thủ đoạn tinh tế, lòng dạ thâm sâu, vui giận đều không biểu lộ ra ngoài.

Chẳng trách nàng ta có thể lấy thân phận trắc phi để nắm quyền hành trong phủ và độc chiếm sự sủng ái của Lâm Bắc Hàn, khiến bốn vị cơ thiếp khác không có cơ hội hành động.

Người như vậy, bề ngoài thì dịu dàng dễ gần nhưng thực chất lại là một đối thủ không thể không đề phòng.

Ở trong Nam Dương phủ này, nếu nàng muốn giữ mình và bảo vệ những người mình quan tâm thì nhất định phải giành lại những gì thuộc về mình.

Chỉ là, Lâm Bắc Hàn và Liên trắc phi tình sâu nghĩa nặng, muốn đoạt lại quyền lực cũng không phải chuyện dễ dàng.

Quan trọng hơn là nàng biết rõ rằng việc mình ở lại vương phủ cũng không thể kéo dài mãi.

Mang danh phận này mà không có chút quyền hành nào, kết cục cuối cùng chắc chắn cũng sẽ chẳng tốt đẹp gì!

Nếu đã như vậy thì đợi đến khi quen thuộc mọi thứ trong phủ, nàng nhất định sẽ tìm cơ hội mở ra con đường riêng cho bản thân.

Nhưng trong xã hội phong kiến, nơi mà nữ nhân chỉ có thể dựa vào nam nhân để sinh tồn thì liệu có cơ hội nào cho nàng hay không?

Đôi mày lá liễu của nàng nhíu chặt lại.

Sau khi rời khỏi Trúc Viên, Liên trắc phi lập tức trở về phòng.

Nhìn thấy Lâm Bắc Hàn đã ngồi ở gian ngoài và đang đợi mình cùng dùng bữa tối thì vẻ nghi hoặc trên mặt nàng ta lập tức tan biến, đôi mày nhíu chặt cũng giãn ra. Khuôn mặt tuyệt sắc nở một nụ cười dịu dàng như thường lệ.

Mẫu thân từng dạy rằng, nam nhân bận rộn ở bên ngoài cả ngày, khi trở về nhà chỉ muốn thấy sự dịu dàng của nữ nhân chứ không phải sự ngang ngược và bá đạo.

Đây chính là một trong những lý do mà vương gia chưa từng yêu thích Hạ Tử Duệ.

Nhưng mà...

Nàng ta thoáng thất thần.

Vũ Nhạn ở phía sau lập tức khẽ gọi một tiếng, nàng ta mới bừng tỉnh lại.

“Vương gia vạn phúc.” Liên trắc phi cất giọng dịu dàng.

Đôi mắt đen sâu thẳm của Lâm Bắc Hàn thoáng lóe sáng, ánh nhìn lướt qua phía cửa tựa như vô tình rồi mới gật đầu: “Ăn tối đi.”

Sau khi ngồi xuống, Liên trắc phi tao nhã gắp một miếng cơm đưa lên miệng rồi nhai chậm rãi, sau đó khẽ mỉm cười với Lâm Bắc Hàn: “Chiều nay thiếp mời tỷ tỷ đến thưởng trà, trò chuyện suốt cả buổi chiều.”

“Lúc nãy còn định giữ tỷ tỷ ở lại dùng bữa tối nhưng tỷ ấy nói có việc bận nên đã rời đi rồi. Có vẻ sau chuyện lần trước, tính tình của tỷ tỷ cũng đã thay đổi không ít.”

“Ừm.” Lâm Bắc Hàn khẽ gật đầu, thái độ vẫn lạnh lùng như thường.

Liên trắc phi cụp mắt xuống, khóe môi mỉm cười, tiếp tục nhai từng miếng cơm một cách chậm rãi.

eyJpdiI6Ikp3R3dCbTVmR1lGYnd4OXh4bndGK1E9PSIsInZhbHVlIjoiNWtQeUxKWUVQOVwvQ1ZiZFVsMlBhR2NieE5saXJQNWR6QXVmbnJrVXpGUnl2M3BqcStWb0J0YzcwNVlSTTVnS09ZZ2V3ajRkVjNKUDU4M0NTZWVUZ2dzejVtemFQa25IMXduV25FNmlpOTR1SGpkcUdzWHNzVHJDelwvZjlzMndCMFZZSkRwaTVMRXNxMkljM2hUQWhackM0bnFvR3RJXC9Kb2xyZG52eklFYnJLMXk5UndYT1RoK092U214aWxUVzNYVEFXUWRWUkl2c0pmTkd4OWMybEw0dz09IiwibWFjIjoiMWNjNjc4NjcyNjA2ODE3Njc0MmVmZGY4Yjk5MmQwZGMzMDllNWY2OTI5MjUzZDk1YTYyOGI2ZDk4YjYwZmIxOSJ9
eyJpdiI6IkFkXC9LRFp5THVVK0dqQ3RETldod3pRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InE5YUtoUFBPZmtSZ3NPcldGa3o4U1A5WmppQ1dyVThURDJVeEtxRzRCOU9uallSYkxCbjRCTHBCbjFIWTZHamVCS043U0duN2p2UDRNcTZGMVc0WTExaWlaY1pLVHNGVEhvUTNSRUlmOTNQXC9QdWtKTjR3eVk1RlYxM1ZoNUVWRGNaYTVSejVtM2lqQnZCbklcL3VPcXUzTVArWmFQK1wvWkFjVVZFTkpQYlJUMHlkUU9Dcm5td01pTzZwYk1SRCtlSm9lMzhkNnE3eGtpSkpVckZhUHBYR1BBUUhrUU8wOFNYRlFHRW9JQis0V3M9IiwibWFjIjoiNWJjMjJiYzFjNDRjNGJkNmNkNTAzOGM3MTA5NzE4OWVhMGMwNWNhOTQ3OGM1MjJlNzIwMjEyZmEwNGNmZDVkOSJ9

 

Ads
';
Advertisement
x