Cùng lúc đó, một mình Mục Vỹ vừa chống chọi với lưỡi đao không gian, vừa liên tục né các vòng xoáy không gian xuất hiện.
“Thiệt tình! Sao đường về nhà gian truân thế? Đã có lưỡi đao không gian rồi, giờ còn thêm cả đống vòng xoáy không gian nữa, định chơi ta chắc?”
Mục Vỹ vừa thầm chửi mắng, vừa không ngừng tiến lên phía trước.
Giờ hắn không thể dựa vào ai được nữa, tự thân vận động thôi!
Vất vả lặn lội bao xa chỉ còn một chút nữa thôi, hắn không muốn bị kẹt lại ở đây.
“Mục Vỹ, ngươi không thấy rất kỳ lạ sao?”, giọng nói của Quy Nhất vang lên.
“Có chứ, tại sao lại xuất hiện vòng xoáy không gian ở đây? Tuy chúng rất nhỏ thôi, nhưng lẽ ra không nên có mới phải!”, Mục Vỹ ảo não nói: “Ngày xưa, ta chỉ gặp chúng khi còn ở đại thế giới Vạn Thiên thôi”.
“Không không, ta không hỏi chuyện đó. Ý của ta là ngươi không thấy quỹ đạo xuất hiện của dòng chảy lưỡi đao không gian và vòng xoáy không gian rất lạ à? Ta đoán chắc chắn phía trước có dị bảo đấy”.
Dị bảo?
Mục Vỹ như muốn hộc máu.
“Nơi này có dị bảo ư? Dị bảo gì?”, Mục Vỹ chán nản nói: “Lẽ nào là lưỡi đao không gian?”
“Không tin thì thôi!”
Nghe thấy vẻ chế giễu của Mục Vỹ, Quy Nhất hừ nói: “Dù gì thì có dị bảo hay không thì ta cũng không lấy được, liên quan gì đâu”.
“Thôi được rồi, ngươi nói đi, rốt cuộc là dị bảo gì?”, cuối cùng, Mục Vỹ đành thoả hiệp.
Sự thật chứng minh, lần nào hắn tranh cãi với Quy Nhất thì người chiến thắng cuối cùng luôn là y.
Dường như chỉ có lưỡi đao không gian ở cái nơi tồi tàn này, nhưng biết đâu lại có món bảo vật nào đó, một khi hắn lấy được thì coi như trong hoạ có phúc.
“Tiểu tử ngươi đã lĩnh ngộ ý cảnh thuộc tính Phong, hơn nữa còn hấp thu một nguồn gió nên mới có thể di chuyển ở đây. Ngươi đừng quên lưỡi đao không gian thật ra được tạo thành từ tổng kết của ý nghĩa của gió. Nếu ngươi gặp may, khéo còn ngưng tụ ra được lưỡi đao không gian đấy. Nếu vậy, khi đối mặt với kẻ thù, ngươi thử nghĩ mà xem sẽ kích thích đến mức nào”.
“Kích thích lắm, chết rồi còn kích thích hơn!”
“Gì mà sợ chết thế!”
“Nói thừa! Ngươi không sợ chết vì ngươi chết rồi”.
“…”
Dù đang tranh cãi với Quy Nhất, nhưng vẫn đi tiến lên phía trước theo hướng mà y chỉ.
Một lát sau, Mục Vỹ cũng phát hiện ra điểm kỳ lạ.
Dù các lưỡi đao và vòng xoáy không gian lan ra trong một phạm vi rộng, nhưng hình như đều xuất phát từ một phía.
Càng tiến lại gần đó, mật độ của chúng càng lớn hơn, nhưng Mục Vỹ biết rằng mình sắp đi đến trung tâm rồi.
Hắn muốn xem có thứ gì đang tác quái ở đó.
“Lên!”
Mắt Mục Vỹ loé sáng, nhìn thấy một vị trí có thể là nguyên điểm thì lập tức tăng tốc lao về phía đó.
Vèo vèo, đôi tai hắn ù lên bởi các tiếng vù vù nên không còn nghe thấy gì nữa.
Phập…
Ngay sau đó, vì dồn toàn bộ sức lực để tiến lên nên phòng ngự của Mục Vỹ đã bị lộ sơ hở, trên tay hắn đã xuất hiện mấy vết thương.
Nhưng Mục Vỹ không màng gì hết, chỉ biết cắm đầu tiến lên.
“Giết!”
Mục Vỹ hét lớn lên rồi thi triển Cửu Thiên Tiên Nguyên Kiếm, hắn rút trường kiếm ra rồi chống lại các lưỡi đao không gian.
“Sắp đến rồi đấy!”
Trông thấy lưỡi đao không gian ở một trăm mét phía trước, mắt Mục Vỹ loé lên rồi lao tới đó.
Vù…
Song đúng lúc này, khi Mục Vỹ sắp xông ra thì lại có tiếng động gì đó vang lên.
Ngay sau đó, nơi vốn tối tăm ở phía trước chợt phát sáng.
Thấy thế, Mục Vỹ nghệt mặt ra.
Một con mắt!
Nhưng đó là một con mắt thế nào?
Nó dài cả mấy chục nghìn mét, chỉ hé ra một chút nhưng cũng cao cả mấy trăm mét.
Bấy giờ, Mục Vỹ mới thấy các lưỡi đao không gian từ khe hở đó mà ra.
“Mẹ kiếp!”
Mục Vỹ đứng im tại chỗ đến ngây người, thậm chí quên cả cơn đau khi các lưỡi đao không gian cứa vào người.
“Quy… lão rùa, đây… là con mắt gì thế?”
Một lát sau, Quy Nhất thở ra một hơi rồi nói: “Thương Thiên Chi Nhãn!”
Thương Thiên… Chi Nhãn.
Mục Vỹ ngẩn người.
Dù từng là Tiên Vương, nhưng Mục Vỹ cũng chưa từng nghe nói đến thứ này.
Rốt cuộc nó là thứ gì vậy?
“Chạy!”
“Cái gì?”
“Ta bảo ngươi mau chạy đi, nếu không muốn chết thì lấy hết sức bình sinh mà chạy!”
“Chết tiệt! Ta biết ngay ngươi bảo ta đến đây không có gì tốt đẹp mà!”
Mục Vỹ không nhiều lời mà co giò chạy ngay.
“Ta cũng không nghĩ ở đây lại có Thương Thiên Chi Nhãn, ta… lẽ ra ta phải nghĩ ra mới phải”.
Bây giờ, Mục Vỹ không còn quan tâm đến câu nói mơ hồ của Quy Nhất nữa, hắn quay người rồi chạy thật nhanh lùi lại.
Nhưng lúc này, hắn nào có thể chạy được nữa.
Khi Mục Vỹ vừa quay người, con mắt đó đã mở ra, một lực hút cực mạnh đã phóng tới.
Lúc lực hút ấy tiến lại gần, Mục Vỹ không còn kháng cự gì nữa.
Vì hắn cảm thấy dù mình có liều mạng chống trả thì cũng chỉ có kết cục là chết thôi.
Vù, Mục Vỹ đã bị Thương Thiên Chi Nhãn hút vào rồi hoàn toàn biến mất trong không gian.
Cùng lúc đó, nhóm đại sư Diệu Thanh đã xuất hiện trên một ngọn núi cao.
“Phù…”
Đại sư Diệu Thanh thở hắt ra: “Cuối cùng thì cũng thoát rồi, xem ra trong vết nứt không gian có sự thay đổi gì đó, trước kia ta đến đây, làm gì có dòng chảy với vòng xoáy không gian này đâu”.
“Hắn sẽ không sao đâu”.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất