“Vương phi!” Cả năm người đồng thanh kêu lên.

Ai mà không biết, một khi bước chân vào Ứng Thiên phủ, cho dù có vô tội thì cũng thành có tội. Hầu hết những ai đi bằng chân vào đó thì sẽ đều ra bằng cáng!

Huống hồ, đúng là bọn họ đã tham ô!

Bọn họ không thể ngờ vương phi bình thường không ra tay thì thôi nhưng một khi ra tay lại tàn nhẫn đến mức khiến họ trở tay không kịp!

“Xin vương phi cho chúng tiểu nhân một cơ hội, chúng tiểu nhân nhất định sẽ kiểm tra lại sổ sách thật rõ ràng! Chắc chắn là do sổ sách có sai sót! Chỗ bạc bị thiếu, chúng tiểu nhân sẽ nhanh chóng bù đủ! Chỉ mong vương phi giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng tiểu nhân lần này!” Cả năm người đồng loạt quỳ xuống, giọng nói đầy khẩn cầu.

Trên có cha mẹ già, dưới có con thơ, bọn họ tham bạc cũng chỉ để gia đình sống khá hơn mà thôi!

Giờ bị phát hiện, lại còn sắp bị giải tới Ứng Thiên phủ, bọn họ nào dám che giấu thêm điều gì nữa!

“Xét thấy những năm qua các ngươi quản lý cửa tiệm cũng đã bỏ công bỏ sức, lần này bổn vương phi cho các ngươi một cơ hội. Các ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ, rốt cuộc có phải là các ngươi đã tham ô số bạc này không!” Giọng nói của Hạ Tử Duệ chợt thay đổi, lấy lại vẻ dịu dàng ban đầu.

Đưa mắt quét qua năm người đang sợ đến tái mặt, nàng nheo mắt lại rồi nói tiếp: “Cho các ngươi năm ngày. Kiểm kê lại sổ sách, bạc thiếu bao nhiêu phải bù lại đủ bấy nhiêu. Nếu để bổn vương phi phát hiện còn có sơ hở thì đến lúc đó đừng trách bổn vương phi đưa cả nhà các ngươi vào Ứng Thiên phủ!”

“Vâng! Vâng! Vâng ạ...” Mấy người không ngừng gật đầu lia lịa.

Mồ hôi túa ra như mưa, cả người run lẩy bẩy, chỉ mong được nhanh chóng lui ra ngoài.

Năm ngày quá ngắn, bọn họ phải kiểm kê lại toàn bộ sổ sách, còn phải gom đủ số bạc bị thiếu hụt...

Sau đó, mấy chưởng quỹ đồng loạt dập đầu nhận sai, cam đoan sau này tuyệt đối không dám tái phạm nữa.

Dù trong lòng bọn họ không muốn nhả ra số bạc đã bỏ vào túi này nhưng so với mạng sống, số bạc đó còn đáng là gì chứ!

Hiện tại, giữ mạng mới là quan trọng nhất!

Mấy người kia mặt mày tái mét, vừa lồm cồm bò dậy vừa cúi đầu rút lui. Nhìn theo bóng lưng chật vật của họ, Vân Nhi không cam lòng mà nói: “Vương phi, sao người không dứt khoát giao bọn họ cho quan phủ chứ? Lòng dạ lang sói như vậy, còn dám lừa gạt vương phi.”

Hạ Tử Duệ khẽ nhếch khóe môi, đôi mắt hơi híp lại chợt mở ra, nàng nhấp một ngụm trà rồi trả lời: “Bọn họ cũng coi như có chút bản lĩnh, chỉ mới trong một năm mà đã có thể kiếm được năm mươi ngàn lượng bạc. Chỉ là lòng tham quá lớn mà thôi, chắc hẳn qua lần này bọn họ cũng đã biết sợ rồi.”

“Hơn nữa, cũng khó tìm người thay thế vị trí của họ trong chốc lát. Tạm thời cứ để họ tiếp tục quản lý đi.”

“Nhưng vương phi không sợ bọn họ lại lừa gạt người lần nữa sao?” Vân Nhi lo lắng nhắc nhở.

“Giờ họ không còn gan đó nữa đâu. Hơn nữa, sổ sách mà họ lập, chỉ cần có chút sơ hở thì cũng không qua mắt được bổn vương phi.” Hạ Tử Duệ cười khẩy đáp.

Nhớ lại kiếp trước nàng đã từng lăn lộn trên thương trường, cũng đã từng nhìn thấy đủ loại thủ đoạn gian trá của đám thương nhân rồi.

Ánh mắt sắc bén, thủ đoạn tàn nhẫn, nàng cũng không thiếu những thứ này.

Mấy kẻ đó mà muốn giở trò ngay dưới mí mắt của nàng thì vẫn còn non lắm.

Sau bữa trưa, Hạ Tử Duệ tranh thủ chợp mắt một lát.

Trong lúc nàng ngủ, Vũ Nhạn đến truyền lời rằng Liên trắc phi muốn mời nàng sang uống trà trò chuyện.

Vân Nhi đáp lại rằng chờ đến khi vương phi tỉnh giấc rồi sẽ bẩm báo sau.

Đến khi Hạ Tử Duệ tỉnh dậy thì đã qua nửa canh giờ.

“Sao tự dưng Liên trắc phi lại mời vương phi sang uống trà chứ?” Vân Nhi thắc mắc.

Đôi bàn tay khéo léo của Vân Nhi thoăn thoắt búi mái tóc dài đen mượt như lụa của Hạ Tử Duệ thành một búi tóc duyên dáng chỉ sau vài vòng xoắn.

Sau đó dựa theo sở thích của Hạ Tử Duệ, nàng ấy lại chọn vài chiếc trâm trong hộp trang sức để cài lên mái tóc dày kia.

Nhìn gương mặt phản chiếu mờ mờ trong gương đồng, Hạ Tử Duệ cũng không còn xa lạ với dung mạo này nữa, chỉ âm thầm thở dài.

Nữ nhân ở trong gương có làn da trắng mịn như tuyết, đôi mày thanh tú chẳng cần kẻ vẫn đen nhánh, da mặt trắng nõn như ngọc mà không cần phấn son, đôi môi đỏ hồng tựa quả chín, dung mạo kiều diễm thoát tục.

Nhan sắc này còn nhỉnh hơn đôi phần so với Liên trắc phi cùng với vài vị thiếp khác, nhưng tính tình lại không được người ta yêu thích, dù có nhan sắc xinh đẹp thì đã sao?

Khóe môi của nàng nhếch lên một nụ cười khẩy, chậm rãi đáp: “Bổn vương phi cũng rất muốn biết. Có thể đúng là có trà ngon để bổn vương phi thưởng thức thì sao.”

Nhìn vào gương đồng lần nữa, nàng khẽ cong khóe môi. Đôi mắt dù không cười nhưng vẫn toát lên vẻ quyến rũ, thoáng hiện lên một tia sáng sắc lạnh đầy toan tính.

Đêm qua, việc Lâm Bắc Hàn đến đây quả thực đã mang đến tai họa cho nàng.

Khi bước vào Trúc Viên, cảnh sắc tràn ngập những hàng trúc xanh mướt khiến nàng ngẩn người trong chốc lát!

Quả nhiên, Liên trắc phi chiếm vị trí quan trọng trong lòng thừa tướng và Liên quý phi! Nguyên do trong đó là gì thì không cần đoán cũng biết.

Quý phi được sủng ái trong hoàng cung, mà Liên trắc phi lại được cưng chiều trong vương phủ, mối quan hệ giữa họ hẳn là có liên quan đến lợi ích. Nàng chỉ là hòn đá cản đường trên con đường tranh đoạt quyền thế của bọn họ mà thôi.

Đêm qua nàng mới vừa có chút hành động mà hôm nay Liên trắc phi đã nhanh chóng cảnh giác rồi.

Nàng nhìn về phía Liên trắc phi đang ngồi trong Vọng Nguyệt đình với nụ cười hoàn hảo không chê vào đâu được.

Vọng Nguyệt đình?

Nghe nói đình này được Lâm Bắc Hàn đặt tên. Sau khi màn đêm buông xuống, hắn và Liên trắc phi thường hay tới đây ngồi, một người đánh đàn, một người thổi tiêu, quả nhiên là nhân duyên trời định!

Thoạt nhìn, trông nàng chẳng khác nào kẻ thứ ba bị người đời khinh miệt!

Ánh mắt của nàng lại dừng trên khuôn mặt của Liên trắc phi, dung mạo đoan trang, dịu dàng xinh đẹp, vừa kiều diễm lại vừa cao quý. Giữa vẻ mỹ miều còn toát lên sự đoan chính, phong thái thanh tao, đứng giữa rừng trúc xanh biếc lại càng thêm vẻ thoát tục tựa tiên nữ hạ phàm. Tính tình lại dịu dàng dễ mến, thảo nào lại được Lâm Bắc Hàn sủng ái.

Nàng vốn cũng là người biết thương hoa tiếc ngọc, đáng tiếc cho một mỹ nhân như vậy cuối cùng lại rơi vào cảnh phải san sẻ phu quân với người khác. Dù mang danh là phi nhưng cũng chỉ là thiếp mà thôi!

Giờ đây lại còn phải phòng bị nàng tranh giành sự cưng chiều của nàng ta, đúng là mệt mỏi!

Đứng dưới bậc thềm trước đình, nàng vẫn không động đậy mà chỉ lặng lẽ chờ Liên trắc phi bước ra tiếp đón.

Nàng vẫn là chính phi, chính thất của Nam Dương vương Lâm Bắc Hàn. Cho dù không được sủng thì cũng không thể để một trắc phi ngồi lên đầu của mình được!

Trên mặt nàng giữ nguyên nụ cười, không hề lộ ra chút sốt ruột hay khó chịu nào.

Trong đình, khóe mày của Liên trắc phi khẽ động, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt thoáng chốc có vẻ cứng lại.

Cũng chỉ là thoáng qua mà thôi, sau đó nàng ta lập tức đứng dậy, bước ra khỏi đình với dáng người thướt tha.

“Muội muội tham kiến tỷ tỷ.” Liên trắc phi cúi người hành lễ, tuân thủ đầy đủ lễ nghi.

Vũ Nhạn ở phía sau nàng ta cũng cúi người hành lễ: “Nô tỳ tham kiến vương phi.”

“Muội muội không cần đa lễ, mau đứng dậy đi.” Hạ Tử Duệ lập tức bước lên một bước, đưa tay đỡ Liên trắc phi đứng dậy, sau đó nắm lấy tay của nàng ta, mỉm cười nói: “Muội muội thật có lòng, lại mời tỷ tỷ đến Trúc Viên uống trà hàn huyên.”

“Đúng lúc mấy ngày nay tỷ tỷ đang phải dưỡng thương, trong lòng cũng thấy buồn bực, vừa muốn tìm người trò chuyện thì muội muội đã sai người đến mời rồi.”

Vừa nói, hai người vừa tay trong tay cùng nhau bước vào Vọng Nguyệt đình.

Khi chuẩn bị ngồi xuống, Hạ Tử Duệ liếc nhìn thấy tấm đệm bông trên chỗ ngồi. Chất liệu tinh xảo, vừa nhìn đã biết là tác phẩm của những thợ thêu giỏi nhất kinh thành.

eyJpdiI6IkUrODh5OTlpMTRlcXNKWVpHYlErb3c9PSIsInZhbHVlIjoiR2hKZHZWRHdpTFFxa0VYOGVXOVg3SytmaEJPSmI2SmU5eCtKSVI1S1JJK25LK3E1ZlhucWN5ZXFoY0c1MjkrVkhCc1dXMTlVRzhYT2dNUndjXC9GTDNtdjVmM1pLNG5LWURqcm9nZDdnV2o4bE4yZWxBTWd6aXhadE1NbW1XV1luSGpPbzJyZEVjdzlmTXNxSjkwcklKWk5CRG9qZThpUkdLN2xDWUlaTk9PeWJxN0xhK243VmVSRnByVXVRYUpVTTFhODNVYUZnQ1F4U3F4SE4wQVRoVkt6cFFISTVxdHllbGZuRFpzRVFHSDZTSjBYTkJ5TFNWNG42bGowaUM2SWNMcFwvVnBKYWprbm9kdCtaOE84cWJGVjhlSXJvRVhEbmRyYTRjTmEyTlhreU9udGFxUFNUbzBnSWIrY1lTTTY1Sm5Kc1FGMHYyKzJPd01aSGRXRGFBQlpoaUNxSmZZUSsrK3pIbDBLeU9sNldlVnUrSVVQK0QySkxtM1RjQk1DcU5YbU9ESDhneEZCTld4aFA5UHJKNVR3VXFrTHFCSG1DUlNYa2NXTkJLNGtyU0xsNXJHTmVobXp5a1QwdnpJTnN2V3hyNHBVbjlmUDRCV0VnNzZBYWw4QT09IiwibWFjIjoiOWRhM2FmNjU3MTMzZGFlN2FlNmY0NzVmMWMzYmY1MWY2Y2ZlYzA4NWMxOGYwZDQ0ZDBiOGI0NzY1OTZiZTI3MyJ9
eyJpdiI6ImxMNFRDTmZ6azM0RXQ5cGlsN2hyd0E9PSIsInZhbHVlIjoic01yRVBEZUVMN01LYkxlMGpxRXBmUEJcL2Q2Y3ZFQWtCVWxoRkg5c3dVNlwvdVBheGxLVmVkYlZTZUx6M1FxNEh6ZW85b2xSc3U4aVd1UVVBNiswTEpXZ3VLcG9CbG1IUzBxemk2cGpjczJndGxtTGxCVDhFd2RicjFcL0lkUW1KNTBLaGwzQk9UZHJ2aHFsczhUXC9HV0h3T21XTWwxOVF0dGFqWjVmUlRmWXVnTzViXC9aeVwvbHZ0ZjJoTHkwOXg0aVRBWHNpSUMyXC9Xb2tNUWpcLzh3Z1E0eWJ0NWUyRFBXbU56bTVlVkR4RUlzR1RwK0hLNTJKU0s3STgxemphTERwVzB0dUtLVlJBa0FqRmw1VjlzdlBGU3ZTXC9aa0lzalNXaVFBZlFtcjZVVW1LcUo5Y1NVaWJaTDdwNVJ2Q1ZpVzhKK0tWOUNWbjMrXC9TckhMZnRYRmF1ekVrbnhKZFJQMGRzSmZFZmhyQVwvTGZ2bURcL0NrOUZtNlpCVDNVM2N5WUFrNjlZWVV1eVVFWm9EWmRubEFOXC93cnpJcjFFWUs3RGpvaXYxcGRtblVuOXhCNGZTOGY3Q2VSSEpVaThnWGxWeGluaGYiLCJtYWMiOiI4N2FiOWZjM2U0M2U5NTc3Yzg1MmQ0M2M3MTdmOGFhZTkwYjc0ZTNmOTg4OThmZjBiODZiYWE5ZTdjNTEyYmNkIn0=

 

Ads
';
Advertisement
x