Nửa canh giờ sau, Vân Nhi từ Trúc Viên của Liên trắc phi trở về.

“Bẩm vương phi, Liên trắc phi đã đánh Lưu mụ hai mươi đại bản, sau đó đuổi ra khỏi vương phủ rồi.” Vân Nhi cúi đầu trả lời. Đối với kết quả này, nàng ta cũng có chút bất ngờ.

Vốn nghĩ rằng Liên trắc phi nhân từ như vậy, nhất định sẽ tha cho Lưu mụ lần này, nhưng thật không ngờ, cuối cùng lại phạt nặng như thế.

Việc này sau khi truyền ra trong vương phủ, ngược lại không ai nói vương phi cái gì, nhưng đều chửi rủa Lưu mụ rất nhiều, những hạ nhân khác có tâm tư trong Mai Viên cũng không dám có gì mờ ám.

“Ừm, chuyện phòng bếp nhỏ hai ngày này ngươi quản lý trước, nhìn xem bên trong có ai có thể tin được, thì chỉ ra làm quản sự đi.” Hạ Tử Duệ nhàn nhạt đáp lại.

Liên trắc phi sẽ xử phạt như nào, nàng đã sớm tính đến, tuyệt đối không có khả năng phạt nhẹ Lưu mụ.

Dù sao xảy ra chuyện này, một hạ nhân dám lừa chủ tử, không để chủ tử vào trong mắt, nếu như lời này truyền ra ngoài, chính là nàng ta quản sự bất lực, trị hạ không nghiêm.

Nàng tin tưởng, Liên trắc phi đương nhiên không muốn mang cái danh như vậy, càng không muốn vì nhỏ mất lớn, giao quyền lợi ra!

Trong cái viện sâu nhà rộng này, người tâm cơ nhất nên phải là Liên trắc phi.

Đã có thể cầm quyền, lại có thể có được sủng ái của Lâm Bắc Hàn, quả nhiên là người không ai có thể bỏ qua được!

“Nô tỳ đưa Lưu mụ đến Trúc Viên của Liên trắc phi đúng lúc vương gia ở đó, nhưng mà cũng không có bất kỳ biểu hiện gì. Liệu hành động lần này có chọc giận đến vương gia hay không?” Vân Nhi do dự một lát, rồi nói ra băn khoăn trong lòng.

Lúc nhìn thấy vương gia ở trong viện của Liên trắc phi thì trong lòng nàng ta kinh ngạc không thôi.

Vương gia ban ngày rất ít khi ở trong phủ, sao hôm nay lại ở trong phủ? Hơn nữa còn ở trong Trúc Viên của Liên trắc phi?

Xem ra, Liên trắc phi càng ngày càng được vương gia sủng ái.

Nghe vậy, Hạ Tử Duệ nhíu nhíu mày: “Vương gia có ở đó hay không liên quan gì đến chuyện này sao?”

Lâm Bắc Hàn nghĩ gì không liên quan đến nàng.

Nhưng mà, nếu như hắn muốn che chở Liên trắc phi, tức giận nàng vì chuyện của Lưu mụ mà quấy nhiễu thế giới hai người ngọt ngào của bọn họ, nàng cũng không có cách nào.

Tức giận thì tức giận đi, nàng cũng không có lòng dạ đi suy nghĩ tâm lý của một người đàn ông nàng căn bản không có khả năng yêu!

Vân Nhi đáp lại một tiếng, có lẽ là nàng ta nghĩ nhiều.

Cảm giác hôm nay vương gia nghe đến vương phi cũng không thờ ơ như trước.

Hình như còn có chút bất mãn đối với chuyện của Lưu mụ, cũng ở bên cạnh nói một câu.

Có lẽ chính là vì câu nói kia, mới làm cho Liên trắc phi phạt nặng Lưu mụ một trận.

Nhưng mà dường như vương phi cũng không mấy quan tâm đến vương gia rồi sao?

Xem ra thời gian dài, cũng dần dần buông xuống mối tình yêu đối với vương gia.

“Vân Nhi, mùi trên người ngươi rất dễ chịu, hình như là một mùi một loại hoa, khác với mùi của son và hương phấn này, rất tươi mắt.” Hạ Tử Duệ mặt mày cong cong cười hỏi.

Vân Nhi hồi thần, cười lấy túi nhỏ bên hông đưa cho Hạ Tử Duệ: “Đây là hà bao bình thường nô tỳ dùng thời gian nhàn rỗi thêu, bên trong có bạc hà. Mùi của bạc hà vốn đã rất tươi mát, nhưng lại nhạt, cho nên bình thường nữ tử cũng không thích.”

Hạ Tử Duệ cầm hà bao nhìn quanh một vòng, phía trên thêu mấy đóa hoa rất đẹp mặt, không ngờ tay của Vân Nhi lại khéo như vậy, lập tức có chút vui vẻ nói: “Vân Nhi, có thể thêu cho ta một cái hà bao không? Bên trong cũng bỏ một chút bạc hà.”

So với những hương hoa nồng, nàng ngược lại rất thưởng thức mùi bạc hà này.

“Nếu như vương phi thích, nô tỳ làm cho vương phi. Nhưng mà thêu không chỉ trong chốc lát được, chỉ sợ phải mất một hai ngày.” Vân Nhi cười trả lời.

Hạ Tử Duệ gật đầu: “Ừm, không cần gấp. Đừng có dùng thời gian buổi tối thêu, ánh nến quá mờ, rất dễ bị thương đến mắt.”

Đối với mấy thứ thêu thùa này nàng có lòng nhưng không có sức, việc này chờ sau này lại nói sau.

“Vâng, vương phi.” Vân Nhi nháy nháy mắt, trong lòng đột nhiên có một tia ấm áp.

Đây là lần đầu tiên vương phi quan tâm nàng ta như vậy.

Quan tâm một hạ nhân như nàng ta.

Trúc Viên.

“Trắc phi, vương gia sao lại đột nhiên rời đi? Nghe nha đầu bên ngoài nói, vương gia đến Mai Viên rồi. Đêm nay vương gia sẽ không nghỉ lại ở Mai Viên chứ?” Vũ Nhạn lo lắng hỏi.

Hai năm qua, vương gia nghỉ lại ở chỗ vương phi cũng chỉ có một lần, chính là đêm tân hôn.

Nhưng hôm nay, vương gia rõ ràng cả buổi chiều đều đánh cờ vây với Liên trắc phi ở Trúc Viên, sao dùng xong bữa tối lại đi Mai Viên chứ?

Liên trắc phi lặng im không nói, đưa đầu nhìn kệ treo quần áo đầu giường, vừa rồi lúc hắn đi đã quên mặc.

Hắn chưa từng như thế, hôm nay hắn có chút khác.

Trái tim lộp bộp một tiếng, chẳng lẽ hắn có ý với Hạ Tử Duệ.

Nàng ta lắc đầu, sẽ không, hắn sẽ không.

Nàng ta hiểu hắn, nữ tử như Hạ Tử Duệ không phải là loại hắn thích, hắn thích là loại nữ tử dịu dàng nhàn thục.

Nhưng, gần đầy Hạ Tử Duệ có thay đổi, chẳng lẽ điểm thay đổi ấy hấp dẫn hắn?

“Chẳng lẽ bởi vì chuyện Lưu mụ hôm nay, vương gia có chút bất mãn?” Vũ Nhạn suy đoán nói.

Liên trắc phi nhướng mày, hai mắt tỏa sáng, chẳng qua bao lâu, lại có chút lo lắng trong con ngươi: “Chẳng lẽ vương gia giận ta không có quản lý vương phủ cho tốt, xảy ra chuyện lừa gạt chủ tử thế này?”

Kỳ thật, lúc trước nàng ta cũng biết những chuyện Mai Viên này, nhưng mà không quản đến.

Dù sao nàng ta cũng có tâm tư riêng của mình, hôm nay lại có chút hối hận.

Nàng ta đã cầm quyền, nên xử lý tốt những việc này, hôm nay lại làm Hạ Tử Duệ có kẽ hở.

“Sẽ không, vừa rồi vương gia không chút tức giận. Trắc phi đừng lo lắng.” Vũ Nhạn thấy đuôi lông mày Liên trắc phi nhiễm mấy phần u sầu, lập tức khuyên giải.

Nghe vậy, vẻ u sầu trên mặt Liên trắc phi không chút giảm bớt, ngược lại còn nhiều thêm mấy phần, cuối cùng cũng chỉ hóa thành một tiếng thở dài.

Bốn thị thiếp trong Bắc Viên sau khi biết tin vương gia đêm nay đến Mai Viên, mỗi người đều không dám tin, cũng phái người trong viện đi nghe ngóng xem đã xảy ra chuyện gì!

Vương gia đi Mai Viên là muốn sủng hạnh vương phi, hay là có nguyên nhân khác?

Nhưng người phái ra ngoài lui lui tới tới không chút tin tức.

Bốn phu nhân không khỏi hoảng loạn, nếu như vương phi lấy lại sửng ái, như vậy những ngày sau đó của các nàng sẽ không dễ chịu!

Bốn người không yên tụ lại một chỗ, vừa uống trà, vừa chờ đợi đến ngày mai.

Chỉ cần đến sáng mai, các nàng cũng sẽ biết có chuyện gì.

“Lúc này bốn người chúng ta lo lắng, khẳng định trong lòng Liên trắc phi cũng không dễ chịu.” Đại phu nhân dùng khăn tay lau đi nước trà ở khóe miệng, thản nhiên nói.

Rõ ràng cả ngày vương gia đều nghỉ lại ở chỗ Liên trắc phi, kết quả sau bữa cơm chiều, lại đi đến chỗ vương phi.

Ba người hai mặt nhìn nhau, Tam phu nhân gật đầu nói: “Quả thật, dù phải lo lắng cũng không phải là mấy người chúng ta. Cho dù vương phi đến lúc đó được sủng, chỉ cần chúng ta thận trọng từ lời nói đến việc làm, cũng sẽ không sao.”

eyJpdiI6Im5uXC9CQUpkMzFjcEcwUFJ5QlRESE93PT0iLCJ2YWx1ZSI6Ijg1XC9McEFvc1RWV011dTB4Z3VIN2YwOHBzSWh3NjhlRkxcL1dhQVBNeGNLV0RFdWtvWnpRcUt2TVd2RjhCSGo0MFJDeE8wOW9JN3J6Y0g5UkFPTVwvRVZNem1PSUViQVU4VU9zOUwxTjhFNitYdlwvclBxS3preFJGWVJpK3M0TG9ZOU95WUlIZmNORTMrNzlWQllFYXp4Ym5uZExldDhyM3pUS1J4MHhSWko4ZExxK1E4MVVBZVROTXJKZEp2MUVOSXFQRmNcL0dDZWk4b3RNU3dnNmNjMmx1VW9aK1RBNXVTdWdWd3oyTWRuT1lBR3RcL1h4VXg4VHNrQ2k4bHNYSzFKY3dja3dVa2NsSzh6XC9MZHJQU0djWE5Jdz09IiwibWFjIjoiYTFhMGM0NDI4YTY5YWQ5NWI3OWQ4OGQ0YWZhN2VhZjRiMDBiMWQ0MzhhZTk2YzdiMmY2MmVmNTAwZWZjMTdiZCJ9
eyJpdiI6IjlVT2g3QlFXQ3lDbXdDWTFFcjI3M1E9PSIsInZhbHVlIjoiUm80bTNpTE03c3oyYWFwT2NQazVPRjhXZzMraG1yVTlXOGVkK210MGNmRmMwNHNXNkJ6QXRzZmdIbHBXMEJpWGJvazAwZVM4WEozXC9TeEJwaXhJNmdOMGllM2FEaXltM1hEbVBpXC9ER3pITUhXQWUzWm55XC9PSnhtajZlTmFEdUtjTFNWSjMzZTVMUW54NDVBOE01cFhMU1V4YUxTbUl2XC84bWEzUjhHZ3NjUGFGWGxqV042THZheVpvZFQ0ejJ6dEdOT2kxRTkrUldmK0ZvRXREOE5cLytmTE1wdjRjdndnY2E5NkdhSGx2SDV5c3VRSDhqXC9MKyt5MnJSZHJVR24rMFk2QU4xRGlRbnhPY0NCY2ZFa05ZTlp1YlE3bmx2NGVPYnFlMU1ReGM3b0VmU1k3NVg2RWV5YU9pWEpmR2MzR29TdEYzQ2xZc1JGOGQ3Vzkxbk1aOExrM3dvTWNTRHVFMzI4SXNpbkRsTEdTQ1BydktkSW9tR0xVdGlCOGpuTGlYbkkzY1R6RERxV3ArdTdJZkVWc2c1bmRiUjBvSng3K3Jwc0pWUmFFWjRpVT0iLCJtYWMiOiJjMzQ5YzliMTc1MTA2MDZkMTMyNDkwMzRlYjA1YjkyZTA1OGE3YWUxNjg2ZDFmMWQ5NTFmYzJlZmJhYzkxNmNjIn0=

 

Ads
';
Advertisement
x