Lâm Bắc Hàn nghe vậy thì nhíu mày, ánh mắt càng lạnh đi: “Nàng ta nói với nàng muốn gặp bổn vương sao?”
“A, tỷ tỷ quả thật đã nói muốn gặp vương gia.” Trong lòng Liên trắc phi chợt rung lên, cúi đầu trả lời.
Sắc mặt của Lâm Bắc Hàn càng lạnh hơn, hắn không nói gì hết, trực tiếp rời đi.
Liên trắc phi đứng tại chỗ, dần mỉm cười. Bất luận Hạ Tử Duệ thay đổi thế nào cũng không thay đổi được gì hết.
Mai Viên.
Sau khi ăn tối, Hạ Tử Duệ ngồi ở trong sảnh bên, đôi mắt sáng ngời nhìn mười nha hoàn ngồi một hàng ở bên dưới.
Trong đó có bốn đến năm nha hoàn tam đẳng, còn lại đều là nha hoàn nhị đẳng.
Cần đề bạt ba nha hoàn từ trong những người này.
Vân Nhi đã đề bạt một đến hai người với nàng, nàng cũng tin vào mắt nhìn của Vân Nhi.
Ánh mắt của Vân Nhi quét qua mặt của bọn họ, nhìn thấy hết phản ứng của mấy người bọn họ.
Ở trong bầu không khí im ắng, mười nha hoàn dần trở nên cẳng thẳng.
“Hôm nay vương phi gọi các ngươi tới đây, không có chuyện gì khác, vương phi chỉ muốn chọn ra ba người trong số các ngươi làm đại nha hoàn để hầu hạ bên cạnh.” Vân Nhi nói bằng giọng bình tĩnh.
Vương phi nóng tính, không phải là chủ nhân dễ hầu hạ, nếu hầu hạ bên cạnh, dễ không giữ được tính mạng! Trong phủ không ai thích hầu hạ vương phi, mọi người đều thích hầu hạ Liên trắc phi.
Khi bọn họ đang muốn từ chối, Hạ Tử Duệ lắc đầu thầm cười tự diễu, thì ra những nha đầu này đều coi nàng là hổ dữ thú hoang!
Sợ hầu hạ nàng tới vậy sao?
Vân Nhi quay đầu nhìn sang Hạ Tử Duệ, hỏi: “Vương phi, người nhìn trúng ai chưa?”
Hạ Tử Duệ gật đầu, nàng đưa ngón tay mảnh khảnh trắng nõn chỉ về ba người trong đó, chỉ ra từng người: “Chọn ba người bọn họ đi.”
Ba người nghe vậy, có người vui mừng, cũng có người mặt mày trắng bệch, sợ hãi vô cùng.
Một người trong đó còn quỳ xuống đất dập đầu với Hạ Tử Duệ, nói: “Xin vương phi chọn người khác. Nô tỳ là người thô kệch, không dám hầu hạ vương phi. Hơn nữa nô tỳ làm việc nặng quen rồi, rất khó làm việc nhẹ nhàng. Nô tỳ thật sự không dám trèo cao, sợ làm nhục vương phi.”
Hạ Tử Duệ nghe vậy thì nhìn sang nữ tử quỳ dưới đất đó, nhướn mày cười nói: “Ngẩng đầu lên.”
Nữ tử đó nghe lời từ từ ngẩng đầu.
Nhìn dung mạo của nàng ta, Hạ Tử Duệ hơi sững người.
Tướng mạo xuất chúng, đặc biệt là đôi mắt đáng thương lay động lòng người, lúc này trong đôi mắt đó tràn ngập sự sợ hãi, nhưng không che đậy được sự quật cường trong sâu thắm đáy mắt của nàng ta.
“Ngươi tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Làm nha hoàn ở trong vương phủ bao nhiêu năm rồi?” Hạ Tử Duệ thu lại ánh mắt đánh giá, trầm giọng hỏi.
Nữ tử đó chợt sững người. Vốn nàng ta tưởng lời từ chối của nàng ta sẽ bị đánh một trận, không ngờ Hạ Tử Duệ không có vẻ tức giận.
Vân Nhi đứng ở bên cạnh nàng nhíu mày, nàng ta nhắc nhở bằng giọng nói hơi lạnh lùng: “Vương phi đang hỏi ngươi đó.”
“Nô tỳ tên Thêu Đào. Năm nay mười sáu tuổi. Từ bé lớn lên ở trong vương phủ.” Thêu Đào lập tức thu lại vẻ sững sờ, cúi đầu không dám tạo nét, quy củ trả lời.
“Ừ, nói thử tại sao ngươi không muốn được đề bạt làm đại nha hoàn đi?” Hạ Tử Duệ lười nhác hỏi.
Thêu Đào cắn răng, không dám nói gì nữa, ánh mắt của vương phi sắc bén, không cho phép nàng ta trốn tránh, nàng ta bèn trả lời: “Nô tỳ quá ngốc, sợ sau này không làm được việc sẽ chọc giận vương phi.”
Nụ cười trên mặt Hạ Tử Duệ rất ôn hòa, nhưng sâu trong đáy mắt lại ẩn giấu vài phần sắc bén, nàng lạnh nhạt nói: “Không sao.”
Thêu Đào lần nữa kinh ngạc, sững người tại chỗ, mãi không thể hoàn hồn.
Vân Nhi ở một bên ho nhẹ để nhắc nhở, Thêu Đào lập tức tỉnh táo, vội vàng cúi đầu xuống, không dám nói gì nữa, lúc này nói nhiều sẽ sợ sẽ dẫn tới tai họa.
Cứ thế chốt được ba đại nha hoàn.
Gánh nặng trên người Vân Nhi cũng nhẹ bớt.
Sau vài ngày tiếp xúc, dần dần ba nha đầu phát hiện vương phi rất khác trước kia.
Vương phi đối xử rất nhẹ nhàng với bọn họ, chỉ cần bọn họ làm tốt việc thì có thể ăn ngon, cũng sẽ không bị đánh mắng.
Tuy Vân Nhi là tâm phúc của vương phi nhưng đối xử với bọn họ cũng rất tốt, rất hay giúp đỡ bọn họ.
Rất nhanh, ba người xử lý việc của Mai Viên rất ổn, Mai Viên lại có một cảnh tượng khác.
Quản sự của nhà bếp nhỏ cũng thay bằng người khác, là một người khá thông minh nhưng cũng biết bổn phận. Nhà bếp nhỏ tạm thời không có sóng gió gì.
Ngày hôm đó, Vân Nhi giao hà bao đã thêu xong cho Hạ Tử Duệ.
Mùi bạc hà thoang thoảng khiến Hạ Tử Duệ rất thích, thắt ở eo, thỉnh thoảng có thể ngửi được một mùi thanh mát của bạc hà: “Cảm ơn.”
“Chủ tử nói gì vậy chứ, đây là việc nô tỳ nên làm. Vài ngày nữa đợi mùi bạc hà này nhạt đi, nô tỳ làm cho vương phi cái khác.” Vân Nhi cúi đầu hơi nhún người nói.
Vương phi của trước kia chưa từng cảm ơn với nàng ta.
Nàng ta là một hạ nhân, làm gì cũng vì chủ tử, nhưng chủ tử lại cảm ơn nàng ta, tuy bất ngờ nhưng trong lòng nàng ta rất ấm áp.
Hạ Tử Duệ đâu biết hai chữ đơn giản này lại khiến tâm tư của tiểu nha đầu này xoay chuyển vài vòng, nàng chỉ khẽ gật đầu, tùy ý hỏi: “Ba nha hoàn đó sao rồi?”
Ba nha hoàn kia đã hầu hạ bên cạnh nàng bốn ngày, nàng không tiếp xúc nhiều, vậy nên có một vài chuyện cũng không quá rõ.
“Vương phi yên tâm. Bọn họ đều rất nhanh nhẹn, chuyện gì mà vương phi giao phó bọn họ đều hoàn thành nhanh chóng. Hơn nữa chưa từng có lời oán thán, cho dù người của viện khác tới nghe ngóng về tin tức của vương phi, bọn họ cũng đều im miệng không nói.” Vân Nhi cũng rất hài lòng về ba người này.
Thứ quan trọng nhất mà một hạ nhân tốt phải có là sự trung thành và một cái miệng kín.
Hạ Tử Duệ gật đầu: “Ừ.”
Bốn ngày này nàng luôn ở Mai Viên không có động tác gì, xem ra có người sắp không ngồi yên được nữa, nàng lạnh lùng nhếch khóe miệng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất