Diệu Thanh khẳng định: “Tiểu tử đó nhiều trò lắm, hơn nữa hắn còn lĩnh ngộ ý cảnh thuộc tính Phong và hấp thu nguồn gió rồi nên sẽ không sao đâu. Chỉ có điều không biết tiểu tử ấy sẽ xuất hiện ở đâu thôi, ở tiểu thế giới Thương Hoàng này, ta chỉ khá quen thuộc với đế quốc Nam Vân, còn tiểu tử đó thì ta không biết”.
“Giờ kiếm chỗ nào trú ẩn đã, tiểu tử đó mà ra được thì kiểu gì cũng liên lạc với chúng ta”.
Lạc Thiên Vương cười lớn nói: “Hi vọng hắn không sao, nếu không Đại Đế sẽ không tha cho chúng ta đâu”.
“Ừ!”
Chỉ có Cửu Nhi là ngước nhìn lên trên cao với vẻ lo lắng, chứ không nói gì.
Nhưng lúc này, Mục Vỹ đang khóc không ra nước mắt.
“Lão rùa, biết thế này thì còn lâu ta mới nghe lời ngươi, giờ chúng ta đang ở đâu đây? Thương Thiên Chi Nhãn là thứ quái quỷ gì hả?”, Mục Vỹ đứng giữa một thế giới trắng xoá rồi phiền não hỏi.
Hắn nhìn lên phía trước, thấy mình đang bị nhốt ở một nơi quái lạ thì chỉ muốn chết đi cho xong.
“Ngươi đừng cuống lên thế nữa!”
Lần này, Quy Nhất không gào lên nữa, mà kiên nhẫn giảng giải: “Thương Thiên Chi Nhãn là con mắt của trời xanh, nói đúng hơn thì là chỉ là một tảng đá thôi, nhưng là một tảng đá hơi kỳ lạ một chút”.
Chỉ là một tảng đá thôi ư?
Một tảng đá mà hút hắn vào đây, cũng ghê gớm đấy nhỉ!
“Nó có tác dụng gì?”
“Thì như ngươi thấy đấy!”
Quy Nhất nói: “Nó hình thành đao gió, bảo sao tiểu thế giới Thương Hoàng bé tẹo lại có dòng chảy đao gió và vòng xoáy đao gió, ra là vì có Thương Thiên Chi Nhãn, Mục Vỹ, cơ hội của ngươi đến rồi đấy!”
“Cơ hội gì cơ?”
“Lấy nó đi”.
Cái gì? Lấy ư?
Mục Vỹ trợn mắt lên nói: “Ngươi nói hay quá nhỉ, ta đã đi bộ ở đây một ngày một đêm rồi đấy, ngoài một mảng trắng xoá ra thì chỉ có thêm ít sắc vàng, chứ có cái quái gì đâu…”
“Ai bảo không có gì?”
“Sao?”
“Ngươi nhìn lên phía tước đi, chẳng có một khoảng mờ tối kia còn gì?”
Mục Vỹ nhìn theo hướng Quy Nhất chỉ thì đúng là thế thật.
“Chết tiệt!”
Mục Vỹ chợt phản ứng lại: “Ngươi đừng nói là ta đang tiến từ con ngươi đến nhãn cầu của con mắt ấy đấy nhé?”
Nếu đúng là vậy thì một ngày một đêm vừa qua, chắc Mục Vỹ đã có thể đi một vòng quanh tiểu thế giới Thương Hoàng rồi, nhưng khi ở trong con mắt này thì hắn chỉ đi từ con ngươi đến nhãn cần thôi.
Rốt cuộc Thương Thiên Chi Nhãn là gì vậy?
Con mắt của Thương Thiên?
Thương Thiên? Lẽ nào là cửu thiên?
Mục Vỹ ngẩn ra.
“Đi tiếp đi, đừng dừng lại, khi nào ngươi đi vào giữa con mắt thì sẽ biết ngay thôi”.
Bây giờ, Mục Vỹ chỉ còn cách nghe theo lời Quy Nhất thôi, hắn không biết mình đang ở đâu, cũng không biết gì về Thương Thiên Chi Nhãn cả.
Sau một ngày một đêm tiến lên nữa, Mục Vỹ mới cảm thấy trong thế giới mênh mông này cuối cùng đã xuất hiện một màu sắc khác.
Màu máu!
“Đến rồi!”
Sau khi Mục Vỹ đến nơi, Quy Nhất vội bảo hắn dừng bước.
Tru Tiên Đồ hoá thành một tia sáng rồi xuất hiện bên ngoài đầu của Mục Vỹ.
Tia sáng ấy hoá thành một bóng trắng với diện mạo mờ tịt, tay chắp sau lưng, mái tóc dài tung bay, giống hệt nhân vật Mục Vỹ từng thấy trong Thần Không Bảo Động.
Bóng người đó lơ lửng trước mặt Mục Vỹ rồi nhìn lên phía trước thật lâu mà không nói gì.
Quy Nhất im lặng thì Mục Vỹ cũng không lên tiếng.
Cuối cùng, Quy Nhất không nhịn được nữa mà ngoảnh lại nhìn Mục Vỹ rồi nói: “Tiểu tử, ngươi không thấy trông ta rất oách à?”
“…”
Nghe Quy Nhất nói một câu không đầu không đuôi như vậy, Mục Vỹ liếc xéo, không thèm nói gì.
“Mau nói phát hiện của ngươi đi”.
“Đúng là không biết thưởng thức cái đẹp gì cả!”
“Thưởng thức cái đầu ngươi ấy!”
Mục Vỹ mắng nhiếc: “Mặt mũi nhoè nhoẹt ai thấy gì đâu? Chỉ nhìn mỗi đường nét khuôn mặt thì ai biết ngươi có đẹp trai hay không?”
Quy Nhất chán nản lắc đầu rồi quay lên phía trước, sau đó bay đi.
Lúc này, thế giới màu máu ở phía trước Mục Vỹ đã biến từ màu trắng sang đen, rồi lại đỏ.
Mục Vỹ cảm thấy hình như ban đầu mình ở lòng trắng của con mắt, sau đó tiến tới lòng đen, còn giờ thì ở nhãn cầu rồi.
“Ngươi nóita có thể lấy được Thương Thiên Chi Nhãn này ư?”, Mục Vỹ nhìn lên phía trước rồi lắc đầu nói: “Đừng nói là ta lấy nó, không bị nó giết chết khéo là may rồi”.
“Vẫn còn ta cơ mà!”
Quy Nhất nhếch mép nói: “Có ta rồi thì ngươi còn sợ gì nữa?”
“Có ngươi ta mới sợ đấy”, Mục Vỹ chán nản nói: “Nhưng Thương Thiên mà ngươi nói là gì thế?”
“Sau này ngươi sẽ biết thôi”.
“Hay là chúa tể của trời đất, ý là ông trời ấy hả? Là người hay vật thế?”
“Ta đã bảo mai này ngươi sẽ biết mà”.
“Đừng bảo là nhân vật còn siêu phàm hơn Thần Đế số một nhé? Thế thì khiếp quá, được gọi là Thương Thiên thì phải mạnh đến mức nào chứ, có hơn thần không?”
“Sau này ngươi sẽ biết”.
Mục Vỹ hỏi hết câu nọ đến câu kia, nhưng Quy Nhất chỉ có đúng một câu trả lời.
“Thế ngươi có thể nói cho ta biết cách lấy Thương Thiên Chi Nhãn này không?”
“Sau này ngươi sẽ biết!”
“…”
Nghe thấy thế, Mục Vỹ vô cùng ngạc nhiên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất